Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 173: Chương 173: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (15)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Thời tiết tháng mười, một hồi mưa thu một hồi hàn.

Tí tách tí tách một buổi sáng mưa lạnh, Tô Vãn ngồi trên giường nệm dựa vào sườn noãn các trong thư phòng, một tay lật xem danh thiếp Uông Ý đưa cho mình về danh tánh của Từ Băng Nguyệt, mặt trên ghi lại kỹ càng tỉ mỉ quê quán thân thế của Từ Băng Nguyệt, tình trạng gia đình.

Nha đầu này vậy mà giống với Ngôn Vũ Khuynh đều là con vợ lẽ, nhưng ở nhà nàng ta lại được sủng nhất, hơn nữa lần này vào cung cũng là do Từ Băng Nguyệt chủ động đưa ra, có thể thấy được nha đầu này cỡ nào bất mãn cuộc sống hiện tại, dã tâm bừng bừng.

Ánh mắt Tô Vãn lóe lóe, ngay từ đâu cô tính dùng Ngôn Vũ Khuynh tới diễn vai nữ phụ ác độc mặt đen, nhưng hiện tại thì sao, hình như bạn học Từ Băng Nguyệt càng thích hợp hơn nha.

Căn cứ theo hướng đi của cốt truyện nguyên thế giới, tới hiện tại lúc này, Ngôn Vũ Khuynh hẳn là đã sớm động tâm đối với bệ hạ, một lòng muốn dẫm lên đầu Lưu Quý nhân để bay lên, so sánh mà nói bạn học Từ Băng Nguyệt nửa đường nhảy ra thì tính dẻo dai càng cường đại hơn a!

Tô Vãn khép lại danh thiếp lại nhìn nhìn nhật kí mà Uông Ý chủ yếu tìm người ghi lại quỹ đạo hành động hai ngày này của Từ Băng Nguyệt, nàng hiện tại theo sát bước chân của Ngôn Vũ Nặc, lâu lâu liền đến Thái y viện ở trước mặt Lục Mục Tuần xoát cảm giác tồn tại!

Xem ra, lúc trước Ngôn Vũ Nặc nhanh như vậy đã tìm đủ năm trăm lượng bạc cũng tuyệt đối là do Từ Băng Nguyệt xúi giục nàng mượn Lục Mục Tuần, cứ như vậy, ngay lập tức giải quyết vấn đề lửa xém lông mày cho Ngôn Vũ Nặc, lại cho Từ Băng Nguyệt rất nhiều cơ hội ra vào Thái Y Viện tiếp cận Lục Mục Tuần.

Nàng này tâm cơ quả thật thâm hậu, nhưng mà càng là người như vậy, Tô Vãn càng thích.

Bất tri bất giác, Tô Vãn đã đem hành tung mấy ngày gần đây của Từ Băng Nguyệt lật xem xong, giơ tay đang muốn khép hồ sơ lại, cô bỗng nhiên cảm giác được trên lưng ấm áp, một kiện áo choàng cẩm tú dày nặng nhẹ nhàng khoác lên trên lưng mình.

“Uông tổng quản……”

Tô Vãn còn tưởng rằng là do Uông Ý vẫn luôn ở một bên hầu hạ giúp mình khoác lên, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy được đôi mắt mang ý cười của Tô Duệ.

Thì ra Uông Ý sớm đã không thấy bóng dáng, lúc này đứng ở phía sau cô rõ ràng là Tô Duệ một thân long bào.

“Cẩn thận cảm lạnh.”

Tô Duệ vừa nói một bên cầm lấy hồ sơ trong tay Tô Vãn.

"Cánh tay nàng còn chưa hồi phục, không nên cầm đồ vật nặng như vậy.”

Tô Vãn:……

Tô tướng quân chàng có thể nói cho ta biết thế giới này thứ gì ở trong mắt chàng mới là nhẹ? Lông chim sao?

“Từ Băng Nguyệt?”

Khoác tốt áo choàng cho Tô Vãn, Tô Duệ tiện tay cầm lấy hồ sơ Tô Vãn vừa mới xem qua nhìn nhanh vài lần.

“Từ Băng Nguyệt này là ai?”

Trong cốt truyện mà Tô Duệ tiếp thu cũng không có nhân vật Từ Băng Nguyệt này.

Không sai, nàng ta từ đầu chỉ là người qua đường Giáp không có quan hệ gì với chủ tuyến cốt truyện.

