Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 334: Chương 334: TG16: Tiểu Thiếp Quân Phiệt (5)




Edt: Mítt

~~~~~~

Nghe Ân Bắc Trác nói, biết ý tưởng muốn xuất ngoại du học của hắn, Tô Vãn trầm mặc một chút.

“Bắc Trác, chuyện này không cần nói trực tiếp với cha của đệ.”

Suy nghĩ Tô Vãn vừa chuyển, giơ tay bắt lấy tay nhỏ của Ân Bắc Trác: “Qua mấy ngày nữa nhị ca của đệ sẽ trở về, đệ lặng lẽ đem suy nghĩ của mình nói cho nhị ca, nhị ca đệ nếu thương đệ, tự nhiên sẽ giúp đệ đi nói. Chỉ có nhị ca đệ nói, đại phu nhân mới không ngăn cản, đệ nghe hiểu không?”

Nghe Tô Vãn nói, Ân Bắc Trác lập tức dùng sức gật gật đầu: “Đã biết, Bắc Trác đều nhớ kỹ, cảm ơn đại tẩu.”

“Đứa nhỏ ngốc.”

Tô Vãn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ân Bắc Trác.

“Nếu đệ thật sự có thể đi ra ngoài, phải ở bên ngoài học tập thật tốt, học thêm nhiều thứ, tới lúc ấy…… Đại tẩu có khả năng sẽ không còn nữa, nhưng đại tẩu sẽ luôn ở trên trời nhìn đệ.”

“Đại tẩu!”

Nghe Tô Vãn nói, trong ánh mắt Ân Bắc Trác lập tức nổi lên lệ quang: “Đại tẩu, tẩu chờ ta đi ra ngoại quốc học y, tẩu chờ ta trở lại, ta xem bệnh cho tỷ.”

Nhìn thấy ánh mắt có ánh sáng kiên định của thiếu niên, Tô Vãn nhịn không được cười cười.

“Được, đứa trẻ ngoan, ta chờ đệ.”

“Ừm ừm.”

Ân Bắc Trác lại gật gật đầu, ngay sau đó lại xoa xoa đôi mắt, quấn lấy Tô Vãn để Tô Vãn giảng những chuyện ở nước ngoài, thẳng đến khi tới giờ ăn cơm chiều, Ân Bắc Trác mới lưu luyến rời đi.

Hắn rời đi không lâu, Thục Ninh liền bưng hộp đồ ăn chiều lại, bữa tối nóng hôi hổi màu sắc hương vị đều đầy đủ, có lẽ Diêu Bạch Tiêm cảm thấy Tô Vãn là một người sắp chết, cho nên cũng không có đặc biệt cố tình cắt xén thức ăn trong viện của nàng, ngày thường chi phí ăn mặc cũng đều giống với những thiếu phu nhân khác trong đại viện.

“Đại thiếu phu nhân.”

Thục Ninh tiến vào phòng, đầu tiên là để hộp đồ ăn xuống, sau đó tiến đến bên người Tô Vãn, cẩn thận từ trong ngực mình móc ra mấy bao thuốc bột.

“Đồ nô tỳ đều lấy được, đi đến vài dược phường, sẽ không chọc người hoài nghi.”

Nghe Thục Ninh nói, Tô Vãn gật gật đầu, cô cũng không có nói muốn Thục Ninh tách ra mua, nhưng nha đầu này lại biết phân tán ra mua, thật là một đứa trẻ dễ dạy.

“Vất vả cho ngươi rồi! Thục Ninh, mấy ngày nay ngươi chuẩn bị một chút đi, qua vài ngày nữa đến phủ tam gia.”

“Cái, cái gì?”

Nghe Tô Vãn nói, Thục Ninh lập tức choáng váng, nàng mở to hai mắt vẻ mặt trắng bệch quỳ rạp xuống đất: “Đại thiếu phu nhân, đại tiểu thư, nô tỳ đi theo người từ Tô gia đến đây, nô tỳ vẫn luôn đối với người trung thành tận tâm, cầu xin đại tiểu thư đừng mặc kệ nô tỳ, nô tỳ…… Nô tỳ cái gì cũng chịu làm, cầu đại thiếu phu nhân đừng đem nô tỳ đưa cho tam gia!”

