CHƯƠNG 10
Tác giả: Minh Tử
Thể loại: Huyền huyễn, nhất thụ nhất công, lạnh lùng bá đạo lang công x hồ ly thụ
Editor: Black dragon
Beta – reader: Shjn, Fuyu
Bản tính hồ ly không chỉ có đa nghi, còn có tò mò. Tỷ như trước mắt xuất hiện một con sông, chung quy nó sẽ năm lần bảy lượt tính toán độ sâu của con sông rồi mới lội qua. Bởi vì lòng hiếu kỳ của nó mà mặc kệ tính cách đa nghi cỡ nào hay lãng phí thời gian cỡ nào cũng muốn thử nghiệm đến hài lòng mới thôi.
Hôm nay con hắc hồ này cũng phát bệnh rồi. Hắn không thể tin cái tên kia lại coi của hơn người như thế. Hắn cũng tò mò nếu như gặp sắc dụ mạnh hơn thế nữa thì sẽ đối phó như thế nào.
Cho nên mới liên tiếp so chiêu sau đó.
Lần câu dẫn đầu tiên là khi thuật sĩ xong việc đóng quán lên đường trở về nhà. Ngôn ngữ hồ ly như có như không đùa giỡn đối với thuật sĩ lại chỉ như đàn gảy tai trâu. Đôi mắt kia khi nhìn chằm chằm tiền tài bảo vật thì tỏa sáng, lúc nhìn chằm chằm hồ ly lại chỉ có mờ mịt không hiểu chút phong tình.
Hồ ly âm thầm bội phục định lực của thuật sĩ.
Lần thứ hai thừa dịp ban đêm ánh trăng mờ ảo, hồ ly chui được vào phòng thuật sĩ định dọa cho thuật sĩ đang tính sổ một phen chết khiếp. Thế nhưng không đợi hắn phát công, đối phương đã một bên che chở cho bạc vụn của mình một bên như dã miêu bị túm đuôi rống giận vị khách không mời.
Được rồi, nếu muốn phá pháo đài này, mình nên chọn thời gian thích hợp. Hồ ly xem xét lại.
Lần thứ ba là ngồi trên một ngọn cây bên ngoài đợi hồi lâu cho thuật sĩ đếm xong hết tiền, giấu kĩ càng muốn đi nằm rồi hồ ly mới mặc một kiện áo đơn thong thả lả lơi xuất hiện trước mắt y. Thuật sĩ chăm chú nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc không tình nguyện vỗ vỗ chỗ bên cạnh y, ý bảo hắn lại đây ngủ. Hồ ly mừng như điên, hắn những tưởng y cuối cùng cũng không nhịn được rồi. Không ngờ tên kia ngăn giường ra thành hai nửa, cho hắn ngủ ở nửa ngoài. “Tạm thời cho ngươi ngủ lại đây một hôm. Trời thì lạnh mà mặc quần áo đơn bạc chạy loạn như vậy, sách, ta thật sự không đành lòng.” Nói xong thuật sĩ ngáp dài một cái, chui vào trong chăn quay lưng về phía hồ ly ngủ ngay lập tức.
Hồ ly đang định xuống tay liền như bị điểm huyệt ngồi đơ ra bên giường.
Thất bại đàn đàn lũ lũ kéo đến cho hồ ly một cái tổng kết, hoặc là tên kia thật sự không thèm để ý đến mình, định lạt mềm buộc chặt, hoặc là tên kia thật sự là một con trư ngu đến cực điểm!
Hồ ly không cam lòng! Lúc y muốn đi thử nghiệm một lần nữa thì thuật sĩ cũng không thấy bóng dáng. Tìm kiếm khắp mọi nơi cuối cùng thấy y cách ngoại thành không xa đang mang bao quần áo trên lưng chuẩn bị “chạy trốn”.
“Trốn? Tại sao ta lại phải chạy trốn?” Thuật sĩ chớp chớp mắt mấy cái, “Ta buôn bán đủ tiền rồi tự nhiên muốn lên đường đi tiếp. Nơi này không phải nhà của ta, vì sao phải ở lại?”
Hồ ly nghĩ thầm, ngươi đã phải đi ta đây cũng đi theo ngươi không tốt sao. Nơi này cũng không phải nhà của ta, vì sao phải ở lại?
