Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 184: Chương 184: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (xong)




Edt: Mítt

~~~~~~~~

Ngôn Vũ Nặc qua buổi sáng ngày hôm sau mới biết được tin tức Lục Mục Tuần cùng Ngôn Vũ Khuynh bị bắt, mà cùng thời gian, Thượng Phục Cục cũng bắt đầu lan truyền tin Từ Băng Nguyệt bởi vì hồi báo có công đã được bệ hạ nhìn trúng, điều nhập vào trong cung làm ngự tiền thượng nghi.

Ngự tiền thượng nghi, chính là cung nữ bên người bệ hạ, chính là nữ quan có cấp bậc tối cao bên trong hậu cung, từ tiểu cung nữ ở Thượng Phục Cục đến cung nữ bên người bệ hạ, đây quả thật chính là một bước lên trời!

Những người ở Thượng Phục Cục trước lúc Từ Băng Nguyệt rời đi tất cả đều vẻ mặt mỉm cười vây quanh ở bên cạnh nàng ta xum xoe nịnh bợ.

Từ Băng Nguyệt đối mặt với mọi người nịnh bợ vẫn luôn là gương mặt tươi cười đón chào, chờ nàng mang theo tùy tùng của mình vênh váo tự đắc ra cửa lớn Thượng Phục Cục thì nhìn thấy Ngôn Vũ Nặc vừa mới từ Thái y viện hỏi thăm tin tức trở về, hai người có thể nói là oan gia ngõ hẹp.

"Từ Băng Nguyệt! Ngươi quả thực là quá đáng, là ngươi hãm hại Lục ngự y cùng Vũ Khuynh, nhất định là ngươi! Ta muốn mang ngươi đến trước mặt bệ hạ lý luận!"

Lúc này Ngôn Vũ Nặc đã thấy rõ bộ mặt thật của Từ Băng Nguyệt, thấy nàng ta vẻ mặt xuân phong đắc ý, nàng nhịn không được kích động vọt lên, nhưng nàng còn chưa tới được trước người Từ Băng Nguyệt, đã bị hai cung nữ cấp thấp phía sau Từ Băng Nguyệt ngăn cản.

"Nô tỳ lớn mật, cũng dám nói năng lỗ mãn với thượng nghi! Ngươi có biết tội chưa?"

Đúng vậy, hiện tại Từ Băng Nguyệt đã là thượng nghi địa vị so với Liêu ti nghi còn muốn cao hơn nửa cấp.

Đây là cái gọi là một đêm lên trời, một bước lên mây.

Ngôn Vũ Nặc bị hai cung nữ ngăn cản, đôi tay cũng bị kiềm chế. Nhìn nàng mặt đầy sốt ruột lại không thể làm gì, Từ Băng Nguyệt thư thái cười.

"Ngôn Vũ Nặc, ngươi lại muốn đánh ta? Hừ, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh ta? Người đâu, vả miệng cho ta!"

"Bốp bốp!" "Bốp bốp!"

Tiếng bạt tay vang dội bên tai, theo động tác của cung nữ một bên, hai bên mặt của Ngôn Vũ Nặc đều bị bàn tay đánh đến sưng đỏ, khóe miệng cũng dần dần chảy ra vết máu đỏ tươi.

"Được rồi.".

Từ Băng Nguyệt làm cái thủ thế, đi từng bước đến trước người Ngôn Vũ Nặc, nàng ta cười khẽ giơ tay, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình nắm cằm Ngôn Vũ Nặc.

"Ngôn Vũ Nặc, chỉ bằng ngươi cũng xứng đấu với ta sao? Ngươi làm Thẩm đại ca ghét bỏ ta, ta khiến cho Lục ngự y của ngươi chết không có chỗ chôn."

Nói xong Từ Băng Nguyệt nhịn không được nhẹ nhàng nghiêng thân mình, dựa vào bên tai Ngôn Vũ Nặc thấp giọng nói.

