Edt: Mítt
~~~~~~
Hai năm sau, từ khi Tiêu gia bình an vượt qua nguy cơ, Tiêu Tình liền bắt đầu trở về Tiêu gia làm tổng giám đốc công ty, mà Tô Duệ và Tô Vãn hai người cũng không có ở lại Tiêu thị, ngược lại là về Cửu Lâm Nhai làm lại từ đầu.
Từ sau khi tiến vào thương trường, Tiêu Tình lại tiếp xúc tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, cũng may phía sau cô có mẹ mình ủng hộ, còn có Tô Duệ và Tô Vãn trợ giúp, ở trên thương trường gập ghềnh, Tiêu Tình cuối cùng cũng ngồi ổn vị trí tổng giám đốc của mình.
Lúc này Tiêu Tình đã là nữ cường nhân trên thương trường của thành phố A, thậm chí rất nhiều người đều biết vị nữ cường nhân này hình như rất thích mỹ nữ, nghe nói cô ấy vẫn luôn theo đuổi một phó tổng của công ty hành chính khác là Diêu San San.
Đối với Tiêu Tình kiên trì theo đuổi không ngừng, Diêu San San cũng bó tay rồi.
Từ lúc mới bắt đầu hoài nghi đến sau này lại dở khóc dở cười, hiện giờ, Diêu San San và Tiêu Tình ngược lại thật sự trở thành bạn thân không có gì giấu nhau ——
“San San, cô đi theo tôi đi!”
Hôm nay từ thẩm mỹ viện ra tới, vừa đến biệt thự của Diêu San San, Tiêu Tình liền nhịn không được nhích lại gần Diêu San San.
Cảm giác được mùi hương quen thuộc ập vào mặt, Diêu San San híp mắt, đôi tay dùng sức đẩy Tiêu Tình đến ven tường, ngay sau đó cả người đều đè lên: “Tiểu Tình Tình cô thơm quá!”
“Hắc hắc, đúng vậy, cô có muốn hôn thử một cái hay không?”
Tiêu Tình hướng về phía Diêu San San chớp chớp mắt.
Diêu San San thật đúng là đem môi đỏ của mình khắc lên trên mặt Tiêu Tình.
“Tiêu Tình, có cảm giác không?”
Tiêu Tình:……
“Thật ra nếu thật sự có cảm giác, nam hay nữ đều không quan trọng.”
Diêu San San bỗng nhiên cười cười, hai mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn đôi mắt Tiêu Tình.
“Đôi mắt của cô nói cho tôi biết cô ẩn giấu rất nhiều bí mật, cô còn nói cho tôi biết…… thật ra cô không có cảm giác với tôi.”
Diêu San San luôn cảm thấy mình nhìn người đặc biệt chuẩn.
Nói thật cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với xu hướng giới tính nhìn rất thoáng, nếu thật sự hợp nhau có cảm giác, nam hay nữ thật sự không quan trọng.
Nhưng, cô cảm giác được ngay từ đầu Tiêu Tình hình như thật sự rất thích bề ngoài của mình, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.
“Xem mặt không xem được cả đời, cái cô cần chính là người thật tình yêu cô, thương cô, đối tốt với cô, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ đứng ở bên cạnh cô, người kia, không phải tôi.”
Thời điểm nói những lời này, Diêu San San thật ra vô cùng bình tĩnh.
Cô biết có một người, chờ đợi Tiêu Tình, đợi đã rất lâu.
“Thật ra tôi rất hâm mộ cũng rất ghen ghét với cô đấy.”
Diêu San San quay người lại, cười thở dài một hơi: “Cố Thư Hành thật sự rất tốt với cô, rất si tâm, đừng chờ đến khi mất đi lại hối hận, Tiêu Tình, phụ nữ chịu không được bỏ lỡ.”
Diêu San San bỏ lỡ Cố Thư Hành, mà bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thật sự không có cách nào quay đầu lại, bởi vì người kia sẽ không ở tại chỗ chờ bạn.
Mà hiện tại……
Cố Thư Hành vẫn đứng ở nơi đó, vẫn luôn chờ đợi Tiêu Tình quay đầu lại.
