Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 196: Chương 196: Kiều Thê Hàng Tỉ Mang Con Chạy (12)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Lăng Lệ thật sự bị thương, trên da thịt non nớt đầy những miệng vết thương nhỏ, đương nhiên nghiêm trọng nhất chính là vết thương trên vai, đó là Tô Tiểu Tô cắn, bạn muốn biết bị hàm răng sắc bén của một người máy hung hăng cắn có cảm giác gì?

Tôi khuyên bạn tốt nhất vẫn là không nên nếm thử.

“Thiên Thiên.”

Thời điểm Đỗ Thần đuổi tới trong hoa viên, Tô Tiểu Tô đang đem cả người Lăng Lệ ấn trên mặt đất, cưỡng chế tính trị liệu miệng vết thương cho nó...

“Ai u uy, mi đừng nhúc nhích có được không? Trong chốc lát nước thuốc sẽ khô.”

Thấy tiểu shota dưới thân mình bộ dáng xoắn xuýt vẻ mặt ngạo kiều không muốn “Địch nhân” của mình cứu trị, Tô Tiểu Tô nhịn không được tâm tình rất tốt.

Mi không muốn ta trị liệu, ta càng muốn trị liệu cho mi ~

“Cút ngay, đừng chạm vào con trai ta!”

Lúc này, Đỗ Thần đã chạy tới.

Đối với người máy này trong nhà, Đỗ Thần luôn cảm thấy thật phiền chán, đặc biệt là khi hắn biết, cái “đứa nhỏ” này lại là con của Tô Vãn cùng anh mình, trong lòng phản cảm càng thêm mãnh liệt.

Tô Tiểu Tô nói cho cùng cũng không phải người máy chiến đấu, cô bé sở dĩ có thể đem Lăng Lệ khi dễ thỏa thích, đó là bởi vì thân thể này của cô bé cao hơn một cái đầu so với Lăng Lệ, mà hiện tại bị Đỗ Thân cao hơn chính mình một thân mình hung hăng đẩy, cả người Tô Tiểu Tô lập tức không trọng lượng ngã ra ngoài ——

A, rất sợ hãi, ba ba cứu mạng ~

“Uy, vì sao ba đẩy chị ấy?”

Lăng Lệ nhìn Đỗ Thần đẩy Tô Tiểu Tô ra ngoài lập tức nhịn không được chất vấn một câu, sau đó cả người nó lại giống như sợ ngây người nhìn phía sau Đỗ Thần ——

Tô Tiểu Tô cũng không có té lăn trên đất, mà là rơi vào một lòng ngực ấm áp thoải mái.

“Không sao chứ?”

Tô Duệ rũ con ngươi, ánh mắt ôn nhu nhìn đứa nhỏ trong ngực mình.

“Ba ba.”

Tô Tiểu Tô bẹp bẹp miệng, mắt to tràn đầy thần sắc ủy khuất.

“Ba ba, cái tên tra nam kia khi dễ con, ô ô ô, Tô Tô thật đáng thương!”

“Đỗ Thần!”

Tô Duệ đem con gái trong ngực mình buông xuống, con ngươi lạnh lẽo, trầm thấp gọi một tiếng.

“Chú xin lỗi Tô Tô.”

“Anh?”

Đỗ Thần quay đầu nhìn Tô Duệ ở phía sau với vẻ mặt không thể tin được.

“Anh kêu em xin lỗi một người máy cấp thấp? Anh hai, anh có phải bị điên hay không……”

Đỗ Thần còn chưa nói xong, thân thể Tô Duệ đã đột nhiên lẻn đến trước người hắn, một bàn tay thon dài hữu lực dùng sức bóp yết hầu Đỗ Thần.

“Tôi kêu chú —— nói, nhanh!”

“Đỗ Hàm, anh bình tĩnh một chút!”

Tô Vãn mới từ biệt thự chạy ra nhìn thấy động tác Tô Duệ lập tức nóng nảy lên. Vừa rồi hai người còn ở trên lầu, kết quả nhìn thấy Đỗ Thần dùng sức đẩy Tô Tiểu Tô, Tô Duệ lúc ấy đến hơi thở cũng biến đổi, mở cửa sổ cả người trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống.

Tô Vãn quá hiểu biết tính tình Tô Duệ, người hắn đã nhận định thì hắn sẽ không cho phép bất kì kẻ nào khi dễ, động một cọng tóc cũng không được.

Mà hiện tại, chỉ cần Tô Duệ dùng sức một chút, Đỗ Thần chỉ sợ cũng sẽ mất mạng.

“Đỗ Hàm, anh mau buông tay!”

Tô Vãn nôn nóng hoảng loạn vội vàng chạy tới, nhìn Đỗ Thần đã xanh cả mặt hô hấp không thông, cô lập tức sắc mặt đại biến, dùng hết toàn lực giơ tay kéo Tô Duệ ra, sau đó cô lại vạn phần khẩn trương vuốt vuốt lưng cho Đỗ Thần.

“Đỗ Thần, Đỗ Thần, chú thế nào?”

Anh cái tên tra nam chết tiệt, muốn chết cũng chết xa một chút, ngàn vạn lần đừng liên lụy nam nhân của tôi ~

Không sai, đây là hoạt động nội tâm được miêu tả chân thật nhất của Tô Tiểu Vãn.

Nhưng tất cả điều này ở trong mắt Đỗ Thần thì lại khác ——

Đỗ Thần bị anh hai nhà mình bóp đến không thở nổi, tầm mắt dần dần mơ hồ lập tức xuất hiện thân ảnh nôn nóng của Tô Vãn.