Vì vậy một người một hồ liền mạc danh kỳ diệu bắt đầu làm đôi bạn lữ trình.
Hồ ly ngay từ đầu chỉ là vãn hồi tôn nghiêm bất tri bất giác quan tâm tới tên thuật sĩ cô độc hành tẩu thiên nhai này. Trên khuôn mặt thanh tú có rất nhiều biểu cảm, thi thoảng thì cười rộ đầy thoải mái, có lúc lại tức giận lên khiến lông mày dựng ngược, uể oải là vẻ mặt như mây đen. Một tên có tính cách phong phú như vậy, sao lại nguyện ý cô đơn tiêu sái trên đoạn đường dài như vậy chứ?
Thuật sĩ bị tra hỏi vô số lần cuối cùng chịu thua cho hay vì muốn tìm một người, một người ân nhân.
Mặc dù không biết người kia đang ở nơi đâu, không biết hắn còn sống hay không, thế nhưng chỉ cần biết bản thân mình còn sống thì còn tiếp tục tìm. Bởi vì người đó đã cứu mạng của mình. Bản thân mình hôm nay trừ bỏ mạng sống cái gì cũng không có, đã như vậy thì có lấy đó làm mục tiêu cả đời cũng không có gì không tốt. Ít nhất còn sống là còn có lý do để sống.
Tuý Lạc sửng sốt.
Hắn chưa hề nghĩ tới thời gian dài dằng dặc như vậy rốt cuộc tại sao còn sống sót. Từ nhỏ đã lấy tâm nguyện trở thành Hồ Vương làm mục tiêu phấn đấu, sau khi bị cướp đoạt mục tiêu này rồi, hắn còn lại gì? Không phải cũng chỉ là cái mạng này sao? Cũng không có ai cứu hắn, hắn lại đáng vì ai mà sống?
Hắn hôm nay chỉ là vì muốn tìm kiếm lý do bị đuổi khỏi Vương vị, hắn không tin thiện lương là nguyên nhân duy nhất khiến hắn thất thế. Nhưng nếu hắn cam tâm tình nguyện chịu thiệt, vậy bây giờ nên làm gì đây? Đáp án có phải vĩnh viễn cũng không tìm ra không?
“….. Nếu ta không có mục tiêu vậy thì nên làm gì bây giờ đây?” Hồ ly ngơ ngác hỏi.
Những tưởng rằng thuật sĩ sẽ nói những câu như “Đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau tỉm ra” hoặc “Rồi sẽ có thôi”, vân vân như trước nay người ta vẫn thường giả dối nhau nhằm khích lệ hoặc an ủi, nhưng tên ngốc kia rõ ràng là kẻ keo kiệt quái dị chỉ nhăn trán nói một câu cực kì vô lương tâm: “Ngươi không có mục tiêu thì liên quan gì đến ta?”
Hồ ly trừng mắt. Một đôi mắt hồ yêu trừng lên so với mắt con người còn mạnh mẽ hơn.
“Ngươi cũng không phải là thần tiên, thật sự không cầu gì sao? Muốn làm gì cứ đi làm là được. Thế chẳng phải là mục tiêu đó sao? Chính mình không mưu cầu gì còn hỏi người khác nên làm cái gì, thật sự là cả Bồ Tát cũng không biết nên ban tặng cho ngươi cái gì.” Thuật sĩ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Đừng xem thường hắn trì trệ, lên tiếng đều là đạo lý, tuy cay nghiệt nhưng lại khiến người ta cảm động.
Dù sao thầy tướng số là dựa vào mồm mép mưu sinh.
Hồ ly bừng tỉnh đại ngộ. “Dục vọng trước mắt cũng có thể tính là mục tiêu sao?”
“Có dục vọng là được.”
“…. Ta muốn ăn ngươi.”
“Ta da thô thịt dày, ngươi bồi dưỡng lâu như vậy rồi chẳng lẽ không nhận ra ta không hề có thêm chút thịt nào sao?” Thanh âm thuật sĩ không nhanh không chậm lặng lẽ lùi về phía sau vài bước.
