Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 252: Chương 252: Phế Sài Nghịch Tập (12)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng phía chân trời đem khắp Tô gia thôn chiếu rọi thành một mảnh màu đỏ sáng lạn, trong thôn người người đều đang bận rộn, hôm nay nhóm thợ săn thu hoạch rất tốt, thế nhưng đánh được hai con heo rừng đặc biệt lớn.

Hai con heo rừng thành niên cũng đủ phân chia cho mỗi nhà trong thôn nhỏ có không ít thịt, dư lại da lông cùng xương cốt còn có thể đi đến thị trấn cách đó không xa đổi chút tiền tài.

Ở thời điểm người lớn đều bận rộn, những đứa trẻ trong thôn lại tốp năm tốp ba tụ tập ở đầu thôn được giáo đầu trong thôn thống nhất huấn luyện.

Những đứa trẻ tám chín tuổi này, là hy vọng của Tô gia thôn, trong thôn xuất hiện một Tô Vãn, được đến nhà chính Tô gia đó chính là một ban thưởng rất lớn, ngoài ra còn tiền cùng vật tư tu luyện được ban thưởng xuống chủ yếu đều dùng trên người những đứa trẻ đó.

Giáo đầu của Tô gia thôn họ Trương, hắn là người khác họ duy nhất, cũng là một trong ít người khải linh thành công trong thôn, tuy rằng hắn hơn nửa đời vẫn luôn là triệu hoán sư cửu phẩm thấp kém nhất, nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn có được một cái tâm to lớn, lúc này hắn đang thực nghiêm túc dạy bọn nhỏ làm sao tĩnh tâm nhập định, dẫn linh khí nhập thể, đây là bước thực mấu chốt, người có tư chất thông minh trên cơ bản rất nhanh là có thể tiến vào trạng thái nhập định, như vậy xác xuất dẫn linh nhập thể thành công là rất cao, một khi có thể lần đầu tiên dẫn linh nhập thể, như vậy tương lai nhất định có thể khải linh thành công, trở thành một triệu hoán sư.

Tô Duệ và Tô Vãn chậm rãi đi đến cửa thôn Tô gia thôn, nhìn thấy chính là trường hợp náo nhiệt mà bình yên như vậy.

“Uy, các ngươi là ai?”

Ở thời điểm một đám trẻ đều đang nhập định, lại có một đứa bé trai nghịch ngợm trộm mở hai mắt, kết quả nó liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam một nữ đạp ánh chiều tà hoàng hôn chậm rãi đi tới.

Tô Triệt năm nay vừa mới bảy tuổi, đối với Tô Vãn tự nhiên không có ấn tượng gì, nó chỉ là cảm thấy hai vị ca ca tỷ tỷ này lớn lên thật đẹp mắt, hơn nữa áo choàng trên người hai người cũng đặc biệt quen mắt, rất giống với áo choàng của triệu hoán sư lợi hại mà Trương giáo đầu cho bọn nó xem qua bằng tranh vẽ.

Giờ phút này, theo một tiếng thanh thúy to lớn của Tô Triệt, bọn nhỏ chung quanh cũng lập tức tò mò mở hai mắt.

Trương giáo đầu cũng từ trong nhập định tỉnh lại, xoay người liếc mắt một cái liền thấy được Tô Vãn và Tô Duệ, trường bào màu xanh lá mang theo đường viền hoa văn màu bạc, đó là quần áo tiêu chuẩn của triệu hoán sư trung cấp.

Đó đã từng là mục tiêu mà Trương giáo đầu vẫn luôn nỗ lực đạt được.

Mà áo choàng màu bạc thêu hoa văn màu vàng sáng lạn lại đại biểu cho triệu hoán sư cao cấp, Trương giáo đầu đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy triệu hoán sư cao cấp ở khoảng cách gần như thế, hơn nữa đối phương thế nhưng còn trẻ tuổi anh tuấn như vậy!

Đây là……truyền nhân của gia tộc lớn nào?

Hay là…… thiên tài của học viện triệu hoán sư hoàng thất?

Trong nháy mắt, Trương giáo đầu cương tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải.

Mà trong bọn trẻ có một đứa bé gái lúc này cũng chớp mắt to, đầu tiên là nhìn nhìn Tô Duệ, sau đó cô bé lại nhìn nhìn Tô Vãn, lúc này ánh mắt cô bé đột nhiên sáng ngời.