Chỉ cần cô đồng ý, cô sẽ phát hiện hắn vẫn luôn đứng ở nơi đó chờ cô, chưa từng thay đổi.
Đó, mới là chỗ làm Diêu San San hâm mộ nhất.
Nghe Diêu San San nói chuyện, Tiêu Tình cũng sững sờ tại chỗ.
Mấy năm nay, tình cảm của cô thật ra có chỗ trống, cô tin tưởng vững chắc mình vẫn thích phụ nữ, cô kiên trì theo đuổi Diêu San San, nhưng cuối cùng hai người lại thành bạn thân.
Có lẽ thật sự làm một phụ nữ đã lâu, Tiêu Tình thậm chí bắt đầu có chút quên chính mình đã từng là một người đàn ông.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy chảy máu sẽ kinh hoảng kêu to, đến bây giờ có thể dễ dàng phân biệt ra những nhãn hiệu mà con gái hay dùng.
Từ lúc bắt đầu sẽ không mặc nội y, đến bây giờ các loại nhãn hiệu mới đều chất đầy tủ quần áo.
Từ lúc bắt đầu mang giày cao gót sẽ không đi đường, đến bây giờ có thể ngày ngày dẫm lên nó mà đi làm.
Mấy năm gần đây, cô đang không ngừng thay đổi.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Từ nhà Diêu San San đi ra, Tiêu Tình không có lái xe, một mình ở trên đường cái lang thang không có mục tiêu, cứ đi tới đi tới bất tri bất giác thế nhưng lại đi tới dưới lầu nhà Tô Vãn.
“Chị Tiêu Tình!”
Lúc này Tô Vãn và Tô Duệ mới từ Cửu Lâm Nhai trở về, hai người phong trần mệt mỏi trên tay còn cầm mẻ rau dưa mới mua từ chợ bán thức ăn.
Nghe tiếng của Tô Vãn, Tiêu Tình lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Hôm nay hai người trở về thật sớm!”
“Hôm nay trong tiệm thong thả, đi, lên lầu đi!”
Buổi tối Tô Vãn ở trong phòng bếp bận rộn, Tiêu Tình nhìn cái chung cư này cùng với ba năm trước không có nhiều thay đổi nhịn không được nhìn về phía Tô Duệ hỏi.
“Lấy năng lực của hai người ở thị trường bán sĩ mở một cái cửa hàng nhỏ thật sự là nhân tài không được trọng dụng, chỉ cần các người muốn, một giây là có thể thành phú ông trăm vạn rồi!”
Hiện giờ Tiêu Tình đi vào thương trường, đối với phương diện này cũng có hiểu biết, lúc này mới khiến cho cô hiểu được, năm đó Tô Vãn và Tô Duệ là kinh tài tuyệt diễm như thế nào mới giúp được mình cứu công ty trở về, đó quả thực là chiến dịch kinh điển nhất trên thương trường thành phố A, tới bây giờ còn có rất nhiều công ty đang tìm hiểu tin tức của bọn họ.
“Tiền là kiếm không hết.”
Tô Duệ đưa cho Tiêu Tình một lon bia.
“Cuộc sống khó khăn, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau phấn đấu, ngày tháng đó mới có ý nghĩa.”
Trên thương trường ngươi lừa ta gạt, trong văn phòng khói thuốc súng tràn ngập, thật sự không bằng hai người mở cửa hàng nhỏ, ân ân ái ái bạch đầu giai lão.
Nói tới đây, Tô Duệ ngồi lên đầu kia của sô pha nhìn Tiêu Tình: “Tiêu Tình, cô thì sao? Nghĩ tới chuyện sau này chưa?”
Sau này……
Động tác cầm lon bia của Tiêu Tình cương một chút: “Tôi không biết, tôi không biết sau này nên làm cái gì bây giờ.”
“Gặp được đàn ông tốt liền gả đi.”
Lúc này, Tô Vãn từ trong phòng bếp bưng đồ ăn nóng hầm hập đi ra, vừa đi vừa nói: “Năm đó tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ cùng Mộ Bạch ở bên nhau, cuộc sống chính là như vậy, tràn đầy bất ngờ cùng không thể đoán trước, chị Tiêu Tình, chị nếu gặp được một người đàn ông tốt thì nhất định phải nắm chắc, không cần lo trước lo sau, lỡ mất cơ hội tốt.”
