Edt: Mítt
~~~~~~~
Vì tương lai vinh hoa phú quý, Tô Kiến Quân cùng Lý Mỹ Quyên dựa theo phân phó của Tô Vãn, mỗi ngày đi sớm về trễ xác định địa điểm ở bên ngoài cửa Đỗ gia ngồi chờ thời.
Hai thân ảnh lén lút này đã sớm khiến cho tiểu Lăng Lệ chú ý, từ sau khi thuận lợi đuổi đi một nhà ba người của “Tiểu tam”, Lăng Lệ cũng phí sức thật lớn mới thuyết phục được ma mi Lăng Thất Nguyệt dọn về Đỗ gia.
Đương nhiên, hiện tại Lăng Thất Nguyệt còn chưa thể tha thứ cho Đỗ Thần, một lòng một dạ còn nghĩ muốn ly hôn với hắn, mà phát hiện lão ba của mình cũng không đến nổi cặn bã lắm, hiện giờ Tiểu Thiên Thiên đang nghĩ cách làm lão mẹ cùng lão ba hòa hảo trở lại.
Cái gọi là gần quan được ban lộc, nó cũng không tin hai người cả ngày ở cùng một chỗ còn không thể ma sát ra chút lửa nào sao?
Đương nhiên, tiền đề là không thể để người không có mắt nhìn tới quấy rối, tiểu shota chính là thật tàn nhẫn độc ác như vậy nha ~.
“Ba ba.”
Hôm nay, Tiểu Thiên Thiên lại ngồi xe Đỗ Thần từ nhà trẻ trở về, nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc cách đó không xa kia, ánh mắt Tiểu Thiên Thiên chợt lóe...
“Ba ba, hai người kia cả ngày ở bên ngoài nhà chúng ta, không phải là muốn bắt cóc con chứ? Con rất sợ! Cô giáo ở nhà trẻ nói hiện tại bên ngoài người xấu rất nhiều!”
Người xấu?
Đỗ Thần theo ánh mắt của Tiểu Thiên Thiên nhìn qua quả nhiên thấy được hai hình bóng quen thuộc lén lén lút lút, đó không phải Tô Kiến Quân cùng Lý Mỹ Quyên sao?
Bắt cóc?
Đỗ Thần trong lòng rùng mình, hắn nhớ đôi phu thê này hình như còn thiếu bên ngoài một số tiền lớn, bọn họ cả ngày ở ngoài cửa Đỗ gia đi qua đi lại cũng không giống lúc trước khóc nháo cầu mình cho bọn họ mượn tiền, hay là, bọn họ thật sự có ý xấu muốn bắt cóc con trai mình?
Tưởng tượng đến đây, ánh mắt Đỗ Thần lập tức lạnh băng u ám……
Chờ đến khi xe tiến vào biệt thự Đỗ gia, cửa lớn chậm rãi đóng lại. Lại đợi trắng một ngày, vợ chồng Tô Kiến Quân đang định rời đi, ai biết lúc này từ bên cửa nhỏ của biệt thự Đỗ gia đột nhiên lao tới mấy bảo tiêu cao lớn uy mãnh, thành thạo đem vợ chồng hai người đánh ngã xuống đất, trực tiếp kéo vào hậu hoa viên Đỗ gia.
Lúc này Đỗ Thần đã thay một thân quần áo ở nhà, khí chất ưu nhã ngồi ở trên bàn gỗ trong hoa viên thưởng thức rượu vang đỏ.
“Nhị thiếu, người đã mang đến!”
Mấy bảo tiêu mặc đồ đen đem vợ chồng Tô Kiến Quân ném tới trước mặt Đỗ Thần, hai người nhìn thấy Đỗ nhị thiếu gia đều sửng sốt một chút, bản năng có chút sợ hãi, nhưng vừa nhớ tới những lời nói của Tô Vãn, Lý Mỹ Quyên ngược lại trong lòng yên ổn không ít.
Sợ, sợ cái gì?
Con gái ngoan nói, có đại thiếu chống lưng cho con bé!
Nhưng vấn đề là, Đỗ đại thiếu hắn ở đâu?
Có chút ý vị thâm trường nhìn hai người trước mặt, Đỗ Thần giơ tay, người máy giúp việc nhà ở một bên đã nhanh chân giúp hắn đem ly rượu cùng bình rượu cầm đi.
“Nói đi, các người vì sao vẫn luôn ở gần nhà tôi lãng vãng, các người muốn làm cái gì? Chẳng lẽ…… Còn muốn trộm đồ vật của Đỗ gia tôi?”
“Không, không, không phải!”
Nghe Đỗ Thần nói, Tô Kiến Quân lập tức run rẩy sốt ruột vội phủ nhận.
Cái tên không có tiền đồ!
Lý Mỹ Quyên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó hơi thẳng thân thể.
