Edt: Mítt
~~~~~~~
Phong Vô Song chết, làm cho cả Phong gia đều mộ khí âm trầm.
Thời điểm Tô Vãn mặc thường phục đi vào Phong gia, linh đường Phong gia đã được dọn đi, nhưng toàn bộ Thái úy phủ vẫn treo đầy lụa trắng.
“Trưởng công chúa điện hạ!”
Biết được Tô Vãn đến, Phong phu nhân tự nhiên muốn đích thân ra nghênh đón.
“Dì Phong, nén bi thương.”
Tô Vãn giơ tay nhẹ nhàng cầm đôi tay Phong phu nhân.
“Ta biết Vô Song qua đời làm mọi người rất khổ sở, nhưng Vô Song luôn là một đứa trẻ đơn thuần thiện lương, ta nghĩ nếu nó ở trên trời có linh, nhất định cũng hy vọng người và Vô Trần có thể vui vẻ.”
“Ai. Đứa con trai số khổ của ta. ”
Nghe Tô Vãn khuyên giải an ủi, Phong phu nhân lại lần nữa thở dài một hơi, bà là người có xuất thân hiển hách, tuy rằng dưới gối không có con gái, nhưng hai đứa con trai này cũng đều là thịt trên đầu quả tim của Phong phu nhân, Phong Vô Trần từ nhỏ tâm cao chí xa, vừa lúc gặp tiên đế thi hành hiến pháp mới, Phong Vô Trần chính là nhóm nam nhân đầu tiên vào triều làm quan, mà Phong Vô Song lại bởi vì thể nhược từ nhỏ, nhiều năm qua vẫn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh.
Thật ra Phong Vô Song là một người không tồi, đáng tiếc quá mức yếu đuối, đó có lẽ chính là nguyên nhân Tô Mạn không thích hắn.
Tuy rằng Tô Mạn là một thế hệ nữ đế, nhưng nàng cũng không thích nam nhân quá mức mềm mại, nam nhân của nàng hoặc là phải có tài hoa kinh tài tuyệt diễm giống Nguyệt Thanh, hoặc nên là anh hùng cái thế có tuyệt thế võ công như Đại tướng quân đương triều Lục Trường Ca.
Cái gọi là cường cường liên hợp, hẳn chính là như vậy.
“Trưởng công chúa, người đã đến rồi!”
Lúc này âm thanh Phong Vô Trần từ phía sau Tô Vãn truyền đến, Tô Vãn lập tức nhanh chóng xoay người, nhìn thấy khuôn mặt bình thản nhưng bên trong lại chứa lãnh lệ của Phong Vô Trần, đáy mắt Tô Vãn chợt lóe qua tia thất vọng.
Không phải Tô Duệ.
Nói đến Phong Vô Trần này cũng là một nam phụ có rất nhiều suất diễn trong thế giới này, chỉ là không có cảnh diễn tình cảm với nữ chủ đại nhân mà thôi.
“Phong Thái úy, bổn cung có việc tìm ngươi.”
“Vâng, điện hạ, mời theo ta đến thư phòng.”
Phong Vô Trần làm cái thủ thế mời, một đường đem Tô Vãn dẫn tới thư phòng Phong gia.
“Phong Thái úy, lúc này đây ngươi cũng phải suy xet cho thật kĩ?”
Tiến vào thư phòng, hơi thở trên người Tô Vãn biến đổi, đến khuôn mặt đẹp cũng nghiêm túc lãnh lệ lên.
“Điện hạ cho rằng hạ quan đang đùa với người sao? Vô Song nó…… Chính là bởi vì tâm tình hậm hực mới có thể ra đi sớm như thế, đây đều là bệ hạ sai! Bệ hạ có thể nghênh thú nhị công tử Liễu gia làm hoàng phu, còn có thể cùng Nguyệt công tử kia ra vào có đôi, vì sao lại không chịu tiếp nhận Vô Song? Vô Song nó làm sai cái gì? Nếu không phải bởi vì nghe được tin tức bệ hạ thành hôn, cảm xúc quá mức kích động, Vô Song cũng sẽ không nhanh như vậy liền……”
Nói tới đây, ngữ khí Phong Vô Trần đã có chút nghẹn ngào.