Thục Ninh kích động nói năng có chút lộn xộn, nhìn thấy nàng sợ thành dáng vẻ kia, Tô Vãn chỉ có thể giơ tay đỡ trán: “Được rồi, Thục Ninh, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi cảm thấy ta sẽ hại ngươi sao?”

“Ngươi trước bình tĩnh một lát, đêm nay ngươi lưu lại nơi này trực đêm, tới buổi tối…… Đến lúc đó ngươi tự nhiên hiểu ý tứ của ta.”

Vậy là, đại thiếu phu nhân còn có ý tứ khác?

Nghe Tô Vãn nói xong, Thục Ninh ngồi liệt dưới đất giơ tay lung tung sờ sờ nước mắt trên mặt mình, thấy Tô Vãn muốn xuống giường ăn cơm, nàng lập tức cuống quít đứng dậy đỡ Tô Vãn xuống……

Đêm lạnh.

Canh một qua đi, toàn bộ đại viện Ân gia đã lâm vào một mảnh yên lặng.

Trong phòng Tô Vãn vẫn còn chút đèn dầu mờ nhạt như cũ, Thục Ninh ngồi ở mép giường Tô Vãn, nhìn chằm chằm ánh nến có chút mơ màng sắp ngủ, ở ngay lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Thục Ninh chớp chớp mắt đang muốn đứng dậy, ánh nến trong phòng bỗng nhiên kịch liệt đong đưa, sau đó một thân ảnh thon dài đĩnh bạt xuất hiện ở trước mặt nàng.

Đây là……

Tam, tam gia?

Thục Ninh kinh ngạc bịt kín miệng mình, trong mắt đều là sợ hãi.

“Tới rồi?”

Lúc này, Tô Vãn trên giường lại chậm rãi mở mắt, không chút để ý nhấc chăn gấm trên người lên.

“Thục Ninh, đỡ ta lên.”

“A? Vâng, vâng.”

Thục Ninh phục hồi tinh thần lại, có chút căng thẳng khom thân mình giơ tay muốn đi dìu Tô Vãn, kết quả một đôi tay to khác đã hành động trước nàng: “Để ta đến đi.”

Tô Duệ khinh thân qua cẩn thận nâng Tô Vãn dậy, ngón tay ở trên mạch đập của nàng ấn vài cái, khuôn mặt anh tuấn lãnh lệ kia không tự chủ được nhu hòa xuống.

“Đỡ hơn chút nào không?”

“Còn ổn.”

Tô Vãn cười cười, sau đó lại quay đầu nhìn Thục Ninh ở một khác bên trợn mắt há hốc mồm: “Thân thể này của ta thời gian không còn nhiều, nếu ta không còn nữa, Thục Ninh ở Ân phủ tuyệt đối không được sống tốt, tam gia, ngày mai ngài hướng đại soái muốn nàng tới trong phủ của ngài đi, làm nha hoàn sai sử, chờ sau này…… sau này ngài cưới vợ, cần dùng đến.”

Nghe Tô Vãn nói, ánh mắt Tô Duệ sáng lên, một đôi con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm khuôn mặt Thục Ninh: “Thục Ninh, ngươi có bằng lòng đến phủ ta hay không?”

“Nô tỳ……”

Thục Ninh có chút chần chờ, nàng chưa từng thấy bộ dáng tam gia đối với ai cẩn thận lại ôn nhu săn sóc như vậy.

Chẳng lẽ, đại tiểu thư cùng với tam gia……

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad

[HBNmoemoe]

Không, đại tiểu thư không phải người như vậy, nhưng mà……

Ở thời điểm Thục Ninh chần chờ, Tô Vãn lại bắt đầu không tự chủ được ho khan.

“Khụ khụ, khụ khụ.”

