Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 17

Tác giả: Minh Tử

Thể loại: Huyền huyễn, nhất thụ nhất công, lạnh lùng bá đạo lang công x hồ ly thụ

Editor: Polly Polly

Beta – reader: Băng Tiêu

Sau khi tỉnh lại, bạch lang đã không còn bên cạnh, hắc hồ chớp chớp mắt mấy cái, định ngồi nhỏm dậy, bỗng cảm giác đau nhức men theo thắt lưng đột ngột truyền đến làm hắn suýt nữa thì lọt thẳng từ trên giường xuống đất, may mắn vẫn còn cái đuôi quấn lấy đầu giường, Túy Lạc xiêu xiêu vẹo vẹo bò trở lại giường.

 

Tứ chi mở rộng, hắc hồ không chút hình tượng nằm xụi lơ trên đó, suy nghĩ cả nửa ngày trời cũng không sao nhớ được tối hôm qua tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tựa hồ hắn cùng tên bạch lang kia đã phát sinh quan hệ, lại tựa hồ…… còn có chuyện gì đó vô cùng quan trọng?

 

Lúc hắn vắt kiệt óc để suy nghĩ, Cửu Cữu đã nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trước mặt. Hắc hồ nhe răng trợn mắt nhìn y.

 

Cửu Cữu ngồi xuống giường, vươn tay vuốt ve bộ lông bù xù sau giấc ngủ của Túy Lạc.

 

Thân thể hắc hồ khẽ run rẩy, quay đầu lại, cho bạch lang một phát.

 

Cữu cửu lại cười, không hề có ý tránh đi. Tay kia nhéo lên đôi tai đang dần nóng lên của hắn, y hỏi: “Đã lựa chọn rồi sao?”

 

Lựa chọn cái gì chứ?

 

Hắc hồ cắn tay y, ngây người một hồi, mới nhớ được chuyện mà hắn suýt nữa đã quên khuấy đi mất.

 

….Đáng chết, hắn không nên tỉnh lại vào thời điểm này!

 

Đuôi đảo quanh, Túy Lạc có ý đồ giấu đầu vào đó để tránh né trả lời.

 

Cửu Cữu nhíu mày, một tay đặt lên sau ót hắn, niệm chú: “Biến thân!”, hắc hồ còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã tự động bị biến lại thành người.

 

Ngơ ngác ngồi trên giường, mặc y tùy ý vuốt mái tóc của mình sang một bên, bỗng y cười nhạt: “Ngươi học cái thói trốn tránh từ khi nào thế hả?”

 

Túy Lạc vô thức sờ sờ lên cái ót của mình, ngày thường hắn vốn là một người hăng hái, nhưng giờ phút này, không ngờ lại trở nên như thế này.

 

Rốt cục có nên cho y đáp án hay không?

 

Chu Thanh Tà cùng y, cuối cùng nên chọn ai?

 

“…….Chưa nghĩ ra.” Hắc hồ lắp bắp trả lời.

 

Sau khi ân ái, lại còn bắt hắn phải đưa ra lựa chọn, như vậy có khác gì dụ dỗ đâu chứ? Tuy hắn là hồ ly, bản chất mê luyến nhục dục, nhưng cũng không thể cầm thú đến mức tùy tiện vứt bỏ tình cũ nha.

 

Có điều…. Chu Thanh Tà có thể xem như tình cũ sao?

 

Chớp mắt mấy cái, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt đoan chính đầy lạnh lùng, bỗng nhiên cảm thấy lựa chọn cũng không quá khó khăn. Thời điểm thất thần, cái đuôi xù lông thoáng cái đã xuất hiện, bất tri bất giác vươn đến bên người Cửu Cửu.

 

….

 

Hắc hồ phát hiện không ổn, liền cứng ngắc thu đuôi mình lại, ngoan ngoãn cuộn giấu sau người.

 

Bạch lang có lẽ không biết, nhưng hắc hồ biết. Đây chính là bản năng của hồ ly, khi đối diện với người mà hồ ly yêu, bất giác hồ ly sẽ dùng đuôi câu dẫn.

 

Hắc hồ trừng to hai mắt…. Hắn còn lâu mới yêu cái tên chuyên thích bá vương ngạnh thượng cung này nha!

 

“Ta quả thật vẫn chưa xác định được.” Khẽ lầm bà lầm bầm xoay người nằm trở lại giường, Túy Lạc đưa lung về phía Cửu Cửu.

 

Người phía sau cũng không ép buột hắn, mà chỉ đứng dậy đi ra khỏi phòng.

 

Cừa phòng vừa đóng, hai tai hắc hồ liền vụt một cái xuất hiện trên đầu, không những thế còn nóng lên hừng hực.

 

Cho dù mình thích y thì sao? Kết quả cũng chỉ thế thôi, bạch lang không phải đồng loại của mình, khi y được tộc nhân vây quanh xum xoe bên vương vị, căn bản không có khả năng yêu một tên dị tộc như mình.

 

Cho dù cùng nhau chết đi thì đã thế nào? Nếu còn sống đã không thể có được nhau, vậy linh hồn hư ảo há có thể ở bên nhau sao?

 

Huống chi, thân là một kẻ thất thế bị hồ tộc xua đuổi, hắn có điểm nào đáng để tên này yêu thích chứ? Bởi vì ân cứu mạng nên mới muốn lấy thân báo đáp sao? Nực cười, hai người bọn hắn sớm đã không ai nợ ai rồi.