Rõ ràng cô đang ở xa như vậy, nhưng kì lạ là Đỗ Thần lại thấy được sợ hãi cùng bất an phát ra từ đáy lòng của cô.

Cô đang lo lắng cho mình sao?

Một khắc kia, trong lòng Đỗ Thần đặc biệt phức tạp, hắn nỗ lực muốn phát ra âm thanh, không ngừng muốn giãy giụa thân thể của mình nhưng sức lực trong thân thể lại dần dần trôi đi.

Hắn hoàn toàn không dùng sức được.

Chẳng lẽ anh hai thật sự muốn giết mình?

Hắn vì sao hận mình như vậy?

Đỗ Thần có chút hoảng hốt, hắn không nghĩ ra, mà một khắc vừa rồi, hắn cảm thấy mình hình như nhìn thấy chân tướng mọi chuyện——

“Đỗ Hàm, anh mau buông tay!”

Tô Vãn vì mình, vậy mà lớn tiếng với anh hai? Lúc ấy sắc mặt anh hai thay đổi, mà Tô Vãn lại vẫn dùng hết toàn lực kéo hai tay của anh ấy, thành công giải cứu mình.

“Đỗ Thần, Đỗ Thần, chú thế nào?”

Ở một khắc kia, giọng nói Tô Vãn nôn nóng, biểu tình sợ hãi, còn có đôi tay ấm áp mà run rẩy của cô đỡ lấy mình, đều làm tâm Đỗ Thần rung động không thôi ——

Hắn biết, cô vẫn còn yêu mình, co vẫn luôn yêu mình……

Bạn học Đỗ Thần, bổ não quá nhiều là một loại bệnh, bạn có biết không?

………

“Khụ khụ.”

Tránh thoát kiềm chế của Tô Duệ, sắc mặt Đỗ Thần tái nhợt ho khan vài tiếng.

Nhìn thấy hắn còn tung tăng nhảy nhót không tắt thở, Tô Vãn cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt còn tốt, không giết chết là tốt.

“Tiểu Vãn.”

Lúc này, Đỗ Thần cuối cùng cũng khôi phục một ít sức lực giơ tay muốn nắm tay ngọc của Tô Vãn bên cạnh, nhưng Tô Duệ đứng ở bên kia ánh mắt lạnh lùng, trước một bước dùng sức đem Tô Vãn túm tới bên người mình.

“Vợ, hắn không chết được, em đừng động hắn, em cùng Tô Tô mang theo Lăng Lệ đi phòng bệnh lầu 4 trị liệu một chút, Đỗ Thần, chú theo tôi tới thư phòng, tôi có lời muốn nói với chú.”

Nói xong Tô Duệ liền đem Tô Vãn đẩy đến bên người Tô Tiểu Tô, hắn một mình xoay người hướng về cửa biệt thự mà đi.

Nói chuyện?

Đỗ Thần ngóng nhìn bóng dáng Tô Duệ, ánh mắt hơi có chút rét run, hắn nên cùng vị anh hai này của mình nói chuyện đàng hoàng.

“Tiểu Vãn, anh đi đây.”

Quay đầu nhẹ giọng nói với Tô Vãn một câu, Đỗ Thần liền nhanh chân đuổi kịp bước chân Tô Duệ.

Tô Vãn:……

Nam chủ đại nhân hắn có bệnh đúng không?

Tô Vãn phun tào một câu, lúc này mới dắt Tô Tiểu Tô đi tới trước mặt Lăng Lệ.

Lúc này Lăng Lệ đã từ trên mặt đất đứng dậy, thần sắc cả người đặc biệt phức tạp.

Không có biện pháp, người kia có chỉ số thông minh cao đại não tùy thời tùy chỗ đều đang vận chuyển siêu tốc, nói không chừng một giây đồng hồ là có thể vòng một vòng lớn địa cầu, đó tuyệt đối là tồn tại mà phàm nhân chúng ta không thể bắt chước.

“Đi thôi, đi lên lầu, muốn ta đỡ con không?”

Tô Vãn nhìn biểu tình Lăng Lệ, mỉm cười hỏi một câu.

“Không cần dì giả từ bi.”

Lăng Lệ lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Vãn một cái.

Cái đứa nhỏ nghịch ngợm này ~

“Mi nói chuyện kiểu gì đấy?”

Tô Tiểu Tô một bên nhìn thấy, đi lên liền đẩy Lăng Lệ một cái.

“Thằng nhóc kia, mi bị cắn chưa đủ đúng không?”

Lăng Lệ:……

Ta thật sự phải thương lượng lại với mi, lần sau đừng cắn người nữa được không?

Thật sự là đau quá ~

Thực rõ ràng, Tô Tiểu Tô nhanh mồm dẻo miệng ở trong lòng tiểu Lăng Lệ để lại bóng ma không nhỏ, cho nên lúc này vừa nghe lời nói của cô bé, Lăng Lệ nhíu nhíu mày, lại không giống lúc đầu nhanh miệng phản kích như vậy.

“Đi, đi thì đi, mới không cần các người đỡ tôi.”

Hừ!.

Lăng Lệ hất đầu lên, từ bên người Tô Tiểu Tô cùng Tô Vãn đi nhanh qua, nhìn bóng dáng nó rời đi, Tô Tiểu Tô đắc ý chớp chớp mắt.

“Ma mi, con có phải rất lợi hại hay không?”

“Đúng đúng đúng, Tô Tô nhà của chúng ta lợi hại nhất.”

Tô Vãn thân mật xoa xoa đầu tóc đen dài của Tô Tiểu Tô, lúc này mới mang theo cô bé đi theo phía sau Lăng Lệ, rời khỏi hoa viên……

~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.