Edt: Mítt
~~~~~~~~
Đầu đường ngựa xe như nước, các nhóm tiểu thương đang dùng sức thét to.
Tô Duệ mở mắt ra, phát hiện mình xuất hiện ở trong một ngõ nhỏ trống trải, từ đầu hẻm còn có thể nhìn thấy đầu đường rất đông người.
Đây là, thế giới kia.
Ánh mắt Tô Duệ lộ ra vài phần hưng phấn.
Lúc trước thời điểm rời khỏi bộ chữa trị, Từ Sách đã từng nói qua với hắn——
“Nếu chúng ta đồng thời gặp được Tô Vãn, Tô Duệ, cậu cảm thấy cậu sẽ thắng sao?”
Hắn còn nhớ rõ một ngày kia, Từ Sách dựa vào cửa sổ sáng lạn ánh mặt trời, nghiêng mình nghịch ánh sáng vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy anh sẽ thắng?”
Tô Duệ không phải khinh thường Từ Sách, hắn chỉ là quá có tin tưởng đối với chính mình, trên đời này chỉ có hắn, là hiểu Tô Vãn nhất, cũng là người thích hợp với cô nhất.
Liếc thấy ánh mắt tự tin của Tô Duệ, Từ Sách lạnh nhạt cười: “Cậu chưa gặp qua Tô Vãn chân chính, cậu chưa trải qua tất cả ở thế giới kia, Tô Duệ, cậu muốn biết quá khứ Tô Vãn sao?”
Quá khứ Tô Vãn……
Cái thế giới hỏng mất kia.
“Tôi đang thử nghiệm giả thuyết trùng tu vị diện kia, nếu thành công tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Từ Sách trùng tu thế giới kia, mà hắn cũng thông qua con đường đặc thù liên hệ tới Tô Duệ ở một thế giới khác...
Đây là một chặng đường vượt qua không gian cùng thời gian.
Tô Vãn, anh tới đây.
Tô Duệ hít sâu một hơi, lúc này trên người hắn còn mặc quần áo của mình ở một thời không khác.
A.
Thì ra đây là hiện thực giả thuyết trong truyền thuyết.
Tất cả đều là hư ảo, tất cả lại vô cùng chân thật.
Quá khứ chân thật, con người chân thật.
Đi ra cái ngõ nhỏ kia, Tô Duệ trong lúc nhất thời có chút phân không rõ phương hướng, ở trong thế giới giả thuyết chân thật này, cảm giác lực của hắn bị hạn chế, căn bản không cách nào cảm ứng được hơi thở của người chung quanh.
Nhưng, Tô Duệ tin tưởng, Từ Sách hẳn sẽ lựa chọn cho mình một vị trí đặt chân không tồi, ít nhất, nơi này hẳn sẽ rất gần Tô Vãn.
Tô Duệ đi từng bước theo đường phố về phía trước, thời điểm đến chỗ rẽ, hắn đột nhiên thấy được một hình bóng quen thuộc ——
“Đừng, đừng đánh tôi!”
Một thiếu nữ tóc dài ngồi xổm trên mặt đất bị một đoàn nữ sinh đè đánh, lúc này tóc cô đã rối thành một nùi, nhưng vẫn mơ hồ có thể phân rõ khuôn mặt thanh lãnh lại non nớt kia của cô.
Tiểu Vãn!
“Dừng tay!”
Tô Duệ cơ hồ là một bước xa vọt qua, sau đó không nói hai lời liền đem mấy người động thủ kia xốc qua một bên.
“Vợ, em không sao chứ?”
Tô Duệ theo bản năng hỏi một câu, đôi bàn tay to đã dùng sức cầm tay nhỏ của thiếu nữ.
“Anh……”
Thiếu nữ ngước đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn thanh niên tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“Anh…… Là ai?”
Hắn vừa mới kêu mình là cái gì? Là…… Nhận sai người đúng không?
Ở thời điểm thiếu nữ nghi hoặc, Tô Duệ cũng theo bản năng buông lỏng tay mình.
Là…… Tô Vãn sao?
Rõ ràng là dung mạo giống nhau, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chẳng lẽ, đây là Tô Vãn trước kia sao?
Mềm mại đáng thương như vậy, một chút cũng không giống Tô Vãn mà Tô Duệ biết.
Ở ngay lúc này, chiếc xe màu đen vẫn luôn dừng ở bên đường kia đột nhiên cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu đỏ rơi vào trong mắt mọi người.
“Tô tiểu thư!”
Lúc này, những thiếu nữ vừa mới bị Tô Duệ đẩy sang một bên lập tức tiến đến vây quanh, mặt tức giận la hét ầm ĩ.
“Tô tiểu thư, cô xem kìa, Tô Du tiện nhân kia không biết từ nơi nào thông đồng được ông chú đó, dám động thủ với chúng tôi!”
“A.”
Thiếu nữ mặc một thân váy ngắn màu đen, nhướng đôi lông mày thon dài, đôi mắt đẹp thanh lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duệ: “Chú à, công phu của chú không tồi nha!”
Tô Duệ:……
Chú là ý gì đó.
“Khụ khụ.”