"Đúng rồi, quên nói cho ngươi, Thụy Vương điện hạ nghe nói đã được bệ hạ thả ra khỏi Tông Nhân Phủ, ta còn nghe nói Thụy Vương lần này thương thế rất nghiêm trọng, chỉ sợ đời này cũng vô vọng có con nối dõi. Ngươi nói sau khi hắn ra tới sẽ còn đi quản sống chết của Tô Vãn sao?"

Thụy Vương được thả ra? Hơn nữa đời này hắn cũng sẽ không có con nối dõi?

Nghe Từ Băng Nguyệt nói, trong đầu Ngôn Vũ Nặc đột nhiên nhớ tới đứa bé trong bụng Ngôn Vũ Khuynh, đó là...... con của Thụy Vương!

Nếu mình đi cầu Thụy Vương điện hạ, Thụy Vương có thể ra tay tương trợ hay không?

Trong lúc nhất thời trong đầu Ngôn Vũ Nặc đột nhiên trào ra cái ý tưởng hoang đường này, rồi lại không cách nào dập tắt được, nàng muốn đi cầu Thụy Vương, Thụy Vương xem mặt mũi của Vũ Khuynh nhất định sẽ đi cứu bọn họ......

Không thể không nói, lúc này Ngôn Vũ Nặc vẫn là tưởng tượng người trên đời này đều quá mức thiện lương.

Khi nàng hao hết trắc trở đi vào Thụy Vương phủ gặp được Thụy Vương, hơn nữa chính miệng đem chuyện của Ngôn Vũ Khuynh cùng Lục Mục Tuần nói cho Đông Phương Ly, Đông Phương Ly lúc ấy vẻ mặt vui mừng miệng đầy đáp ứng Ngôn Vũ Nặc, đáp ứng với nàng là hắn nhất định sẽ tận lực đem hai người cứu ra.

Nhưng vài ngày sau, Tông Nhân Phủ đột nhiên truyền ra tin tức Ngôn Vũ Khuynh đột nhiên phát bệnh qua đời, hơn nữa theo tin tức truyền vào trong cung còn có một phong huyết thư Ngôn Vũ Khuynh tự tay viết, trên huyết thư, nàng ta thừa nhận mình cùng Lục ngự y dan díu, thừa nhận mình thẹn với bệ hạ chết chưa hết tội......

Ngôn Vũ Khuynh đã chết?

Làm tỷ tỷ Ngôn Vũ Khuynh, Ngôn Vũ Nặc một mình chạy tới Tông Nhân Phủ đi lãnh thi thể, nhận được lại là một thi thể có khuôn mặt của Ngôn Vũ Khuynh, nhưng thi thể kia lại không phải Ngôn Vũ Khuynh..

Ngôn Vũ Nặc dù sao cũng là người hết sức quen thuộc với Ngôn Vũ Khuynh, lúc này nàng cho dù có ngốc cũng suy nghĩ cẩn thận một chút mọi chuyện --

Ngôn Vũ Khuynh giả chết, tất cả tự nhiên là thao tác của Thụy Vương điện hạ.

Mà nàng ta trước khi "Sắp chết" lại "Nhận tội" chính là vì muốn chứng thực tội danh của Lục Mục Tuần, để hắn vĩnh viễn không có ngày xoay người, nói cho cùng Lục Mục Tuần xem như một người biết thời thế, nếu hắn bị buộc đến tuyệt lộ liền hướng Hoàng Thượng tố giác quan hệ của Thụy Vương cùng Ngôn Vũ Khuynh, như vậy Thụy Vương tất sẽ chịu liên lụy, mà hiện tại, Ngôn Vũ Khuynh làm người xấu cáo trạng trước, sau đó lại một cái "Chết vô đối chứng", Lục Mục Tuần hiện giờ cho dù có mười cái miệng cũng nói không rõ. Mà nếu hiện tại Ngôn Vũ Nặc phản ứng lại, chạy đến trước mặt hoàng thượng đem tất cả chân tướng nói ra, bệ hạ cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng nàng.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này thật sự là làm quá tuyệt!

Nghĩ đến Lục Mục Tuần bị buộc vào tuyệt cảnh còn Tô Vãn cũng cùng dạng bị nhốt ở Tông Nhân Phủ không cách nào minh oan cho chính mình.