Ở nguyên cốt truyện mà Tô Vãn biết, Phong Vô Trần vẫn luôn được xưng là thiết huyết Thái úy, không nghĩ tới tình cảm của hắn và đẹ đệ mình lại thâm hậu như vậy.
“Phong Thái úy tâm tình của ngươi bổn cung có thể hiểu được, nếu hiện giờ ngươi đã quyết định kết minh với bổn cung, bổn cung tự nhiên cũng sẽ tin tưởng cách làm người của ngươi.”
Nói tới đây, Tô Vãn nhịn không được hơi mỉm cười: “Vô Trần, Trì Tuyết Diên là biểu muội của ngươi, bổn cung biết nàng vẫn luôn có ý với ngươi, ngươi có nắm chắc thuyết phục được nàng về trận doanh của bổn cung không?”
Trì Tuyết Diên là Hữu tướng đương triều, quyền khuynh triều dã, là phụ tá đắc lực của Tô Mạn.
“Này……”
Nghe Tô Vãn nói, ánh mắt Phong Vô Trần tối sầm lại: “Này chỉ sợ không được, Tuyết Diên và bệ hạ tình cảm thâm hậu, chỉ sợ sẽ không thay đổi lập trường, hơn nữa hiện tại ta cũng không nên tùy tiện tiết lộ với nàng chuyện này, thỉnh trưởng công chúa thứ lỗi.”
“Ừ, bổn cung hiểu, cái này không vội, thật sự không vội.”
Tô Vãn hướng về phía Phong Vô Trần cười trấn an: “Bổn cung cũng không thể ở lâu chỗ này được, hôm nay đến nơi này, sau này nếu có chuyện gì bổn cung sẽ sai Bích Lạc phái người thông báo cho ngươi.”
“Vâng.”
Sắc mặt Phong Vô Trần cung kính tiễn Tô Vãn, nhìn thấy xe ngựa Tô Vãn rời khỏi cửa sau Phong phủ, Phong Vô Trần ngẩng đầu nhìn màn trời đen nhánh, hai tròng mắt có lãnh quang chợt lóe ——
Vô Song, ca ca sẽ lấy lại công đạo cho đệ, nhất định sẽ.
Từ Phong phủ đến phủ trưởng công chúa ở hoàng thành đông cũng không xa, nhưng xe ngựa Tô Vãn thừa dịp bóng đêm ở trên đường vòng hai vòng cuối cùng lại thẳng đến phương bắc kinh đô mà đi, ở phương bắc kinh đô trên phố có một tòa nhà vô cùng lớn, tường viện tòa nhà đều là màu đen, đen nhánh một mảnh hòa cùng với bóng đêm thành một thể.
Nhà này thoạt nhìn vô cùng thần bí quỷ dị, cư dân phụ cận tất cả đều không dám tới gần nơi này, nghe nói đã từng có một phu canh ở nửa đêm đi ngang qua nơi này nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn bị chặt đầu đứt tay đứt chân ra ra vào vào trong viện này.
Không sai, đây là quỷ trạch nổi tiếng nhất thành bắc, mà trên thực tế, nơi này là một cứ điểm của bí vệ hoàng gia ở kinh đô của Tô Vãn.
“Điện hạ!”
Tô Vãn từ trên xe ngựa xuống, thân ảnh Bích Lạc lập tức từ trong viện chạy ra, lúc này nàng đã thay một bộ kính trang bó sát người màu đen, cả người thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc nguy hiểm.
“Điện hạ, thuộc hạ vô năng, thế nhưng để Nguyệt Thanh chạy thoát! Hiện tại hắn đang ở trong phủ Tả tướng, thuộc hạ không phái người xuống tay được!”
Bích Lạc vừa nói một bên quỳ một gối xuống đất: “Còn thỉnh điện hạ trừng phạt.”
Tô Vãn rũ con ngươi liếc mắt nhìn Bích Lạc trên mặt đất một cái: “Được rồi, Tô Mạn đã sớm có chuẩn bị, cũng không trách ngươi, nàng ta cùng Liễu Lạc thật đúng là giỏi tính kế, thế nhưng đem Nguyệt Thanh giấu vào trong phủ Liễu Huyền.”
