Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 308: Chương 308: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (22)




Edt: Mítt

~~~~~~

Phủ trưởng công chúa một mảnh đỏ tươi vui mừng đột nhiên xuất hiện Ngự lâm quân hắc giáp vây quanh, ngay sau đó cả đội Ngự lâm quân tản ra hai bên, Tô Mạn cưỡi tuấn mã màu đen mặc áo giáp màu đen lạnh lùng đi đến.

“Hoàng tỷ, ngươi thành hôn cũng không nói cho trẫm biết, thật là làm trẫm thương tâm!”

Mắt lạnh của Tô Mạn dừng ở trên người Tô Vãn, nàng chậm rãi nói nhỏ, một thân khí thế ép các bá tánh chung quanh tất cả đều quỳ rạp trên đất —

“Bệ hạ Vạn Phúc!”

Thời điểm bá tánh quỳ rạp trên đất hành lễ, người của phủ trưởng công chúa lại đều ngạo nghễ mà đứng.

Tô Vãn lẳng lặng ngước mắt nhìn Tô Mạn sắc mặt tái nhợt.

“Bệ hạ hồi kinh, không phải cũng không có thông báo cho bổn cung sao?”

Nói xong, Tô Vãn không chút để ý tiến lên một bước mắt phượng đảo qua trên người những Ngự lâm quân hắc giáp, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Trì Tuyết Diên và Liễu Huyền.

“Bệ hạ mang theo Trì tướng cùng với Liễu tướng còn có nhiều huynh đệ Ngự lâm quân như vậy, thoạt nhìn không giống như là tới uống rượu mừng của bổn cung?”

“A.”

Tô Mạn cười lạnh một tiếng: “Trẫm lần này cửu tử nhất sinh may mà được Trì tướng cùng Liễu tướng hỗ trợ, hiện giờ trẫm đã tìm được hung phạm hành thích trẫm, hôm nay trẫm phải tự tay bắt hung phạm kia quy án!”

“A?”

Tô Vãn nghe Tô Mạn nói nhịn không được quay đầu hướng về phía Tô Duệ nhàn nhạt cười: “Tướng công, bệ hạ muốn tới tróc nã loạn thần tặc tử, nha, không phải là tới bắt chàng chứ, bổn cung rất sợ hãi nha!”

“Ha hả.”

Tô Duệ một bên cười, một bên giơ tay dường như trấn an vỗ vỗ bả vai Tô Vãn.

“Nơi này trung thần lương tướng thật ra không ít, loạn thần tặc tử sao…… Ta thật đúng là không thấy được.”

Nói xong, Tô Duệ quay đầu ngước mắt nhìn Tô Mạn: “Không biết bệ hạ tìm được thủ phạm thật sự phía sau là ai đây?”

“Là ai? Phong Thái úy chẳng lẽ không biết sao? Tự nhiên chính là…… trưởng công chúa Tô Vãn bên cạnh ngươi!” ánh mắt Tô Mạn đột nhiên giống như dao nhỏ chiếu lên khuôn mặt Tô Vãn.

Mà Tô Vãn phảng phất giống như chưa phát hiện, vẫn như cũ vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Mạn.

“Bắt tặc cần có chứng cứ, bệ hạ, ngươi nói vô căn cứ lại nói trôi chảy như vậy? Bổn cung là loạn thần tặc tử? Bổn cung lại nói Trì tướng cùng Liễu tướng phía sau ngươi mới là loạn thành tặc tử đấy!”

“Trưởng công chúa! Bệ hạ đã nắm giữ chứng cứ mưu phản của ngươi, ngươi không cần tại chỗ này có ý đồ làm lẫn lộn nghe nhìn của mọi người!”

Nghe Tô Vãn nói, Trì Tuyết Diên phía sau Tô Mạn nhịn không được mở miệng nói, nàng vừa nói, một bên đem ánh mắt chuyển tới trên người Tô Duệ.

“Biểu ca, ngươi chớ để bị trưởng công chúa che mắt, Phong gia nhiều thế hệ trung lương, chỉ cần huynh chịu bỏ gian tà theo chính nghĩa, bệ hạ anh minh nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ, tha thứ cho huynh!”