Ngôn Vũ Nặc chỉ cảm thấy vô lực thật sâu --

Vì sao, người tốt lại không có kết quả tốt?

Bọn họ cuối cùng đã làm sai cái gì, mà phải gặp oan khuất như vậy?

Giờ khắc này, cũng không giống nguyên cốt truyện có Thẩm Thịnh Bắc trợ giúp, đồng thời cũng mất đi che chở của Lục Mục Tuần, thậm chí càng thêm không có hoàng đế Đông Phương Diệu si tình ưu ái, ở thế giới này, hiện giờ chỉ có một mình làm Ngôn Vũ Nặc cuối cùng cũng cảm nhận đầy đủ được sự đen tối cùng vô tình trong hậu cung......

Sau khi Từ Băng Nguyệt thượng vị, nàng ta liền bắt đầu lợi dụng quyền lực trong tay mình không ngừng diệt trừ hiểm họa, đầu tiên là hãm hại Liêu ti nghi của Thượng Phục Cục, sau đó lại đem những người có quan hệ tốt với Ngôn Vũ Nặc ở Thượng Phục Cục toàn bộ diệt trừ, sau đó lại thay tâm phúc của mình vào, kể từ đó, cuộc sống của Ngôn Vũ Nặc ở Thượng Phục Cục có thể nói là từng bước gian nan.

Người yêu bị hãm hại, tỷ muội tốt duy nhất đối đãi thật tình với mình cũng thân hãm lao ngục, luôn bất khuất tại hậu cung cũng lại một bước khó đi, nơi chốn bị quản chế. Tâm Ngôn Vũ Nặc một lòng hướng thiện bất khuất kiên cường, tại hiện thực tàn khốc này cuối cùng cũng dần dần bắt đầu hỏng mất --

"Vì sao? Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy?"

Đêm đen nhánh, nàng đứng ở trên một con đường không có bóng người vô lực hò hét.

Ngày mai, chính là ngày Lục Mục Tuần cùng Tô Vãn bị hành hình, nhưng Ngôn Vũ Nặc cái gì cũng không làm được, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người tốt với nàng nhất trên thế giới này, yêu nàng nhất đều bỏ nàng mà đi......

Có đôi khi, làm cho một người thấy rõ hiện thực, cũng không nhất định phải làm cho nàng đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Để nàng làm một người trong cuộc, vẫn luôn phải trơ mắt nhìn người bên cạnh mình bị hãm hại, một người lại một người rời đi, mà mình không chỉ trước sau bất lực, còn sẽ chỉ làm cho mọi việc càng ngày càng khó khăn.

Đây là trừng phạt tàn nhẫn nhất.

Giờ phút này Ngôn Vũ Nặc đối với thế giới này, đối với chính mình đều tràn ngập cảm giác tuyệt vọng......

"Ngươi muốn biết vì sao?"

Một âm thanh thanh lãnh đột nhiên từ phía sau Ngôn Vũ Nặc truyền đến.

Ngôn Vũ Nặc kinh hoảng xoay người liền nhìn thấy Uông Ý xách theo đèn cung đình sáng ngời không biết đứng ở phía sau mình từ khi nào, mà nam nhân ưu nhã đứng ở trước người Uông Ý, đúng là đương kim thánh thượng Đông Phương Diệu!

"Bệ hạ!".

Ngôn Vũ Nặc lập tức quỳ rạp trên đất, nôn nóng mở miệng.

"Bệ hạ thánh minh! Lục ngự y cùng Tô Vãn đều bị oan uổng, cầu bệ hạ nắm rõ!"

Ngôn Vũ Nặc căn bản không có nhiều cơ hội có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, nàng biết lúc này đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

"Trẫm biết bọn họ bị oan uổng."

Tô Duệ rũ con ngươi lạnh lùng nhìn Ngôn Vũ Nặc trên mặt đất.

"Tại hậu cung này không cần cái thiện lương vô vị, những thiện lương đó đều chỉ là vô tri ngu xuẩn."