Nghe tiếng ho khan của cô, ánh mắt Tô Duệ lạnh lùng, đem bàn tay to của mình để ở giữa lưng Tô Vãn, không ngừng đưa nội lực của mình vào trong thân thể của nàng.

Trong phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, Thục Ninh cũng ngừng thở không dám lên tiếng, chỉ là tò mò trợn to mắt nhìn Tô Duệ và Tô Vãn.

“Khụ!”

Một lát sau, Tô Vãn đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

“A!”

Thục Ninh bên giường lập tức kêu sợ hãi một tiếng: “Đại thiếu phu nhân, máu này…… làm sao lại, làm sao lại đen như vậy? Người không phải là…… Trúng độc chứ?”

Khi nói chuyện Thục Ninh hoảng loạn muốn chạy ra bên ngoài: “Nô tỳ lập tức đi tìm Tôn đại phu!”

“Trở về!”

Tô Vãn và Tô Duệ không hẹn mà cùng mở miệng.

Nghe hai người nói, bước chân Thục Ninh dừng lại, có chút khó hiểu nhìn bọn họ.

“A. Ngươi lại muốn đi tìm Tôn đại phu?”

Tô Duệ hướng về phía Thục Ninh cười lạnh.

“Độc trên người Tô Vãn tuy rằng không phải Tôn Trường Nghĩa hắn hạ, nhưng hắn đã bị đại phu nhân thu mua, che giấu lương tâm mà nói dối, ngươi tìm hắn có ích lợi gì? Muốn hại chết chủ tử nhà ngươi?”

Cái, cái gì?

Nghe Tô Duệ nói, Thục Ninh lập tức trợn to mắt nhìn Tô Vãn: “Đại thiếu phu nhân, điều này……”

“Thục Ninh, ngươi cũng thấy rồi, Ân gia không phải địa phương có thể ở lâu, nếu ta chết, đại phu nhân cũng sẽ để ngươi chôn cùng ta, nếu ta may mắn không chết, bà ta cũng sẽ lần nữa tìm trăm phương ngàn kế giết chết ta.”

Nói xong, Tô Vãn cười trào phúng: “Người bên ngoài đều hâm mộ nữ nhân Ân gia phong quang vô hạn, nhưng lúc này nội bộ bên trong xấu xa như vậy lại có bao nhiêu người biết chứ? Thục Ninh, ta vì muốn tốt cho ngươi, ngươi đi theo Tam gia làm nha hoàn đi, Tam gia sẽ bảo vệ ngươi.”

Nói xong, Tô Vãn quay đầu nhìn nhìn Tô Duệ bên cạnh mình: “Ngài thu lưu Thục Ninh đi, ở Ân gia nàng không có đường sống.”

Ở nguyên cốt truyện sau khi Tô Vãn chết, ngày tháng Thục Ninh ở Ân phủ đặc biệt khổ, nàng không chỉ phải chịu đựng dòng chính của đại phu nhân ức hiếp, thậm chí cuối cùng còn bị đại phu nhân hứa gả cho lão nam nhân lớn hơn nàng hai mươi mấy tuổi làm thiếp, cuối cùng không chịu nổi trượng phu đánh chửi Thục Ninh ở nhà chồng thắt cổ tự sát.

Đây là kết cục của thị tỳ bên người nàng.

Vốn dĩ trước lúc lâm chung nguyên chủ còn giao phó với Ân Bắc Ca phải chiếu cố thật tốt nha hoàn bên người mình, mà sau khi Tô Vãn chết, Ân Bắc Ca bởi vì quá thương tâm đã sớm quên mất Thục Ninh, sau đó hắn lại có Quan Li, nơi nào còn nhớ rõ hứa hẹn ngày đó ở trước giường bệnh của Tô Vãn chứ?

Cái gọi là thiếu soái si tình, bất quá cũng chỉ như thế.

~~~~~~~

Chương này ta edit thấy hơi mang mang thế nào ấy. Mọi người đọc có gì thông cảm với góp ý nhẹ nhàng nha ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.