Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 20

Tác giả: Minh Tử

Thể loại: Huyền huyễn, nhất thụ nhất công, lạnh lùng bá đạo lang công x hồ ly thụ

Editor: Black Dragon

Beta – reader: Băng Tiêu

Tìm được chỗ để xuống, nhiệm vụ sau đó là phải lẻn vào mộ phần Nhạn Vương trong Nhạn Vân cốc, tìm phương pháp có thể áp chế cỗ năng lực cường đại này. Mặc dù không tìm được bất cứ manh mối gì, nhưng sau khi Túy Lạc và Chu Thanh Tà không chịu nổi oán khí thoát ra từ mộ phần mà ngã xuống, một khối ngọc bội bỗng bay ra từ trong quan tài Nhạn Vương.

 

Tóm lại không thể trở về mà không có bất cứ thứ gì được, thế chẳng phải sẽ để Cửu Cữu cười nhạo mình đến chết sao?

 

Thiên tân vạn khổ, rốt cục cũng thoát được khỏi Nhạn Vân cốc, còn chưa kịp thở, Túy Lạc đã thấy một thân ảnh bạch sắc ở xa xa.

 

Hắn không chút nghĩ ngợi vội vàng xoay người chạy trốn, song cái đuôi được coi là tử mệnh bị túm lại, hắn nhe răng trợn mắt trừng nhìn Chu Thanh Tà đang được kỳ lân ôm về, đối phương nở nụ cười gian trá: “Ngươi ngoan ngoãn theo lang Vương về đi.”

 

Hắc hồ rùng mình một cái, còn chưa kịp thóa mạ tên hảo hữu vô lương tâm này thì đã thấy thân thể không nhúc nhích được.

 

“Lúc này ngươi trốn không thoát rồi, không đúng sao?” Cửu Cữu thản nhiên nói, vẻ mặt lạnh lùng hàm chứa một tia ý cười khó nhận thấy.

 

….Hắn nhất định phải tìm ra cách giải chú định thân thuật mới được! Trong mắt Túy Lạc tràn ngập lửa giận bừng bừng.

 

Nhưng phẫn nộ thì có ý nghĩa gì chứ?

 

Thân thể vô thức truy cầu khoái cảm đối phương mang đến, lại còn cái đuôi gắt gao quấn quít lấy đối phương, hồ ly cho dù có biện bạch thế nào cũng không thuyết phục được bản thân mình “thật ra rất chán ghét con bạch lang này.”

 

Cửu Cữu khẽ cắn cần cổ hắn, Túy Lạc không kìm lòng được mà hơi ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ý thức được mình đã bày ra bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm bạch lang.

 

Nhưng chỉ cần không nói ra miệng thì cho dù thân thể có bày ra bộ dáng “mời ngươi xơi” thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn có một đạo phòng tuyến không thể đột phá như cũ.

 

Cửu Cữu đương nhiên biết điểm này, y cũng không mở miệng hỏi.

 

Hồ ly trong vài lần cao trào đều cắn lấy bờ vai Cửu Cữu mà phát ra thanh âm “ô ô” không rõ nghĩa. Cửu Cữu không nghe rõ, nhưng cũng không có ý định phỏng đoán. Nếu như còn không đắm chìm đến tình trạng không thể mở miệng, thì để cho hắn tiếp tục đắm chìm đến khi hoàn toàn bị bao phủ thì hơn?

 

“Ta không phải áp trại phu nhân…” Sau khi hoan ái, hồ ly xụi lơ trên giường nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Ngươi đương nhiên không phải, ngươi chỉ là Túy Lạc.” Cửu Cữu giam hắn vào trong lòng mình, đáp.

 

“Rốt cục là ngươi…. coi trọng ta từ khi nào?” Hồ ly mệt đến độ ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nâng lên đang không chút khách khí coi thân thể đối phương như nhuyễn đệm mà năm. Bên ngoài hoa tuyết tung bay, trong phòng tuy có lò sưởi nhưng vẫn mang theo hàn ý. Bạch lang đằng sau nếu có thể biến về nguyên hình thì thật là thích.

 

Bạch lang chỉ nghiêng nghiêng đầu không nói.

 

“….Nếu như ngươi không nói, cả đời này ta sẽ không trả lời vấn đề của ngươi.” Hồ ly uy hiếp.

 

“…Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.” Lúc bạch lang nói ra câu này, thanh âm có chút không được tự nhiên.

 

Mí mắt đang mệt mỏi ngay lập tức bị mở banh ra, hồ ly hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm khuôn mặt nhất thời trở nên không được tự nhiên trên đầu. Nhưng Cửu Cữu lại đặt tay lên tròng mắt hắn, hồ ly nhất thời cười ra tiếng, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình bởi vì quá mức say mê mà bừng bừng phẫn nộ.