Nhìn thấy bộ dáng Ngôn Vũ Nặc khiếp sợ, Tô Duệ cười lạnh một tiếng, tiếp theo chậm rãi nói.

"Tô Vãn biết rõ Ngôn Mỹ nhân phạm sai lầm, lại một hai phải thay nàng ta gánh vác, như vậy nàng nên tiếp nhận trừng phạt mà chính nàng đoạt lấy, đến cả ngươi cùng Lục Mục Tuần, các ngươi biết rõ Ngôn Mỹ nhân có nghiệt chủng, đây là cơ hội tốt để các ngươi cứu Tô Vãn ra, lập công lớn, nhưng hai người các ngươi từ bỏ, vì sao? Buồn cười, tỷ muội tình thâm sao? Ngôn Vũ Nặc, ngươi có phải quên mất ngươi căn bản không phải tỷ tỷ của Ngôn Vũ Khuynh hay không, nàng ta cho tới bây giờ chưa từng xem ngươi là tỷ tỷ! Ngươi vì một người chưa từng đem mình trở thành tỷ muội, lại bỏ qua cơ hội tốt nhất cứu Tô Vãn ra, cũng làm Lục Mục Tuần hiện giờ hết đường chối cãi không thể thoát thân, ngươi thiện lương như vậy, hiện tại ngươi có cảm thấy chán ghét hay không?"

Chán ghét sao?

Ngươi hẳn là thật sâu chán ghét chính mình, bởi vì bản thân mình sai mà để cho người vô tội bị liên luỵ......

Nghe Tô Duệ nói, vẻ mặt Ngôn Vũ Nặc mờ mịt quỳ gối nơi đó --

Thiện lương vô tri, chính là ngu xuẩn sao?

Thời điểm Ngôn Vũ Nặc sững sờ, Tô Duệ đột nhiên vẫy vẫy tay, Uông Ý một bên lập tức hiểu ý, từ trong lòng ngực mình móc ra một chồng giấy viết thư. Nhẹ nhàng ném tới mặt đất trước người Ngôn Vũ Nặc.

"Đây là thư của Ngôn Vũ Khuynh cùng Từ Băng Nguyệt lui tới, hiện tại hai người kia đang ngày ngày suy nghĩ làm sao để giết chết ngươi, ngươi nếu tiếp tục làm kẻ thiện lương ngu dốt, như vậy trẫm liền thành toàn cho ngươi, để ngươi cùng Lục Mục Tuần, Tô Vãn, ba người các ngươi cùng nhau đi chết!"

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Tô Duệ đã lạnh lẽo dọa người.

Đây là......

Ngôn Vũ Nặc nhìn những lá thư tán loạn trên mặt đất, nàng nhận ra bút kí của Ngôn Vũ Khuynh.

Nhìn Từ Băng Nguyệt cùng Ngôn Vũ Khuynh ở trong thư không ngừng lên kế hoạch muốn hại chết mình như thế nào, ánh mắt Ngôn Vũ Nặc dần dần có biến hóa --

Nàng sao có thể chết? Nàng không thể chết được, không phải bởi vì nàng sợ chết.

Nàng còn chưa cứu được Lục Mục Tuần và Tô Vãn, nàng không thể chết được, tuyệt không thể chết!

"Cầu bệ hạ chỉ điểm cho nô tỳ!"

Thật ra Ngôn Vũ Nặc chỉ là quá mức thiện lương cũng không phải thật sự ngu dốt, nàng đã sớm nghe ra ý tứ trong lời nói của bệ hạ, cho nên tại một khắc này, Ngôn Vũ Nặc mới có thể nói ra như vậy.

Nàng biết bệ hạ nói những chuyện này với mình, tuyệt đối không phải chỉ muốn cười nhạo mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

"Trẫm có thể tạm hoãn thời hạn thi hành án của Lục Mục Tuần cùng Tô Vãn."

Thấy Ngôn Vũ Nặc cuối cùng cũng thông suốt, Tô Duệ nhịn không được cười cười.