 

Thậm chí lời ước hẹn liên minh cũng chẳng còn dùng được. Chậc.

 

Thắt lưng đau nhức lần thứ hai nhắc nhở Túy Lạc cách đây không lâu hắn vừa mới chấm dứt một đêm phong lưu khoái hoạt với tên kia. Hắc hồ căm tức lấy đuôi cuộn mình lại thành một cục, không muốn tiếp tục tự hỏi đi hỏi lại cái vấn đề chết tiệt kia nữa.

 

Không biết đã mê man bao lâu, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

 

Túy Lạc mông lung mở mắt ra, khẽ động đậy cơ thể, từ khi nào mà gia hỏa Cửu Cửu này biết khách khi thế chứ, nghĩ vậy, hắc hồ không lạnh không nhạt nói: “Tự vào đi.”

 

Nhưng người đẩy cửa vào cũng không phải là kẻ mà hắn nghĩ.

 

Tiểu cô nương vẻ mặt không chút tình nguyện bưng khay, mâm lỉnh kỉnh bước vào, bên trên bầy đầy những món ăn vô cùng phong phú: “Công tử, từ từ dùng.”

 

Thanh âm của nàng so với hắc hồ còn lãnh đạm hơn mấy phần.

 

Túy Lạc rốt cục cũng nhìn rõ đối phương, mà tầm mắt của đối phương cũng đang hướng về hắn.

 

Chứng kiến Túy Lạc ăn mặc không chỉnh tề, tiểu cô nương nhất thời bỗng trở nên hung ác: “Ngươi, tử hồ lý nhà ngươi rốt cục làm cách nào đến được đây?” Gằn mạnh cái mâm lên bàn, thanh âm bén nhọn của tiểu cô nương lập tức đem cái đầu hỗn độn của hắc hồ đánh thức hoàn toàn.

 

Hắc hồ không cũng không phải ngu ngốc, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đoán được điều gì đó, khóe môi hắn khẽ câu lên: “Ta làm sao đến được đây? Vấn đề này sao không đi hỏi Yêu vương khả ái của ngươi ấy?”

 

“Ngài không phải là yêu vương, ngài là lang vương của chúng ta! Chờ sau khi xử lý chuyên của Nhạn Văn Cốc xong, ngài sẽ… sẽ trở về trong tộc, sau đó sẽ thành thân với Lang hậu …..” Kích động quá mức làm nàng vừa thở vừa nói, có vẻ như rất khó khăn: “Chứ không phải cùng hồ ly chết tiệt *** đãng nhà ngươi làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này!”

 

Chuyện xấu hổ? Hừ, làm cho cả bạch lang tộc đều biết, tên bạch lang khốn kiếp kia không biết chữ thẹn viết như thế nào sao?

 

Túy Lạc nén giận, khẽ cười: “Ta mới không cần quan tâm cái gì mà Lang Hậu, y là vương, chọn ai là do y làm chủ, đúng không? Khi nào đến phiên nha đầu nhà ngươi khoa tay múa chân chứ?” Hắn cười đến hiểm ác.

 

“Hồ ly chết tiệt, ngươi đừng đắc ý!”

 

“Cho dù có đuổi ta đi, ngươi cũng không thể trở thành Lang Hậu của y được đâu!” Lời nói của hắc hồ càng lúc càng ác nghiệt.

 

Và đáp lại lời hắn chính là một tiếng “rầm” đến mức suýt long cả cửa.

 

Hắc hồ không sao ngủ lại được, nhìn chằm chằm đống đồ ăn trên bàn, nộ hỏa trong lòng càng lúc càng bùng phát.

 

Sờ sờ lên đuôi của mình, bỗng nhiên hắn nghĩ ra được một sáng kiến. Vì thế liền lục khắp phòng kiếm cây kéo, đau lòng sờ sờ lên đám lông đuôi bóng mượt của bản thân, hắn mắt nhắm nghiền mà “xoẹt xoẹt”

 

Rải đám lông hồ ly ra khắp giường, hắc hồ đau xót hít hít mũi, sau đó liền nhanh chóng chuồn khỏi phòng.

 

Chờ đến khi Cửu Cửu vào phòng, nhìn thấy trên giường đầy lông hồ ly, nhất thời sửng sốt. Đồ ăn trên bàn không hề có dấu hiệu bị động qua, mà bốn phía cũng không giống có vết tích ẩu đả.

 

Cữu Cữu nhắm mắt, vung tay áo, đồ ăn trên bàn đập hết lên bức tường gần đó.

 

Đám tiểu yêu bị khẩn cấp gọi đến vừaa nhìn thấy bộ dáng của Lang Vương, nhất thời cảm thấy nơm nớp lo sợ.

 

Trời ạ, mới vừa rồi là ai đã mang cơm đến thế này? Sao lại chọc giận đến Lang Vương đại nhân chứ!

 

Ánh mắt sắc bén, cùng khí thế đáng sợ thế này, ai dám gánh vác trách nhiệm đây hả trời?!

 

Mà hồ ly đang trốn trên xà nhà, lúc này đang ôm cái đuôi bị cụt mất một mẩu của mình, torong lòng cười đến hả hê đắc ý.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.