“Tiểu Vãn tỷ tỷ! Tiểu Vãn tỷ tỷ là tỷ đã trở lại sao?”

“Ừ.”

Tô Vãn hướng về phía bé gái kia cười cười: “Tô Mai, hai năm không gặp muội cao lên không ít nha!”

Tô Mai chính là muội muội của Nhị Xuyên, mà tên của Nhị Xuyên tự nhiên là Tô Xuyên, ở nhà đứng hàng thứ hai, cho nên mọi người quen kêu hắn là Nhị Xuyên mà thôi.

Ba huynh muội nhà bọn họ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, ở ngay cách vách nhà Tô Vãn, cho nên đều đối với Tô Vãn rất quen thuộc.

“Tô tam tiểu thư?”

Lúc này Trương giáo đầu cũng phục hồi tinh thần lại, ngơ ngẩn nhìn Tô Vãn, hai năm không gặp, Tô Vãn biến hóa rất lớn, đều nói con gái mười tám sẽ thay đổi một chút cũng chưa sai.

“Trương giáo đầu đã lâu không gặp.”

Tô Vãn cũng hướng về phía Trương giáo đầu cười cười, ngay sau đó ánh mắt dừng ở trong thôn: “Hôm nay hình như rất náo nhiệt!”

“Tiểu Vãn tỷ tỷ, hôm nay Nhị ca muội bọn họ đánh được hai con heo rừng đấy, hôm nay buổi tối để đại ca muội hầm thịt cho tỷ ăn có được không? Tỷ không phải thích ăn thịt huynh ấy hầm nhất sao?”

Ách.

Tô Vãn sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới đại ca của Tô Mai cùng Tô Xuyên tên là Tô Thanh, khụ khụ, Tô Thanh này là.. Là mối tình đầu của nguyên chủ Tô Vãn?

Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói thật ra cũng chỉ có thể xem như hai đứa nhỏ vô tư thanh mai trúc mã? Nhà Tô Đức có ba cô con gái, mà nhà Tô Thanh là ba huynh muội, bởi vì cha mẹ Tô Thanh mất sớm, hắn lúc còn rất nhỏ liền bắt đầu chăm sóc đệ muội của mình, mà hai vợ chồng Tô Đức tâm địa lương thiện, người hai nhà lại là hàng xóm, bởi vậy thường xuyên ăn cơm cùng nhau, tết nhất lễ lộc cũng đều cùng nhau, cảm tình của bọn nhỏ tự nhiên cũng vô cùng không tồi. Đại tỷ nhị tỷ của Tô Vãn lớn hơn nàng mấy tuổi, đều sớm xuất giá, Tô Vãn khi còn nhỏ liền thường xuyên chơi đùa với Tô Thanh, khi đó hai người đều là thiên tài nhỏ ở trong thôn, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người bọn họ nhất định có thể cùng nhau trở thành triệu hoán sư, cùng nhau rời thôn đi Mai Đặc thành, đáng tiếc sau này Tô Vãn khải linh thành công, mà Tô Thanh lại thất bại, sau đó hắn liền gia nhập đội ngũ thợ săn trong thôn trở thành thợ săn lợi hại nhất cũng trẻ tuổi nhất Tô gia thôn.

Bắt đầu từ khi Tô Vãn triệu hồi ra linh kiếm, nhân sinh bọn họ liền đi lên hai con đường hoàn toàn khác nhau, cho dù hai người khi còn nhỏ từng có hảo cảm ngây thơ, nhưng chưa bao giờ nói rõ với nhau, sau đó hai người càng là ai bận việc nấy lại không có liên quan với nhau.

Nguyên chủ Tô Vãn bản thân chính là một cô gái đặc biệt ngạo khí, lúc trước rời đi Tô gia thôn hướng đến nhà chính Tô gia nàng đã có dã tâm bừng bừng, chưa bao giờ nghĩ tới mình còn sẽ trở lại cái sơn thôn nhỏ yên tĩnh này.

Nàng cảm thấy mình trời sinh là phượng hoàng, không nên vây ở thâm sơn cùng cốc này, mà là phải giương cánh bay cao. Mà Tô Thanh, thậm chí là những người trong thôn này, chỉ là cố nhân quá khứ không đáng giá nhắc tới của nàng mà thôi.

