Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 192: Chương 192: Kiều Thê Hàng Tỉ Mang Con Chạy (8)




Edt: Mítt

~~~~~~~~

Bên trong tập toàn tài chính Đỗ thị cao chọc trời.

Đỗ Thần ngồi ở trên ghế nhìn anh của mình ở trên màn hình vẻ mặt nghiêm túc nói ra chân tướng sự kiện kia, tuy rằng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng Đỗ nhị thiếu tin.

Không sai, ở trong mắt Đỗ Thần anh hai mình còn không phải là một tồn tại có EQ làm người ta lo lắng sao?

Cho nên yêu thầm nữ sinh cao trung, ngại tuổi tác không dám thổ lộ, bận tâm công ước quốc tế không dám cầu hôn gì đó, đây đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện vô cùng bình thường.

Cho nên nói, là anh hai quen biết Tô Vãn trước? Mà Tô Vãn lại không quen biết anh hai?

Nhưng……

Tuy rằng cảm thấy chân tướng mọi chuyện nên là như vậy, nhưng Đỗ Thần lại cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng ~

Lúc này, mỗ phóng viên bị Đỗ đại thiếu lần nữa nói thẳng không cố kỵ đánh sâu vào tâm trí, lần đầu tiên đem microphone đưa tới trước mặt Tô Vãn.

“Tô tiểu thư, theo nguồn tin được lộ ra thì ở hai tháng trước cô còn chuẩn bị cùng Đỗ Thần tiên sinh kết hôn, như vậy là vì nguyên nhân gì làm cô cùng Đỗ Thần tiên sinh chia tay, mà lựa chọn cùng Đỗ Hàm tiên sinh ở bên nhau?”

Đối mặt với Tô Vãn rõ ràng không đủ sức chiến đấu, mỗ phóng viên lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, lời nói sắc bén.

“Có một số việc tôi không muốn ở trước mặt đại chúng lộ ra.”

Tô Vãn đón camera cùng microphone, nhẹ nhàng nghiêng đầu, giơ tay xoa xoa tóc mái trên trán của mình, nghe nói tư thế này là tư thế tối thượng nhất trên ống kính? A?

【 Tô Tiểu Vãn cáu bẩn! 】

Mỗ phóng viên: Tô tiểu thư cô là không muốn nói? Không định nói? Hay là…… Không dám nói?

Nữ phóng viên thấy Tô Vãn cố ý lảng tránh tự nhiên là từng bước ép sát, phóng viên mà không biết bắt lấy thời cơ ép hỏi phỏng vấn không phải là phóng viên giỏi.

Nghe nữ phóng viên không thuận theo không buông tha vấn đề, Tô Vãn cười cười, ánh mắt ở trên người nữ phóng viên đảo qua, lúc này mới lần nữa mở miệng.

“Việc xấu trong nhà không thể khoe khoang, các người bức ép tôi như vậy, nếu tôi vẫn không nói có phải sẽ bị người ta cho rằng lòng tôi có quỷ hay không? Trì Ngọc Giai, Trì phóng viên, cô có từng bị người ta đổ oan chưa? Cô có thử qua cảm giác có miệng nhưng khó giải thích ra sao chưa?”

Trì Ngọc Giai nghe Tô Vãn hỏi, sắc mặt hơi đổi.

Không sai, vừa rồi Tô Vãn nhìn riêng cô nhiều thêm vài lần, chính là vì để thấy rõ thẻ công tác của mỗ phóng viên.

Trì Ngọc Giai: Không xong, ta hình như không cẩn thận đắc tội phu nhân của Đỗ đại thiếu, ta có thể bị phong sát hay không? Ta rất sợ hãi, biên tập, ta muốn về nhà ~

Ở thời điểm nội tâm mỗ phóng viên rơi lệ đầy mặt, Tô Vãn cũng đã giơ tay kêu người máy quản gia của biệt thự Đỗ gia lại đây.

“Tất cả mọi người đều biết Đỗ Hàm anh ấy rất có thành tựu trong lĩnh vực người máy trí năng cao, người máy ở Đỗ gia đều là do anh ấy tự mình thiết kế, những người máy này trên thực tế cũng không phải chỉ biết làm việc nhà, tình huống không đề cập đến riêng tư cá nhân, toàn bộ bọn họ sẽ mở ra công năng theo dõi cả ngày, một khi biệt thự phát hiện tình huống dị thường cùng người hoặc vật xa lạ liền sẽ phát ra cảnh báo.”

Nghe Tô Vãn nói, không chỉ là người ở biệt thự, mà khán giả qua màn ảnh phát sóng trực tiếp cũng đều sợ ngây người.

Giật mình nhất, không ai hơn Đỗ Thần, hắn vậy mà không hề biết chuyện này!

Tại một khắc này, đôi tay Đỗ Thần đều run nhè nhẹ —— vì sao người máy trong nhà sẽ có công năng như vậy? Đại ca vì sao không nói cho mình biết?