“Chúng tôi, chúng tôi tùy tiện ở chỗ này đi bộ, chẳng lẽ toàn bộ đường cái đều là của nhà cậu?”
“Ha hả.”
Đỗ Thần có chút tà mị cười...
“Không sai, toàn bộ đường cái này đều là sản nghiệp của Đỗ gia tôi. ”
Lý Mỹ Quyên:……
Bà ta làm sao quên mất tài lực của Đỗ gia chứ? Thật là bi ai..
“Cho dù, cho dù toàn bộ đường cái đều là của nhà cậu, cũng phải nhường cho người khác đi chứ?”
Lý Mỹ Quyên hạ quyết tâm muốn giảo biện, bà ta tuyệt đối không thể đem mục đích chân thật của mình nói ra.
Nhìn thấy Lý Mỹ Quyên vẫn mạnh miệng như vậy, Đỗ Thần lại nhìn nhìn Tô Kiến Quân bị mình làm cho sợ tới mức run rẩy ——
Chỉ bằng hai người này còn muốn chơi trò bắt cóc? Đây là đang đùa mình sao?
Đã bước đầu xác định hệ số nguy hiểm của hai người rất nhỏ, Đỗ Thần cũng yên lòng, nhưng mà vì cẩn thận hắn vẫn quyết định làm hai người này biến mất từ đây.
“Các người thiếu nợ cờ bạc bao nhiêu tiền? Tôi giúp các người trả, chúng ta trao đổi điều kiện……”
Đỗ Thần khom thân mình, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người.
“Các người đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi, càng không được xuất hiện ở gần nhà tôi, nếu không…… Đừng trách tôi không khách khí với các người! ”
“Này……”
Tô Kiến Quân có chút ý động, quay đầu dò hỏi về phía vợ của mình.
Ngươi cái đồ không có chủ ý! Giờ phút này Lý Mỹ Quyên cảm thấy mình làm người thật thất bại, ngươi nói xem bà ta lúc trước não úng nước hay sao mới đồng ý gả cho một tên thiếu đạo đức lại ngu ngốc như vậy.
“Đỗ thiếu, chúng tôi không cần cậu giúp chúng tôi trả tiền, Tiểu Vãn nhà chúng tôi nói, lão công của con bé sẽ giúp chúng tôi trả tiền, còn sẽ cho hai chúng tôi dưỡng lão, cho nên ý tốt của cậu chúng tôi không thể nhận!”
Nói tới đây, Lý Mỹ Quyên cảm thấy bản thân mình tự tin không ít ——
Không sai! Chính là cái feel này, lão nương nhất định phải trở thành mẹ vợ của Đỗ đại thiếu, mới không để bụng một chút lợi ích nhỏ như vậy.
(tính hay lắm bà cô ơi:v)
Cái gì gọi là sau này không được xuất hiện ở chỗ này?
Hừ hừ hừ, chờ con gái tôi gả vào Đỗ gia, tôi chính là nửa chủ nhân của nơi này, hoa viên này, biệt thự này, bể bơi này, tất cả ở nơi này không chỉ của một mình Đỗ Thần cậu!
Về sau đều là của chúng tôi, đều là của chúng tôi……
Đáy mắt Lý Mỹ Quyên có tia tham lam chợt lóe qua, liếc thấy thần sắc của bà, Đỗ Thần chỉ nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười. Tới hiện tại chẳng lẽ bà ta còn mộng tưởng muốn đem con gái mình gả vào hào môn?
Đỗ Thần không phủ nhận mình đã từng thích từng yêu sâu đậm Tô Vãn, thậm chí trước khi Thiên Thiên xuất hiện, hắn nghĩ tới phải cho cô danh phận, cùng cô trải qua một đời.
Nhưng Tiểu Thiên Thiên xuất hiện thay đổi tất cả.
Một người ở trước mặt mình luôn miệng nói dối, thừa dịp mình không ở nhà khi dễ vợ con mình, thật sự đáng giá để mình thích cùng yêu sâu đậm sao?
Lúc trước mình nhất định bị mù mắt, mới có thể cảm thấy cô ta là một cô gái tốt.
Đỗ Thần tin tưởng điều mình nhìn thấy, điều mình tra được tất cả đều là chân tướng, hắn đã đối với Tô Vãn hết hy vọng, cũng đồng nghĩa đối với cha mẹ Tô Vãn, hắn chỉ cảm thấy chán ghét thật sâu.
“Nếu các người không cần tôi trợ giúp vậy càng tốt, nhưng mà tôi hy vọng các người phải nhớ lời tôi nói —— không được lại xuất hiện ở gần đây, nếu không nhất định sẽ cho các người đẹp mặt!”.