“Bệ hạ anh minh?”

Tô Duệ nhịn không được cười trào phúng.

“Xin hỏi bệ hạ cái gọi là chứng cứ của người là cái gì? Bá tánh kinh đô đều ở chỗ này, nếu thật sự có chứng cứ rõ ràng, vậy lấy ra đây! Cũng cho ta mở mang tầm mắt!”

“Bệ hạ!”

Ở ngay lúc này, từ trong phủ trưởng công chúa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra một thân ảnh màu trắng, Nguyệt Thanh sắc mặt tái nhợt, thần sắc nôn nóng nhìn Tô Mạn.

“Bệ hạ, trưởng công chúa tuyệt đối sẽ không mưu phản, thỉnh bệ hạ minh xét!”

“Nguyệt Thanh, ngươi rốt cuộc chịu ra đây rồi sao?”

Nhìn thấy Nguyệt Thanh xuất hiện, sắc mặt Tô Mạn càng lạnh hơn: “Ngày đó trẫm bị ám sát cửu tử nhất sinh, Nguyệt Thanh, ngươi một văn nhân không biết võ công làm sao chạy thoát? Lại làm sao xuất hiện ở trong phủ trưởng công chúa? Ngươi là hoàng phu của trẫm, thế nhưng dám cấu kết trưởng công chúa phản bội trẫm, ngươi thật là…… Đáng chết!”

Đáng chết?

Nghe Tô Mạn nói, nhìn thấy đôi mắt không hề có cảm tình của nàng, thần sắc Nguyệt Thanh chấn động, trên mặt như ngọc hiện lên một tia bi thương: “Thì ra bệ hạ vẫn luôn nhìn Nguyệt Thanh như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Chuyện tới nước này, bắt cả người lẫn tang vật, ngươi còn muốn giảo biện cái gì? Ngươi dám nói trong lòng ngươi không có trưởng công chúa sao?”

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad

[HBNmoemoe]

Tô Mạn nhìn khuôn mặt Nguyệt Thanh, ngữ khí càng ngày càng lạnh.

Mà Nguyệt Thanh chỉ là nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn Tô Vãn bên cạnh: “Tô Vãn, bệ hạ nói đúng, trong lòng ta…… Có nàng, ta thật hối hận, hối hận vì không biết quý trọng tình cảm của nàng đối với ta.”

Giờ khắc này, hắn đột nhiên phát hiện, tình cảm của mình đối với Tô Mạn đều là một trò cười.

Hắn yêu chính là Tô Mạn cơ trí vô song, mà không phải nữ đế máu lạnh vô tình trước mắt này.

Thời điểm hắn xem nàng như tất cả, ở trong mắt nàng, hắn lại chỉ là một chiến lợi phẩm có thể có có thể không mà thôi.

“Mong được người chung tình……đầu bạc……”

Một mũi tên bắn lén tinh chuẩn đâm xuyên qua trái tim Nguyệt Thanh.

Quần áo trắng như tuyết của hắn nhiễm huyết sắc đỏ tươi. Sắc mặt Nguyệt Thanh trắng bệch, thần thái trong đôi mắt dần dần biến mất ——

Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa.

Tô Mạn phía sau chậm rãi buông xuống cung tiễn trong tay mình: “Người phản bội trẫm đều đáng chết, nam nhân của trẫm cũng không ngoại lệ.”

“A, ha hả.”

Tô Vãn một bên nghe Tô Mạn nói nhịn không được cười duyên lên.

“Bệ hạ thật là uy vũ, ngươi giết rất hay, ngươi giết rất tuyệt! Có câu nói nói như thế nào nhỉ, thiện ác đến cùng ắt có báo, không phải không báo chỉ là chưa đến lúc. Lúc trước Nguyệt Thanh phản bội bổn cung bổn cung muốn giết chết hắn, là bệ hạ ngươi chết sống ngăn cản ta, hiện tại bệ hạ ngươi rốt cuộc tự tay thay bổn cung giải quyết cái người phụ lòng này, thật là vừa ý bổn cung!”

Nói xong, Tô Vãn nhịn không được ghét bỏ nhìn thoáng qua thi thể Nguyệt Thanh.