"Ngươi không cần ngây người ở Thượng Phục Cục nữa, từ ngày mai trở đi ngươi đến bên phía Lương phi hầu hạ đi, thời gian của nàng ta không nhiều lắm, nếu ngươi giúp nàng ta làm việc thật tốt, nàng ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của mình."

Một ngự tiền thượng nghi, hoàn toàn không phải đối thủ của Lương phi, mà đi theo bên người Lương phi, Tô Duệ cảm thấy Ngôn Vũ Nặc tuyệt đối sẽ bị Lương phi làm cho thay đổi, được chỉ dạy, so với hiện tại sẽ "Thông minh" hơn nhiều......

"Nô tỳ tuân mệnh!"

Nghe Tô Duệ nói, Ngôn Vũ Nặc lập tức dập đầu tạ ơn, chờ nàng lần nữa ngẩng đầu chỉ còn thấy bóng dáng của bệ hạ cùng Uông tổng quản --.

Nếu hậu cung đã được chú định là một nơi ăn thịt người, như vậy nàng không thể luôn ngồi chờ chết chờ bị người khác ăn, tuyệt không không thể!

Ánh mắt Ngôn Vũ Nặc dần dần kiên định, tâm cảnh của nàng ở đêm lạnh này cuối cùng cũng xảy ra biến hóa --

Có một số người, thời điểm bản thân bị buộc đến tuyệt lộ sẽ bộc phát ra tiềm năng vô hạn.

Mà có một số người, chỉ có ở thời điểm người mà bản thân để ý gặp phải tuyệt cảnh, vì người kia, nàng mới có thể kích phát ra lực lượng tiềm tàng ở trong thân thể mình.

Ngôn Vũ Nặc chính là người như vậy, tuyệt vọng vô biên, làm nàng cường đại.

......

Đông đi xuân tới, từ lúc Ngôn Vũ Nặc vào Tú Ninh cung quả nhiên rất nhanh liền được Lương phi nương nương trọng dụng, lúc này thân thể Lương phi tuy rằng dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng độc dược mãn tính trong cơ thể nàng lại vĩnh viễn không cách nào thanh trừ, điều này làm cho thọ mệnh của nàng cũng trở nên không còn bao nhiêu.

Cảm giác được mình không sống được bao lâu, Lương phi càng thêm nghiêm túc dạy dỗ Ngôn Vũ Nặc, nàng muốn đem một nữ tử mà đến con gà cũng không dám giết dạy thành một người giết người không chớp mắt, một nữ tử máu lạnh, cái quá trình này thật là vô cùng khó khăn, nhưng lại làm cho Lương phi cảm thấy rất có cảm giác thành tựu --

Nàng phải chết, nhưng nàng phải tự tay dạy ra một cái tai họa, thay thế nàng tại hậu cung này gây sóng gió..

Lúc này Ngôn Vũ Nặc đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã không còn bộ dáng đơn thuần lúc ấy, Lương phi dạy như thế nào, nàng liền làm như thế đấy.

Nàng dưới đáy lòng đã từng thề qua, nhất định phải đem Tô Vãn cùng Lục Mục Tuần cứu ra --.

Nửa đời sau, cứ để cho mình tới bảo hộ bọn họ là được rồi......

Khi một cái mùa thu lại đến, Tô Vãn bị "Nhốt" ở Tông Nhân Phủ đột nhiên nhận được tin nhiệm vụ hoàn thành.

Cái này làm cho Tô Vãn kinh ngạc một hồi lâu, cô vẫn luôn cảm thấy làm cho cả người Ngôn Vũ Nặc hoàn thành lột xác ít nhất phải yêu cầu hơm một năm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã hoàn thành?

Ngày này, đối với đại đa số người trong hoàng cung mà nói, là một ngày bận rộn bình thường, nhưng đối với Ngôn Vũ Nặc mà nói, đây lại là một ngày vô cùng có ý nghĩa.

Trong hình điện bên trong cung, máu tươi đầy đất tản ra hương vị gay mũi, Từ Băng Nguyệt ngã vào vũng máu, đầy người đều là vết thương, lúc này nàng ta trừng mắt hung hăng nhìn người trước mặt.