Lúc này Tô Vãn nói đến chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ là……

Trong đầu Đỗ Thần đột nhiên nhớ tới câu kia Tô Vãn vừa mới hỏi qua.

“Cô có từng bị người ta đổ oan chưa? Cô có thử qua cảm giác có miệng nhưng khó giải thích ra sao chưa?”

Quả nhiên, kế tiếp, Tô Vãn đưa vào mệnh lệnh nào đó, ngực của người máy kia lập tức bắn ra một cái màn hình, màn hình phát chính là một màn phát sinh hơn hai tháng trước ở trong cái đại sảnh này ——

Lúc ấy Tô Vãn đang là vẻ mặt lấy lòng cầm một hộp pudding để ở trước người tiểu Lăng Lệ, nhẹ giọng hỏi nó.

“Tiểu Thiên Thiên, ma mi con đâu? Con vẫn luôn ở cùng ma mi sao?”

“Cô hỏi cái này làm gì? Tiểu Thiên Thiên là để cho cô gọi sao? Cô cái đồ hồ ly tinh! Chuyên môn phá hư gia đình người khác, đồ tiểu tam, chỉ bằng cô cũng xứng gọi tên của tôi?”

Nghe tiểu shota nói, sắc mặt Tô Vãn đột nhiên tái nhợt xuống.

“Lời này là ai dạy con? Có phải mẹ con không? Cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta muốn thế nào? Dì không phải tiểu tam, dì cùng Đỗ Thần là thật tình yêu nhau.”

“Mỗi một tiểu tam đều nói chính mình là chân ái.”

Nghe Tô Vãn nói, tiểu shota khinh thường trợn trắng mắt, ngay sau đó điều chỉnh khuôn mặt non nớt, trên mặt đều tràn đầy thần sắc lạnh băng.

“Cô nếu là thức thời, thì nhanh chóng rời đi, đừng mơ ước đồ vật không thuộc về mình nữa, nếu không…… Nếu đôi cha mẹ tham tài kia của cô xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô hối hận đã không còn kịp nữa rồi!”

Khi đó Tiểu Thiên Thiên quả thật là uy hiếp Tô Vãn như vậy, nó muốn dọa Tô Vãn bỏ đi, kết quả thấy Tô Vãn vẫn luôn chịu đựng không đi, nó tự nhiên ra tay với vợ chồng Tô Kiến Quân.

Lúc này màn hình lộ ra biểu tình không thể tin được của Tô Vãn.

“Con vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể nói như vậy? Con……”

Tô Vãn còn chưa nói xong, Tiểu Thiên Thiên trên so pha đột nhiên sắc mặt biến đổi giơ tay đem hộp pudding trong tay Tô Vãn tất cả đều đổ xuống người mình.

“Ô ô ô, dì Tô, con chỉ muốn ăn cái pudding, người không cho Tiểu Thiên Thiên thì thôi đi, vì sao lại đem đổ lên trên người con, còn có, Tiểu Thiên Thiên mới không phải là đứa trẻ không có mẹ dạy, Tiểu Thiên Thiên có ma mi, có ba ba. ”

Tô Vãn:……

Đây là tình huống gì?

Ở thời điểm Tô Vãn trợn mắt há hốc mồm, một thân ảnh thon dài đã vẻ mặt lạnh lẽo vọt vào: “Tô Vãn! Em làm cái gì với thằng bé?”

“Ba ba.”

Nhìn thấy thân ảnh Đỗ Thần, Tiểu Thiên Thiên lập tức mặt đầy ủy khuất một mặt nước mắt nước mũi nhào vòng trong lòng ngực hắn khóc toáng lên...

“Tiểu Thiên Thiên không phải đứa trẻ không có mẹ dạy, dì vì sao nói với con như vậy, Tiểu Thiên Thiên thật thương tâm! Tiểu Thiên Thiên vốn dĩ rất thích dì Tô, nhưng từ đây về sau con sẽ không thích dì nữa.”

“A Thần, A Thần, không phải như thế!”

Tô Vãn một bên thấy Tiểu Thiên Thiên lại đổi trắng thay đen như thế, lập tức khẩn trương giơ tay muốn giữ chặt ống tay áo Đỗ Thần giải thích.

Mà Tiểu Thiên Thiên đang dựa vào trong lòng ngực Đỗ Thần cảm giác được Tô Vãn tới gần lập tức run run sắc mặt tái nhợt hướng trong lòng Đỗ Thần nhích lại gần.

Thấy cô đem con trai bảo bối của mình dọa thành như vậy, sắc mặt Đỗ Thần càng thêm đen: “Cút, đừng chạm vào tôi!”

“Đỗ Thần, anh không tin em? Nó đang nói dối, nó nói đều là lời nói dối!”

Nghe lời nói lạnh băng của Đỗ Thần, cả người Tô Vãn đều giật mình tại chỗ, lúc này cô chỉ có thể lần lượt vì chính mình giải thích, nhưng……

“Nó mới năm tuổi, Tô Vãn, cô làm sao lại oan uổng một đứa trẻ như vậy, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô sao?”