“Đáng tiếc, hôm nay là ngày đại hỉ của bổn cung, người này chết ở cửa lớn phủ trưởng công chúa ta thật là không may mắn!”

Thấy Tô Vãn đối với cái chết của Nguyệt Thanh thế nhưng không chút nào động dung, ánh mắt Tô Mạn chợt lóe.

“Hoàng tỷ thật đúng là máu lạnh, Nguyệt Thanh vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đến chết, ngươi cũng không dám thừa nhận quan hệ của các ngươi sao?”

“Ta cùng hắn? Hắn là nam nhân của ngươi, quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ không phải quan hệ muội phu và tỷ tỷ sao?”

Nói xong Tô Vãn vung tay áo lên, lập tức có người phủ công chúa tiến lên lôi thi thể Nguyệt Thanh đi: “Bệ hạ, ngươi cũng đừng vòng vo, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Ngươi nếu thật sự có bằng chứng, ngươi lấy ra đây cho mọi người nhìn xem, mọi người nói có phải hay không?”

“Phải!”

“Đúng vậy, lấy ra đi! Lấy ra chứng cứ!”

“Chúng ta muốn chứng cứ!”

Trong đám người không biết là ai đi đầu hô to lên, các bá tánh khác cũng lập tức lớn tiếng phụ họa.

Trưởng công chúa có tình có nghĩa không màng danh lợi như thế, sao có thể là loạn thần tặc tử?

Trong đám người.

Lâu Ninh cẩn thận túm tay áo Lâu Tiêu Tiêu, công tử, người là gia gia của ta! Người ta đều đã giết tới cửa, người nói người còn ghé vào nơi này xem náo nhiệt cái gì chứ.

Còn dám đi đầu ở chỗ này hô khẩu hiệu, ngươi nha thật không sợ chết mà!

Thấy tình cảnh quần chúng chung quanh kích động, Tô Mạn cũng sớm có đoán trước lạnh lùng cười.

“Ngươi muốn chứng cứ đúng không? Người đâu, đem Tu La dẫn tới!”

Tu La đã từng là tiểu đội trưởng của bí vệ hoàng gia, sau đó triều đình bắt đầu ân chuẩn nam tử vào triều, hắn liền rời khỏi bí vệ vào triều làm quan, vẫn luôn là một thủ hạ đắc lực bên đảng Tô Vãn.

Lúc này Tu La còn mặc quan phục tam phẩm, biểu tình tiều tụy, hắn bị người ta đè nặng chậm rãi đứng ở trước mặt Tô Vãn.

“Trưởng công chúa điện hạ!”

Tu La liếc mắt thật sâu nhìn Tô Vãn một cái, ngay sau đó cả người đều quỳ gối trước mặt Tô Vãn: “Trưởng công chúa, thuộc hạ thực xin lỗi người! Bệ hạ, hạ quan cũng thực xin lỗi bệ hạ! Hạ quan không nên ở trước mặt bệ hạ nói dối, cũng không nên vu hãm trưởng công chúa, nhưng…… Là Liễu chính quân, còn có Liễu tướng, là bọn họ…… Bọn họ cưỡng bức hạ quan làm như vậy!”

Cái, cái gì? Lời Tu La nói làm mọi người ở đây tất cả đều ngây dại.

“Nói hươu nói vượn!”

Lúc này âm thanh Liễu Huyền lạnh lùng vang lên, hắn vẫn như cũ là một bộ dáng vân đạm phong khinh, ánh mắt lạnh băng nhìn Tu La chăm chú: “Ngươi cho rằng ngươi lâm trận lật lọng là có thể giữ được chủ tử của ngươi? Người đâu! Đem hắn bắt lấy áp giải trở về!”

Hai thị vệ nghe Liễu Huyền nói liền muốn tiến lên, lúc này Tô Duệ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên rút ra bảo kiếm bên hông một thị vệ, cả người lăng không nhảy lên, trường kiếm trong tay mang theo sát khí lành lạnh hướng thẳng đến ngực Liễu Huyền.

Nguy cơ dày đặc cùng cảm giác tử vong bao phủ trên người Liễu Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.