Hồ ly cười *** đãng: “Chúng ta đều là kẻ thô thiển, dứt khoát nói thẳng thì hơn.” Vừa nói vừa tiến đến ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của thuật sĩ, kéo y vào lòng: “Lúc đầu cảm thấy ngươi không chút tư sắc không chút tư thái, hôm nay nhìn lại mới thấy cũng có nơi câu dẫn người ta a. Chẳng hạn như, ngươi há mồm…..”
“Nói nhảm!” Gương mặt Chu Thanh Tà đỏ bừng lên, liều mạng đẩy mặt hắn ra.
Hồ ly nghiêng người về phía trước, thuật sĩ lại nghiêng người về phía sau, hồ ly nghiêng sang trái, thuật sĩ lại nghiêng sang phải. Rốt cục khi hai người ngươi nghiêng ta né chán chê, thuật sĩ thẹn quá hóa giận hét lớn: “Lửa tới! Lập tức nghe lệnh!” Chú ngữ nhanh chóng có hiệu lực, trong nháy mắt bộc phát năng lượng không nhỏ, làm cái đuôi vì *** dục mà lòi ra của hồ ly bị cháy một mảng!
Hồ ly biến về nguyên hình ôm cái đuôi kêu thảm thiết, một bên ôm cái đuôi cháy tiệt một đoạn lông liếm liếm một bên rưng rưng nước mắt nhìn Chu Thanh Tà thở phào đứng bên cạnh.
“Trừ ta ra, muốn gì thì muốn! Nếu không cả lông mao trên người ngươi ta cũng đốt trụi!” Không biết hành động vừa rồi đã để lại tư vị gì, Chu Thanh Tà rõ ràng đang tức giận thế nhưng trên mặt lại mang theo một tia ửng hồng.
Hồ ly bị uy hiếp mãi đến khi lông trên đuôi dài lại quả nhiên cũng không hề dám đụng chạm gì đến đối phương.
Chỉ là có cảm giác không biết hai vị này sao có thể tiếp tục lừa gạt nữa đây?
Đi theo Chu Thanh Tà đến không ít nơi, cái nhìn của hồ ly đối với thế giới con người càng ngày càng mở rộng, đối với người bên cạnh ỷ lại cũng càng ngày càng sâu. Khi hắn nhìn thấy Chu Thanh Tà bị mình lộng cho đỏ bừng cả mặt, tâm tình sẽ đặc biệt tốt.
Mặc dù không có mục tiêu nhưng có thể theo người này phiêu lãng khắp nơi cũng là một cuộc sống không tồi. Lúc Túy Lạc có cái suy nghĩ này, Chu Thanh Tà lại nói ra một câu làm hắn do dự.
“Ngươi hình như không buông được quá khứ trước đây?” Đang oán giận hồ ly dùng tiền như nước, Chu Thanh Tà đột nhiên ném ra câu này. Cho dù người này cũng kiếm tiền giúp mình nhưng bản tính keo kiệt vẫn khiến thuật sĩ rất đau lòng.
“Nói nhảm!” Túy Lạc một bên thưởng thức vải vóc xa hoa mình mới lấy từ tiệm may, một bên làm như không quan tâm trả lời.
“Vinh hoa phú quý, so ra thì kém hơn tận hưởng lạc thú trước mắt. Ngươi nói những lời này rõ ràng còn tưởng niệm cuộc sống trước đây.” Chu Thanh Tà ít nhiều biết được cuộc sống trước đây của Túy Lạc trong tộc, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt không có chút ý tứ đùa cợt, “Ngươi nếu ly khai ta rồi còn có thể cố chấp giữ lấy ân hận trước kia không?”
“Không hề!” Hắn rất thích cuộc sống bây giờ.
“Không nên cho rằng theo ta ở cùng một chỗ sẽ không cần suy nghĩ về mục tiêu của mình, giả sử ngươi một thân một mình, thật sự ngươi có thể buông tha quá khứ?” Y nói ra lời này là căn cứ vào sự ỷ lại của hồ ly với mình.
Khi sống cuộc sống cô đơn chỉ có một mình, đáy lòng liều mạng kiềm chế thứ gì đó chỉ chực chờ bùng phát.
Muốn giấu cũng không giấu được.