Nghĩ vậy, Tô Vãn nhịn không được dưới đáy lòng thở dài một hơi, theo bản năng tiếp một câu: “Tỷ thật sự đã lâu không ăn món ăn đại ca muội nấu rồi.”

“Khụ khụ.”

Lúc này vẫn luôn bị mọi người xem nhẹ Tô Duệ nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, giơ tay liền ôm lấy bả vai Tô Vãn: “Vợ, làm sao, về nhà mẹ đẻ liền không giới thiệu ta một chút sao?”

“Tam tiểu thư, vị này chính là……”

Thật ra Trương giáo đầu đã sớm nhìn thấy Tô Duệ, một triệu hoán sư cao cấp chói lọi như vậy, ai nhìn không thấy chứ, chỉ là địa vị cách xa quá, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện với Tô Duệ.

“Ta là Tô Sạn.”

Giờ phút này nghe Trương giáo đầu rốt cuộc hỏi thân phận của mình, Tô Duệ hướng về phía Trương giáo đầu hơi mỉm cười: “Ta là nam nhân của Tô Vãn.”

Câu cuối cùng Tô Duệ nhấn mạnh âm thanh, đờ mờ, cái thâm sơn cùng cốc này thế nhưng còn có tình địch che dấu, Tô tướng quân thực khó chịu nha, biết nấu ăn thì ghê gớm sao?

Tô tướng quân tỏ vẻ mình đã sớm luyện thành thục rồi.

Quả nhiên, làm ông chồng của thời đại mới, một tay làm được đồ ăn ngon cũng là pháp bảo đầu tiên áp chế được tình địch rồi.

“Oa oa!”

“A!”

Lúc này, nghe Tô Duệ nói, nhóm trẻ này sợ thiên hạ không loạn đều nhịn không được kêu to ồn ào, Trương giáo đầu một bên lại trợn mắt há hốc mồm.

Này…… Tam tiểu thư ở bên ngoài thành hôn rồi? Còn gả cho một triệu hoán sư cao cấp?

Thời điểm Trương giáo đầu phát ngốc, Tô Duệ lại vung tay lên liền triệu hồi ra một hộp sắt tinh xảo, không sai, đây cũng là một loại huyền binh, mà tới chỗ Tô tướng quân, nó bởi vì thuộc tính quá kém, chỉ có thể trở thành hộp đựng lễ vật.

Triệu hoán sư về điểm phương tiện này sao, nghĩ muốn cái gì, niệm cái đó, liền sẽ có.

“Đây là lễ vật ta mang tới cho các người.”

Tô Duệ mỉm cười mở nắp hộp, bên trong lộ ra chính là các loại kẹo hương thơm bốn phía còn có thịt khô ma thú mang theo linh khí, những thứ đó ở Mai Đặc thành tuyệt đối là lễ vật đi thăm bạn xa xỉ.

“Tới tới tới, kêu tiếng tỷ phu liền cho các ngươi.” Tô Duệ giơ lên tay hướng về phía một đám trẻ lộ ra một cái mỉm cười mê người.

Tha thứ một đám tiểu thiên sứ chưa thấy qua nụ cười nào lại mê người như vậy lập tức đều bị Tô tướng quân thu mua ——

“Chào Tỷ phu!”

Này một tiếng đều nhịp, kêu gọi đột phá phía chân trời, làm tươi cười trên mặt Tô Duệ càng sâu, mà lúc này người trong thôn bận rộn rốt cuộc cũng phát hiện tới cửa thôn có tình huống khác thường.

“Trương giáo đầu, xảy ra chuyện gì?”

Người gần cửa thôn nhất cho rằng xảy ra chuyện gì, bước nhanh hướng cửa thôn đuổi đến, kết quả hắn liền thu được âm thanh bọn nhỏ kích động chỉnh tề trả lời: “Là Tô Vãn tỷ tỷ mang theo tỷ phu trở lại!”

Tô Duệ: Thật ngoan, cho nên nói mỗi đứa trẻ hư cũng đều đã từng là thiên sứ ~

~~~~~~~

À há. 4c cũng là bạo chương ha =))))

Mọi người yên tâm, giờ ta ra chương đều lại. Do dạo này ta hơi bận. Nếu bận quá thì sẽ tranh thủ ngày 1c cho mọi người.

Các cô gái xênh đẹp nhớ đừng bỏ ta mà đi nhá:3. ♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.