Nói xong Đỗ Thần lạnh lùng phất phất tay, lập tức có mấy bảo tiêu xông tới kéo Tô Kiến Quân cùng Lý Mỹ Quyên đi ra bên ngoài, lúc này một chiếc xe hơi màu đen dài đột nhiên từ ngoài cửa lớn chậm rãi chạy vào, chiếc xe dài màu đen duyên dáng số lượng có hạn dừng ở ngoài hoa viên, cửa xe màu đen chậm rãi mở ra, đầu tiên lọt vào mi mắt mọi người chính là một đôi giày da không nhiễm một hạt bụi, sau đó là quần tây phẳng phiu cùng hai chân thon dài thẳng tắp.
Một nam nhân mặc một thân âu phục màu đen chậm rãi từ trên xe đi xuống, tây trang trên người hắn mặc chỉnh tề, tựa như con người hắn, ánh mắt đầu tiên nhìn đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng nghiêm túc và ưu nhã.
“Đại thiếu!”
Bảo tiêu trong hoa viên nhìn thấy thân ảnh người nọ tất cả đều cung kính cúi đầu thưa hỏi.
Đây là…… Đỗ đại thiếu, Đỗ Hàm?
Lý Mỹ Quyên nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, bà ta đột nhiên dùng sức tránh thoát kiềm chế của bảo tiêu bên cạnh, vài bước liền vọt tới trước mặt Đỗ Hàm.
“Con rể! Chúng ta cuối cùng cũng chờ được con đến!”
Con rể?
Tô Duệ vừa mới xuống xe liền nhìn thấy một nữ nhân đầu tóc rối loạn chạy về phía mình, hắn đang định một tát chụp bay bà ta, kết quả nghe được bà ta vậy mà há mồm kêu mình là con rể?
Bác gái, người từ nơi nào chạy ra tới vậy?
Tô Duệ lạnh mặt, khẽ nhíu mày, lúc này Đỗ Thần một bên cũng nóng nảy, hắn biết tính tình đại ca mình nghiêm túc, lúc này tự nhiên càng không thể để người đàn bà đanh đá Lý Mỹ Quyên ở chỗ này xằng bậy.
“Người đâu, còn không đem bà điên này kéo ra ngoài cho tôi! "
Đỗ Thần lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng, bọn bảo tiêu thất trách lập tức xông lên bắt lấy cánh tay Lý Mỹ Quyên.
Lúc này Lý Mỹ Quyên cũng bất chấp nhiều người như vậy, nhanh miệng hướng về phía Tô Duệ hô to.
“Con rể con nói một câu đi! Là Tiểu Vãn nhà chúng ta kêu ta tới tìm con! Con làm sao lại……”
“Chậm đã.”
Tô Duệ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, đi từng bước, bước đi ưu nhã tới trước mặt Lý Mỹ Quyên.
“Bà nói là Tiểu Vãn kêu bà tới tìm tôi? Bà là mẹ của Tô Vãn…… Lý Mỹ Quyên?”
“Đúng đúng đúng! Con rể con biết ta?”
Thấy Tô Duệ lập tức kêu ra tên của mình, Lý Mỹ Quyên đang thấp thỏm lo âu cẩn thận, nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
Mở miệng một tiếng “Con rể” thật là càng kêu càng thuận miệng nha!
Tô Duệ vẫy vẫy tay, ý bảo bảo tiêu ở một bên đều lui ra.
“Tiểu Vãn ở đâu? Các người mang tôi đi gặp cô ấy.”
“Anh hai?”
Lúc này Đỗ Thần đã đứng dậy đi tới bên cạnh mấy người, chuyện quỷ dị trước mắt làm Đỗ Thần có chút không thể hiểu được.
Mà ở ngay lúc này, chuyện càng làm cho hắn mở rộng tầm mắt đã xảy ra.
Cửa xe ở phía sau Tô Duệ chậm rãi bị người ta đẩy ra, một cô bé lớn lên có bảy tám phần tương tự hắn vẻ mặt vui mừng từ trên xe nhảy xuống.
“Ba ba, ba ba, chúng ta đang đi tìm ma mi sao? Đi mau đi mau! Tô Tô rất nhớ ma mi!”
Đây là……
Đỗ Thần tốt xấu gì cũng biết anh hai mình đã làm chuyện điên cuồng gì, mà Tô Kiến Quân cùng Lý Mỹ Quyên thì không biết!
Lúc này nhìn thấy Tô Tiểu Tô lôi kéo góc áo Tô Duệ, ồn ào muốn đi tìm Tô Vãn, hai vợ chồng nháy mắt liền hóa đá ——
Con gái ta có một đứa con gái lớn như vậy, chúng ta làm sao không biết nhỉ?
~~~~~~~~~~~
Khụ... Mấy chương này edit hơi sida, mong chư vị tỷ muội thông cảm.. Khụ khụ khụ..
Bùm chíuuuu ♥️♥️♥️♥️♥️
Gửi cho ngàn chái chym bù đắp nà.. Chíu chíu