Ở trong nguyên cốt truyện, đêm mà Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc bị Thục phi trừng phạt, bởi vì Tô Vãn gần nửa đêm liền xỉu, Ngôn Vũ Nặc đã ôm nàng ở cửa cung một ngày, cuối cùng lại là Ngôn Vũ Nặc ở trước mặt Thục phi đau khổ cầu xin, Thục phi nương nương mới đại nhân đại lượng miễn cho các nàng chịu tội, rồi sau đó, Ngôn Vũ Nặc liền mang theo Tô Vãn hôn mê về Thượng Phục Cục, ở trong phòng nơi các nàng cư trú chăm sóc Tô Vãn hơn nửa đêm, nàng mới thanh tỉnh.

Cho nên, ở nguyên cốt truyện các nàng cũng không có quỳ đến hừng đông, cũng cũng không có gặp được Từ Băng Nguyệt quét tước ngự đạo.

Mà hiện giờ, bởi vì Tô Vãn đến nên tất cả đều có thay đổi, Tô Vãn thay đổi vận mệnh của mình cùng Ngôn Vũ Nặc đồng thời cũng sửa đổi số mệnh của nhiều người, ví như nói Từ Băng Nguyệt, đám người Bạch ma ma.

Đương nhiên, những điều đó của bạn học Tô Vãn chỉ là chút lòng thành, còn Tô tướng quân của chúng ta trực tiếp đem hai phi tử cùng một đám người trực tiếp đưa lên hoàng tuyền kia mới là kiệt tác đấy.

“Ta muốn dùng Từ Băng Nguyệt này, có chút trọng dụng.”

Tô Vãn nắm thật chặt áo choàng trên người mình, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tô Duệ.

“Chàng thấy sao?”

“Nàng thích là được.”

Tô Duệ thích xem Tô Vãn lăn lộn, nàng lăn lộn như thế nào hắn cũng thích.

Đương nhiên, nếu gặp được chuyện ngoài ý muốn nào đó mà Tô Vãn lăn lộn không đứng dậy được, như vậy Tô tướng quân sẽ không chút do dự ra tay, lạt thủ tồi hoa* gì đó, hoàn toàn đều là chút lòng thành.

*không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp

“Vậy ta bắt đầu bước tiếp theo.”

Tô Vãn nói xong từ trong túi tùy thân của mình móc ra lá thư của Thẩm Thịnh Bắc mà cô vẫn luôn dốc lòng bảo quản.

“Ta chuẩn bị hồi âm cho Thẩm Thịnh Bắc, sau đó tạo cho hắn và Từ Băng Nguyệt một ít cơ hội.”

“Sao?”

Nghe Tô Vãn nhắc tới Thẩm Thịnh Bắc, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe.

“Ta đã chuẩn tấu chương thăng chức cho Thẩm Thịnh Bắc, mấy ngày nay hắn chắc là đang xuân phong đắc ý. Nhưng mà hiện tại Thẩm Thịnh Bắc nói dễ nghe cũng chỉ là thị vệ trưởng của Ngự lâm quân, ta nghĩ Từ Băng Nguyệt kia không nhất định sẽ coi trọng hắn.”.

“Cũng không đúng.”

Tô Vãn lắc lắc đầu, tươi cười trên mặt càng thêm đậm.

“Nam chủ của một thế giới sở dĩ được xưng là nam chủ tự nhiên có chỗ hơn người của hắn, Thẩm Thịnh Bắc tuy ta chưa thấy qua, nhưng căn cứ nguyên cốt truyện, là một người tuổi trẻ tuấn dật phi phàm khí vũ hiên ngang, so với Lục Mục Tuần ôn hòa tuấn tú, nam nhân như vậy càng dễ dàng hấp dẫn nữ nhân.”

Tuấn dật phi phàm, khí vũ hiên ngang?

Nghe Tô Vãn đem Thẩm Thịnh Bắc khen đến giống như một đóa hoa, Tô tướng quân nhịn không được rũ mắt.

“Nam chủ thì thế nào? Còn không phải là tùy ý chúng ta bài bố, muốn cho hắn sống hắn liền sống, muốn cho hắn chết, hắn liền chết!”

“Đúng đúng đúng, đương nhiên vẫn là bệ hạ người lợi hại nhất, bệ hạ người đã lợi hại đến đột phá tận chân trời.”

Tô Vãn ý cười doanh doanh nhìn Tô Duệ, thời điểm nói những lời này cô một chút cũng không chột dạ, không sai, nam nhân nhà của chúng ta chính là lợi hại như vậy~ lợi hại đến không muốn không muốn.