 

Nguyên lai con lang này cũng biết xấu hổ tức giận nha.

 

Hồ ly tươi cười muốn cầm lấy tay Cửu Cữu để tiếp tục cười nhạo một phen, nhưng không ngờ đối phương lại dùng một tay che mắt mình lại, còn một tay thì hướng hạ thân mình dò xét.

 

“Chờ… chờ một chút! Ngươi muốn làm ta đến chết hả?” Túy Lạc vội vàng ngăn lại.

 

“Đến lượt ngươi rồi đó?” Cửu Cữu ác liệt ghé vào lỗ tai thân mật thấp giọng nói.

 

“…Ta không phải vừa mới nói sao?” Hồ ly mạnh mẽ quật khởi bản tính ngạo mạn của mình, kể cả bị ăn sạch sẽ thì hắn cũng vẫn không muốn bị vây trong thế hạ phong.

 

Cửu Cữu cười khẽ. Túy Lạc không thấy bất cứ thứ gì, tự nhiên cũng không thấy được khuôn mặt tươi cười khó có được của y. Thế nhưng bị vây trong một không gian u tối, cảm nhận được tiếng cười khe khẽ gần trong gang tấc của tên kia, lỗ tai hắn cũng hơi nóng lên.

 

“Ngươi không nên dạy ta hôn môi, bổn hồ ly.” Đây là lần đầu tiên Cửu Cữu gọi cái tên “hồ ly”. Từ trước đến nay, y đều kêu thẳng tên hắn, hôm nay đổi cách gọi như vậy, so với gọi thẳng tên thật còn có thêm vài phần thân mật.

 

Nhớ lại lần đầu tiên vụng trộm thân mật với Cửu Cữu, hơn nữa đối phương xưng hô thân mật như vậy, lỗ tai hồ ly đã nóng đến độ có thể trực tiếp nấu đồ ăn.

 

“…Chỉ… chỉ là vì hôn môi?” Câu hỏi không phát ra rõ ràng như đang tiết lộ tâm ý của hắn.

 

“Ta những tưởng rằng ngươi sẽ đi giành lại thứ thuộc về ngươi, cho nên ba năm trước mới không giữ ngươi lại, nhưng chẳng ngờ ngươi là con hồ ly quá lương thiện… lại tan biến trước mắt ta ba năm….”

 

Hồ ly cái gì cũng không thấy, chỉ gắt gao nắm chặt cái chăn dưới thân.

 

Chuyện tình ghi hận ba năm trước cuối cùng cũng là do bản thân mình hiểu lầm, thậm chí là sai lầm do sự mềm yếu của mình tạo ra. Đây là lão thiên đùa cợt hắn sao?

 

“Ta nhất định không thể trở thành Hồ Vương.” Túy Lạc đột nhiên nói.

 

Giam mình trong một không gian u tối ngược lại có thể nói được ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm ra một cách dễ dàng hơn.

 

“Ta không làm được chuyện ngươi có thể làm, nếu ta muốn đoạt lại Vương vị, thì ta sẽ phải giết đại ca. Nếu ta không thể có dũng khí giết chết đại ca, thì ta đành phải bỏ chạy thôi?”

 

Đã sớm biết, thiện lương chỉ là mình lấy cớ, bản chất nhu nhược mới là sự thật. Bởi vì biết rõ bản chất của mình cho nên mới không nhớ nhung tơ tưởng tới Vương vị đã không còn thuộc về mình.

 

“Cho nên, Cửu Cữu à, ngươi đã đoán sai rồi.” Hắn cười khẽ nói.

 

Bàn tay đang che mắt hắn mở ra, Túy Lạc rốt cục cũng được khôi phục ánh sáng nhìn thẳng vào Cửu Cữu đang nhìn mình chằm chằm ở phía trên. Đối phương nhăn mày, nhưng lại không nói một câu.

 

Thật sự là như thế sao?

 

Thần thái cao ngạo này, cặp mắt giảo hoạt nhưng quật cường kia, thật sự chỉ để che dấu nhu nhược của bản thân thôi sao?

 

Sau khi hai người đối mặt một trận, Túy Lạc xoay người ra phía khác.

 

Cặp mắt vàng kim thật lợi hại, tựa hồ cái gì cũng không giấu giếm được y. Hắn không định biện bạch thêm gì nữa, vì vậy đã biến về bộ dáng hồ ly, cuộn mình trong cái đuôi bông xù, không thèm dựa vào đối phương nữa.

 

Từ trước tới nay không có nhiệt độ cơ thể người khác sưởi ấm, hắn vẫn có thể vượt qua rất tốt mà.

 

Tại sao hôm nay lại dễ dàng trở nên yếu ớt như thế?

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.