"Ngôn Vũ Nặc, tiện nhân ngươi! Là ngươi hại ta!! Là ngươi!"

"A."

Ngôn Vũ Nặc nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hoàn toàn không màng cung trang màu xanh ngọc của mình nhiễm máu đỏ tươi.

"Làm sao là ta chứ? Mật tin ngươi cùng Thụy Vương phủ lui tới, cũng không phải là ta giao cho Hoàng Thượng."

Chẳng lẽ.......

Chẳng lẽ là nàng ta?

Từ Băng Nguyệt nghe Ngôn Vũ Nặc nói, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ..

"Không, nhất định là ngươi, lúc này ngươi còn mưu toan giảo biện có ý nghĩa sao?"

"A, Từ Băng Nguyệt, tiếc cho ngươi thông minh một đời, đều lúc này ngươi làm sao lại đột nhiên hồ đồ như vậy chứ?".

Nói tới đây, Ngôn Vũ Nặc nhẹ nhàng dựa vào bên tai Từ Băng Nguyệt nói nhỏ.

"Ta nói cho Ngôn Vũ Khuynh, Lương phi nương nương qua vài ngày nữa sẽ tấn chức Hoàng Hậu, mà thân thể Lương phi nương nương không tốt, bởi vì không thể sinh con, sẽ chọn một vị trong hoàng tộc làm con trên danh nghĩa của mình, vì nhi tử của mình, nàng ta cũng chỉ có thể bán đứng ngươi."

Thật ra ngày tháng Ngôn Vũ Khuynh ở Thụy Vương phủ cũng không quá tốt, Đông Phương Ly vốn không phải thật tình thích nàng ta, sau đó lại mất công cứu nàng ta ra ngoài cũng chỉ là vì đứa bé trong bụng nàng ta mà thôi, hiện giờ đứa bé đã bị Đông Phương Ly ôm đi, đối với Ngôn Vũ Khuynh Đông Phương Ly đã sớm sinh chán ghét, đặc biệt là tưởng tượng đến kết cục của mình hôm nay đều là bởi vì nữ nhân này gây ra, tâm muốn giết chết nàng ta của Đông Phương Ly cũng đã có.

Cho nên, ngày tháng Ngôn Vũ Khuynh ở Thụy Vương phủ trên thực tế sống không bằng chết, mà lúc này Ngôn Vũ Nặc ở trong Tú Ninh cung đang được trọng dụng lại lần nữa vươn tay viện trợ cho nàng ta..

Ngôn Vũ Khuynh vẫn luôn cho rằng Ngôn Vũ Nặc vẫn là người đơn thuần thiện lương năm đó, đối với lời nói của nàng tự nhiên vạn phần tin tưởng.

Nghĩ đến bản thân mình mẫu tử chia lìa, lại nghĩ đến Đông Phương Ly thất tín bội nghĩa, Ngôn Vũ Khuynh dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giả tạo thư từ Từ Băng Nguyệt cùng Đông Phương Ly qua lại hơn nữa ấn lên con dấu của Thụy Vương phủ, sau đó liền đem tất cả "Chứng cứ phạm tội" đều giao cho Ngôn Vũ Nặc......

"Ngôn Vũ Nặc, ngươi quả thật thay đổi."

Nghe Ngôn Vũ Nặc nói, Từ Băng Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, trước mắt nàng ta, rõ ràng vẫn là người kia, nhưng ánh mắt của nàng đã không còn độ ấm quen thuộc của ngày đó nữa.

"Người đều sẽ thay đổi, ta là bị các ngươi buộc thay đổi."

Hiện tại nếu đem những chuyện Ngôn Vũ Nặc gặp phải viết thành một quyển sách, tuyệt đối có thể gọi là 《 thánh mẫu nghịch tập 》.

Nói xong câu đó, Ngôn Vũ Nặc chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng xoay người rời đi: "Uông tổng quản, công đạo hôm nay liền đưa nàng ta lên đường, để nàng ta chết thống khoái một chút đi!"

Nói xong, Ngôn Vũ Nặc cũng không quay đầu lại rời đi.