Nghe Tô Vãn nói, Tiêu Tình ngược lại thoải mái cười.
Nói đến những chuyện đã qua, xác thật giống như là một giấc mộng.
Nói cho cùng, tất cả về Tiêu Thanh là một giấc mộng hay là Tiêu Tình hiện tại mới là một giấc mộng đây?
Đêm nay, Tiêu Tình lại uống say.
Nhìn Tiêu Tình say đến ngã vào bàn tiệc hoàn toàn không có phản ứng gì, Tô Vãn không chút do dự gọi cho Cố Thư Hành.
Chờ thời điểm Cố Thư Hành đi vào chung cư, Tiêu Tình đã gục vào trên bàn ngủ rồi.
Nhìn cô không hề có hình tượng gục vào nơi đó, Cố Thư Hành nhịn không được cười cười.
Quả nhiên, mấy năm nay cô ấy vẫn là bộ dáng cũ.
Cô ấy như vậy, không có mình chăm sóc, làm sao có thể yên tâm đây?
“Lão Cố, Tiêu Tình liền làm phiền anh.”
Đem Tiêu Tình giao cho Cố Thư Hành, Tô Vãn và Tô Duệ trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Vãn còn chưa ngủ dậy đã nghe được tổng bộ phát tin tức nhiệm vụ thất bại.
A, thất bại sao.
Lần đầu tiên cảm thấy thất bại cũng là chuyện vui sướng.
Tô Vãn chầm chậm trở mình, nhích lại gần lòng ngực Tô Duệ, hai người ôm nhau lại ngủ thật say……
Lúc này, Cố gia ——
“Cố Thư Hành, anh ra đây! Lão tử bảo đảm không đánh chết anh!”
“Rầm.”
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cố Thư Hành chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng một bên lau tóc một bên chậm rãi đi ra.
“Tình Tình, em tỉnh rồi?”
“Tỉnh em gái anh! Anh cái tên lưu manh! Anh đê tiện vô sỉ! Anh hạ lưu hạ tiện! Anh đã làm cái gì với lão tử!”
Tiêu Tình ngồi ở trên giường dùng chăn gắt gao che đậy thân thể trần như nhộng của mình, một đôi mắt hạnh phẫn nộ trừng mắt Cố Thư Hành: “Đây chính là lần đầu tiên của lão tử!”
Lần đầu tiên!
Kiếp trước kiếp này đều là lần đầu!
Sao có thể mơ màng hồ đồ như vậy? Lão tử thế nhưng không có bất kỳ cảm giác gì! Điều này không khoa học! Trên sách cấm không phải viết như vậy!
Ách, nữ chủ đại nhân, tiết tháo của cô đâu?
“Khụ khụ.”
Nghe Tiêu Tình nói, Cố Thư Hành lập tức ho khan, cả khuôn mặt đều biến sắc.
“Cái kia, tối hôm qua thật ra……”
Thật ra cái gì tôi cũng không có làm!
“Tôi mặc kệ, tóm lại, sau này anh phải chịu trách nhiệm với lão tử.”
Tiêu Tình nổi giận đùng đùng đánh gãy lời nói của Cố Thư Hành, sau đó liền tùy tay cầm gối đầu ở một bên ném tới trên người Cố Thư Hành: “Anh, anh xoay qua chỗ khác, tôi muốn thay quần áo.”
Cố Thư Hành:…
Từ đấy về sau, lão Cố liền biến thành “Lão công”……
Nhân sinh dữ dội xuất sắc, có đôi khi sở dĩ cảm giác không hạnh phúc, đó là bởi vì tay của chúng ta không biết nắm chặt, mới làm cho hạnh phúc lặng yên không một tiếng động từ bên người mình chạy trốn —— nếu từ giờ khắc này trở đi, nắm chặt tay mình, dụng tâm cảm nhận, thật ra hạnh phúc còn đang ở đây.
~~~~~
End TG15