Tô Duệ lập tức bỏ qua thiếu nữ kia, vẻ mặt hưng phấn nhìn người trước mặt mình: “Tiểu Vãn?”
Đờ mờ, đây mới là vợ yêu của hắn! Khí tràng này, ánh mắt này, tuyệt đối không sai được!
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn lạnh lùng nhíu mày: “Chú biết tôi? Là Tô Du nói với chú đúng không? A, Tô Du, chị thật là bác ái nha, tới ông chú như vậy chị cũng không buông tha, chậc chậc chậc.”
“Không, không phải, chị…… chị không quen biết hắn.”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Du lập tức khẩn trương giải thích một câu, cô thật sự không quen biết người này đâu!
“Không quen biết?”
Tô Vãn che miệng mỉm cười một chút.
“Tôi vừa rồi ở trong xe nghe thấy hắn gọi cô là vợ, chú này, chú chẳng lẽ đến vợ mình cũng sẽ nhận sai?”
Tô Duệ:……
Đờ mờ, hắn có thể nói hắn thật sự đã nhận sai sao?
Hắn làm sao biết chị gái kia của Tô Vãn lớn lên cơ hồ giống với cô như đúc chứ! Đây là chị em cùng cha khác mẹ thế nhưng lớn lên lại giống như song bào thai sao, điều này hoàn toàn không khoa học có được không?
“Tô Vãn, em nghe anh……”
Tô Duệ giơ tay muốn nắm cánh tay Tô Vãn, lại bị Tô Vãn nhanh tay né tránh.
Cô vẻ mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt ——
Anh nói anh lớn lên thật sự đúng là rất đẹp trai, nhưng mà thấy một cô gái lại muốn động tay động chân với người ta, thật kỳ cục.
Quả nhiên cùng một mặt hàng với tiện nhân Tô Du kia.
“Anh đừng chạm vào tôi.”
Tô Vãn nhịn không được cảnh cáo Tô Duệ: “Vị hôn phu của tôi sắp tới đây rồi.”
Vị hôn phu!
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ cả người đều sững sờ ở nơi đó ——
Vị hôn phu lại là cái quỷ gì?
“Tích tích”
Ở ngay lúc này, một chiếc Bentley màu đen ấn kèn ngừng ở sau xe Tô Vãn, ngay sau đó cửa xe mở ra, một thiếu niên anh tuấn chậm rãi đi xuống.
“Hình Dật!”
Nhìn thấy vị hôn phu của mình, Tô Vãn lập tức mỉm cười muốn tiến lên.
“Tiểu Du!”
Mà Hình Dật lại trước một bước vọt tới bên người Tô Du, nhìn thấy cô ta một thân chật vật, Hình Dật nhịn không được ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh băng nhìn Tô Vãn: “Tô Vãn! Cô đã làm gì Tiểu Du? Cô ấy là chị gái của cô! Sao cô có thể ác độc như vậy?”
“Em……”
Tô Vãn há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì.
“Phanh” một tiếng, thân thể Hình Dật đã bị Tô tướng quân một chân đá bay ra ngoài.
Tra nam chết tiệt!
Tô Duệ lạnh mặt, vân đạm phong khinh dậm dậm chân.
“Anh làm gì đó?”
Tô Vãn trừng mắt liếc nhìn Tô Duệ một cái, nhấc chân chạy về phía Hình Dật, nhưng cánh tay cô lại bị Tô Duệ một bên gắt gao kéo lại.
“Đừng qua đó.”
“Anh buông tay! Anh người này có bệnh đúng không!”
Tô Vãn lại lần nữa lạnh lùng trừng mắt với Tô Duệ, nhưng Tô Duệ chính là không buông tay.
Hắn sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tổn thương Tô Vãn, tuyệt đối không.
Kẻ điên!
Tô Vãn dưới đáy lòng thầm mắng một câu, sau đó nhanh chóng cúi đầu hung hăng cắn cánh tay Tô Duệ.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad HBNmoemoe. Chỗ khác đều là reup:)
Tê.
Tiểu nha đầu này thật nhanh mồm, thực nhanh, cổ tay áo Tô Duệ đã thấm vết máu, hắn hút một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn như cũ mỉm cười bắt lấy tay Tô Vãn không chịu buông ra.
“Ngoan, mau nhả ra, nếu không chồng em sẽ bị em cắn tàn phế.”
“Anh…… anh nói bậy cái gì đó!”
Khuôn mặt nhỏ Tô Vãn đỏ bừng nhả ra, trên khóe môi còn mang theo máu Tô Duệ: “Anh người này thật là không thể nói lý, thấy ai cũng đều muốn chiếm tiện nghi, phụ nữ trên toàn thế giới đều làm vợ của anh anh mới vừa lòng đúng không?”
“Không, anh chỉ cần em.”
Tô Duệ nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng cọ nhẹ qua khóe môi Tô Vãn.
“Biến, thái.”
Sắc mặt Tô Vãn biến đổi, đột nhiên lui về phía sau vài bước, mắt thấy Hình Dật cách đó không xa đã được tài xế của hắn nâng dậy, Tô Vãn lập tức xoay người bước nhanh về trên xe mình.
“Chú Lâm, mau lái xe.”
~~~~~~~~