"Ngôn Vũ Nặc! Ngươi chết không được tử tế!"

"Ngôn Vũ Nặc, cho dù Lục Mục Tuần đi ra cũng sẽ không còn thích ngươi!"

......

Phía sau, Từ Băng Nguyệt càng ngày càng ác độc nguyền rủa, sắc mặt Ngôn Vũ Nặc không hề thay đổi ra khỏi hình điện, ánh nắng mùa thu chiếu lên trên mặt Ngôn Vũ Nặc, Ngôn Vũ Nặc hoảng hốt nghĩ đến khoảng thời gian này của năm trước, lần đầu tiên ở trong Thái y viện nàng gặp Lục Mục Tuần --

Mục Tuần, Tiểu Vãn.

Ta làm được.

Ngày mai, ta có thể đi Tông Nhân Phủ đón các ngươi.

Có lẽ, hiện tại ta sẽ làm các ngươi cảm thấy phiền chán, cảm thấy chán ghét, nhưng vì người mà mình muốn bảo hộ, Ngôn Vũ Nặc ta cũng không hối hận......

Ngày hôm sau, cuối thu mát mẻ, bầu trời xanh thẳm.

Ngôn Vũ Nặc mặc cung trang sạch sẽ chỉnh tề, lẳng lặng chờ ở cửa lớn Tông Nhân Phủ.

Theo cánh cửa chậm rãi mở ra, hai hình bóng quen thuộc kia cuối cùng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ngôn Vũ Nặc đứng tại chỗ không có động đậy, lúc này tâm tình của nàng kích động, mà kích động quá nhiều chỉ còn lại vô tận khủng hoảng.

Nàng cảm thấy Tô Vãn thiện lương như vậy, Lục Mục Tuần ôn hòa như vậy, hiện tại mình đã sớm không xứng làm tỷ muội với Tô Vãn, càng không xứng được Lục Mục Tuần yêu thương...

"Vũ Nặc."

Thấy Ngôn Vũ Nặc vẫn luôn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Lục Mục Tuần bước nhanh đến đột nhiên đem nàng ôm ở trong ngực.

Thật ra nàng ở trong cung làm cái gì, Uông Ý đều sẽ mỗi ngày báo cho Tô Vãn, Tô Vãn lại sẽ cách một đoạn thời gian cùng Lục Mục Tuần tâm sự.

Ngôn Vũ Nặc cho rằng bọn họ không biết gì hết, thật ra bọn họ đã sớm biết tất cả......

Nhìn hai người ôm nhau dưới ánh mặt trời, Tô Vãn lẳng lặng đi đến một bên.

A, nếu lúc này cũng có người tới đón mình, có thể rất giống phim truyền hình của TVB kết cục đại đoàn viên hay không?

Tô Vãn cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, cô biết Tô Duệ đã sớm đem Thẩm Thịnh Bắc điều khỏi kinh thành, Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho bất kì tiền nhiệm nào có một chút cơ hội nghịch tập......

Đến thời điểm rời đi rồi.

Ở thế giới này, Tô Vãn vẫn luôn tồn tại theo hình thức thánh mẫu, nhưng thế giới này cũng để cho cô thấy được rất nhiều thứ mà những thế giới khác không có nhìn thấy --

Nhân tâm là thiện hay là ác?

Làm người tốt chuyện tốt, thật sự sẽ không có hảo báo sao?

Thật ra, điều này giống như trung hiếu, ngu xuẩn cùng hiếu nghĩa đều sẽ chỉ làm mọi chuyện càng ngày càng khó khăn, chỉ cần mỗi người chúng ta đều tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của bản thân, không thẹn với lương tâm là được rồi......

"Tiểu Vãn."

Trên con đường xanh thẳm xuất hiện hình bóng quen thuộc phản quang mà đến, hắn nhẹ gọi nàng tên, ngữ khí trước sau như một vô cùng ôn nhu.

Tô Vãn kinh hỉ xoay người, hướng về phương hướng âm thanh truyền đến ưu nhã nhếch khóe môi......

~~~~~~~~~~~

Cuối cùng cũng xong:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.