Đúng vậy, ai sẽ tin một đứa bé năm tuổi sẽ có tâm cơ như thế?

Không phải chính mắt nhìn thấy, tự mình trải qua sẽ không người nào tin tưởng.

Khi một đoạn video hoàn chỉnh truyền phát xong, tất cả mọi người đều choáng váng, Đỗ nhị thiếu khoảng thời gian trước đột nhiên nhiều thêm một đứa con, tất cả mọi người đều biết đến, nhưng mà người ta đã kết hôn có vợ, vậy có đứa con trai cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà tất cả mọi người vẫn luôn cho rằng Đỗ Thần hiện tại vẫn đang độc thân, lúc trước sau khi Lăng Thất Nguyệt rời đi, có truyền thông phỏng vấn qua Đỗ Thần, hắn chỉ nói hai người tính cách không hợp nên chia tay.

Cái gọi là “Chia tay” này tự nhiên được mọi người lý giải là “Ly hôn”. Mà sau đó Đỗ Thần cũng không giải thích qua việc này, trong mắt hắn, chính mình muốn đơn phương ly hôn cùng Lăng Thất Nguyệt là chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ là khi đó hắn cũng không gặp được người thích hợp, nên chuyện này vẫn luôn chậm trễ.

“Trì phóng viên, hiện tại cô thấy thế nào?”

Ở thời điểm tất cả mọi người trầm mặc, Tô Vãn đột nhiên lần nữa mở miệng.

Nghe Tô Vãn hỏi, Trì Ngọc Giai theo bản năng hỏi lại một câu: “Đây là sự thật?”

“Như cô chứng kiến, đến cô tận mắt nhìn thấy còn không cho rằng đây là sự thật, huống chi là những người không chính mắt nhìn thấy tất cả.”

Nói tới đây, Tô Vãn đột nhiên đối mặt với màn ảnh lộ ra một tia cười khổ.

“Tôi đã từng……rất yêu Đỗ Thần, yêu hắn đến nỗi đã từng nghĩ đến cái chết, cho nên sau khi cha mẹ tôi nhận tiền Đỗ gia, mang theo tôi rời đi, tôi đã từng tự sát, nhưng không thành công.”

Đây là chuyện xưa thuộc về nguyên chủ, Tô Vãn muốn ở ngay lúc này ở trước mặt mọi người vì nguyên chủ làm rõ —— cô không phải tiểu tam tham hư vinh, cô cũng không phải nữ nhân tâm cơ hiểm ác cố ý phá hư tình cảm người khác.

Cô ấy chỉ là yêu đến hèn mọn, yêu thật yếu đuối.

“Sau khi chuyển nhà, tôi trở nên rất hướng nội, rất nhát gan, không thích lui tới với người khác, tôi sợ người của Đỗ gia tìm được chúng tôi, nhưng mà tôi lại hy vọng Đỗ Thần tới tìm tôi, nhưng lúc ấy Đỗ Thần đang làm gì? Hắn, cùng Lăng Thất Nguyệt kết hôn! Chuyện này cha mẹ tôi vẫn luôn gạt tôi, thẳng cho đến mấy ngày trước tôi mới biết được, thật đáng buồn cỡ nào! Buồn cười cỡ nào! Đỗ Thần vẫn luôn nói tôi lừa hắn, nói tôi trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nói tôi là nữ nhân tâm tư ác độc, như vậy hắn thì sao? Hắn thật sự từng yêu tôi sao? Nếu thật sự từng yêu vì sao không đi không tìm tôi? Vì sao? Nói cho cùng hắn không bỏ được thân phận Đỗ gia nhị công tử, hắn chỉ biết mua say, chỉ biết dùng phương thức cùng một nữ nhân khác kết hôn để chống lại cha mẹ mình, mà kết quả như vậy, cũng chỉ là đồng thời hại cả đời hai nữ nhân. Bị hắn đuổi đi, bị hắn vứt bỏ, tôi đã từng cho rằng đời này mình sẽ không thể được hạnh phúc, nhưng lúc này Đỗ Hàm đã trở lại.”

Nói đến cái tên này, Tô Vãn theo bản năng liếc nhìn Tô Duệ một cái, ánh mắt tràn đầy sắc thái hạnh phúc sáng ngời.

“Anh ấy dạy tôi biết yêu là như thế nào, tôi rất may mắn, đời này may mắn gặp được anh ấy, cho dù bị toàn thế giới hiểu lầm cũng được, anh ấy sẽ vẫn luôn đứng ở phía sau tôi bồi ở bên người tôi, thẳng đến khi tôi già đi, thẳng đến khi tôi biến mất khỏi thế giới này.”

Cuối cùng là lời nói bộc bạch đáy lòng của Tô Vãn muốn nói với Tô Duệ....

Em cảm thấy đời này mình thật may mắn, vì gặp được anh.

~~~~~

Má ơi *chấm nước mắt* ta cảm động tới muốn khóc...

Áhuhu ta cũng muốn găp được Anh Duệ:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.