Nghe Tô Vãn khích lệ, Tô Duệ nhịn không được cong khóe môi.

“Tiểu Vãn, nàng xem cánh tay đều bị thương như vậy rồi, viết chữ rất phiền toái, ta giúp nàng hồi âm cho Thẩm Thịnh Bắc, ừm, quyết định như vậy đi!”

Khi nói chuyện cũng không đợi Tô Vãn đáp ứng, Tô Duệ đã đi thẳng đến án thư, mở ra một tờ giấy viết thư.

“Uông Ý, lại đây mài mực cho trẫm!”

“Vâng”

Âm thanh Uông Ý từ xa xa truyền đến, chỉ chốc lát sau cả người hắn đã bước nhanh đến bên án thư, vạn phần thuần thục giúp Tô Duệ mài mực.

Đế vương nhà người khác đều có hồng tụ thêm hương, hoàng thượng nhà chúng ta bên người lại chỉ có một nửa lão đại thúc Uông tổng quản ~.

Sáng sớm ngày hôm sau ——

Từ Băng Nguyệt giống như mọi ngày lui tới, mỗi buổi sáng đều sẽ dựa theo phân phó của Liêu ti nghi đến Thượng Công Cục một chuyến, nhìn xem bên kia các nàng có chế ra ti lụa tơ lụa mới hay không.

Khoảng cách từ Thượng Công Cục đến Thượng Phục Cục cũng không xa, đi qua một đường nhỏ vắng vẻ là có thể nhìn thấy sân các nàng, đối với con đường này Từ Băng Nguyệt cũng đã sớm nhớ kỹ trong lòng, ngày thường lúc này căn bản sẽ không có người từ nơi này đi ngang qua, nhưng hôm nay thời điểm Từ Băng Nguyệt đi qua đường nhỏ lại đụng phải một tiểu thái giám vội vội vàng vàng, nhìn thấy đối phương ăn mặc trang phục Nội Vụ phủ, Từ Băng Nguyệt cũng không dám cùng đối phương tranh chấp, mà tiểu thái giám kia hình như có việc gấp, chỉ chớp mắt liền không còn thân ảnh.

“Thật là đen đủi.”

Từ Băng Nguyệt xoa xoa bả vai của mình bị đâm đến phát đau, nháy mắt cúi đầu lại nhìn thấy trên mặt đất có một phong thư mới tinh, đây là……

Nàng ta do dự mà đem phong thư cầm lên, mặt trên còn viết một hàng chữ —— Ngự lâm quân bắc doanh Thẩm Thịnh Bắc nhận.

Thẩm Thịnh Bắc?

Tên này rất dễ nghe, mà chữ trên phong thư cũng vô cùng đẹp.

Phong thư này là ai viết? Nhìn phương hướng tiểu thái giám phủ Nội Vụ này tới, phong thư này chắc là từ hậu cung đưa tới, hậu cung chính là nơi cấm tất cả cung nữ cùng thị vệ lui tới.

Nếu không phải cung nữ……

Đôi tay Từ Băng Nguyệt đều đang phát run, nàng lấy lại bình tĩnh, đi đến trong một góc trên đường nhỏ, nhìn khắp nơi một lần, thấy tiểu thái giám phủ Nội Vụ kia không có quay lại, Từ Băng Nguyệt hít sâu một hơi, cẩn thận đem lá thư kia mở ra……

Nhân sinh chính là như vậy, rất có khả năng bởi vì chúng ta ở trong một khắc gặp được một người nào đó hoặc là làm ra một quyết định nào đó mà hoàn toàn bị thay đổi ——

Từ Băng Nguyệt đúng như Tô Vãn đoán trước, bởi vì có dã tâm, có tâm cơ, nàng ta mới mở ra lá thư kia.

Mà nếu người nhặt được phong thư này đổi thành Ngôn Vũ Nặc, chỉ sợ Ngôn Vũ Nặc sẽ luôn ngây ngốc đứng ở tại chỗ chờ người mất của tới tìm, nếu đợi không được người, nàng còn tận tâm đi tìm người mất của..

Đương nhiên, nếu Tô Vãn gặp được chuyện như vậy, cô phỏng chừng sẽ làm ngơ đối với một phong thư như vậy, sẽ làm như không thấy.

Này, chính là bất đồng bản chất giữa người với người.

~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.