Liễu Huyền chính là Tả tướng đương triều, giống với Phong Vô Trần đều là quan to nhất phẩm, mà đệ đệ ruột của Liễu Huyền, Liễu Lạc chính là chính phu của Tô Mạn, bởi vì có một tầng quan hệ này, Liễu gia tự nhiên cũng là dòng chính của Tô Mạn.
Liễu Huyền người này nói như thế nào đây?
Dựa theo nguyên cốt truyện, hắn là một đại boss che dấu rất sâu, nhưng mà, hắn cũng không phải người tội ác tày trời gì, hắn chỉ là một nam nhân có dã tâm, một người có mưu toan lật đổ nữ quyền thành lập đế quốc nam quyền.
Ở cốt truyện mà Tô Vãn biết, sau khi nguyên chủ trở thành pháo hôi, Tô Mạn liền cùng mấy nam nhân của mình trải qua một đoạn thời gian hạnh phúc, mà lúc này, âm mưu của Liễu Huyền mới bắt đầu dần dần lộ ra.
Liễu Huyền.
Tô Vãn yên lặng niệm cái tên này một lần, đây cũng là một đối tượng mình có thể tranh thủ liên minh.
“Bích Lạc, ngươi đứng lên đi, nhiệm vụ khác ta giao cho ngươi thì sao?”
Tô Vãn một bên dò hỏi, một bên bước đi vào nhà.
“Người đã mang về tới.”
Lúc này Bích Lạc sớm đã đứng dậy, quy quy củ củ đi theo phía sau Tô Vãn.
“Điện hạ muốn……” Bích Lạc làm một cái thủ thế chém đầu, Tô Vãn lại cười khẽ lắc lắc đầu.
“Mang ta đi gặp hắn đi!”……
Cùng thời gian, hoàng thành, bên trong Ngự Thư Phòng ——
Tô Mạn mặc một thân long bào minh hoàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mà dưới án thư, lại có một nam nhân cung kính ôn tồn lễ độ đang đứng, người nam nhân này chính là đương triều Tả tướng Liễu Huyền!
“Liễu Huyền, Nguyệt Thanh còn an toàn không?”
Tô Mạn nhìn mặt Liễu Huyền, có chút nôn nóng hỏi một câu.
“Nguyệt công tử ở tại phủ hạ quan tự nhiên bình yên vô sự.”
Liễu Huyền cười tràn đầy tự tin, hắn tuy rằng là một quan văn, nhưng từ nhỏ nghiên cứu kỳ môn độn giáp hoa mai thuật số, toàn bộ bên trong Liễu phủ tất cả đều là tầng tầng lớp lớp bẫy rập mà Liễu Huyền thiết kế, cho dù là thủ hạ Bích Lạc võ công cao nhất của trưởng công chúa cũng tuyệt đối không thể ở trong Liễu phủ tìm được Nguyệt Thanh.
“Vậy là tốt rồi.”
Được hồi đáp khẳng định của Liễu Huyền, Tô Mạn lập tức yên lòng: “Hoàng tỷ làm việc luôn luôn tàn nhẫn độc ác, nếu Nguyệt Thanh bị tỷ ấy tìm được, Nguyệt Thanh nhất định lành ít dữ nhiều, lần này thật sự phải cảm ơn Liễu tướng!”
Bởi vì Nguyệt Thanh ở trong hoàng cung không danh không phận, hơn nữa Tô Mạn cũng không biết trong hoàng thành của mình rốt cuộc có còn thám tử của Tô Vãn hay không, cho nên nàng không dám tùy tiện đem Nguyệt Thanh tiếp tục lưu lại hoàng thành, so với hoàng thành, Liễu phủ bền chắc như thép có vẻ càng thêm an toàn và đáng tin cậy.
“Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của hạ thần.”
Nghe lời nói cảm tạ của Tô Mạn, Liễu Huyền lập tức cong lưng làm ra tư thái cung kính, chỉ là đôi mắt hắn biến mất ở trong bóng tối lại hiện lên một tia khinh thường lạnh lẽo……
~~~~~~~