Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 397: Chương 397: Tg19: tu chân thí luyện (13)




Edt: Mítt

~~~~~~~~

Tử Dương phái nằm ở phương bắc của Côn Luân tiên vực, là môn phái truyền thừa vạn năm, chưởng môn tên là Tử Dương Chân Nhân.

Hiện giờ ông đã hơn một ngàn tuổi, tu vi sâu không lường được, ngoại giới đều tung tin vịt thật ra ông đã sớm vượt qua Đại Thừa kỳ, có thể đã đến được phi tiên Độ Kiếp kỳ đại viên mãn, nhưng bởi vì một thế hệ trẻ tuổi của Tử Dương phái còn chưa tìm được hạt giống tốt nào, cho nên ông vẫn luôn mạnh mẽ áp chế cấp bậc của mình, mục đích chính là muốn ở Thương Nguyệt đại lục ngốc thêm một đoạn thời gian, tỉ mỉ vì môn phái của mình bồi dưỡng một người thừa kế kiệt xuất.

Khi Tô Vãn và Tiểu Mai Hoa đuổi tới Tử Dương phái ở núi liệt dương, vừa lúc là ngày cuối cùng Tử Dương phái khai sơn thu nhận đệ tử ngoại môn.

Những môn phái khai sơn thu nhận đệ tử ở Côn Luân tiên vực cũng có rất nhiều quy củ, môn phái mà ba năm hay năm năm khai sơn một lần đều là môn phái nhỏ, môn phái bọn họ đều tương đối thiếu người. Mà những môn phái lớn thường thường phải năm năm hay mười năm mới tuyển nhận đệ tử một lần, đương nhiên những đệ tử này đều chỉ dưới mười sáu tuổi, tư chất tốt, được xem như nhóm đệ tử tinh anh mà dốc lòng bồi dưỡng.

Mà các đại môn phái bởi vì công việc bề bộn, người trong môn phái căn bản lo không hết quá nhiều việc, bọn họ mỗi một năm sẽ định kỳ khai sơn chọn lựa một ít tán tu gia nhập môn phái, làm cho hậu cần phong phú.

Đương nhiên những tán tu này giống nhau đều chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, hoặc là chấp sự ngoại môn, chỉ có người trải qua nhiều năm khảo nghiệm hoặc là vì môn phái làm ra cống hiến thật lớn, mới có cơ hội thăng cấp nội môn, thậm chí là địa phương cao hơn.

Tô Vãn muốn đi vào Tử Dương phái cũng chỉ có thể đi theo một con đường, nói cho cùng bề ngoài của nàng hiện tại thoạt nhìn đã mười bảy mười tám tuổi, nàng không có khả năng lại chờ thêm sáu bảy năm, chờ lần sau những đại môn phái này nhận người.

“Đem linh khí trong cơ thể ngươi đưa vào trên tảng đá này!”

Khi đến phiên Tô Vãn, chấp sự phía trước đem một khối trữ linh thạch đưa tới trước mặt Tô Vãn, loại đá này bản thân không có linh lực, giống như là một không gian nho nhỏ, nó có thể trong thời gian dài chứa đựng linh lực của một người, hơn nữa căn cứ theo tu vi bất đồng, trữ linh thạch sẽ phát ra ánh sáng bất đồng.

Tô Vãn đem khối trữ linh thạch kia nắm trong tay, không bao lâu trữ linh thạch kia liền từ màu trắng chậm rãi biến thành màu vàng, ngay sau đó lại hơi có chút phát cam.

“Trúc Cơ trung kỳ!”

Chấp sự hình như rất vừa lòng với tu vi của Tô Vãn, không sai, bọn họ tuyển nhận những đệ tử ngoại môn này cũng không cần bao nhiêu thiên phú, nhưng tu vi cũng không thể quá thấp, Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn đều được bọn họ ưa thích.

“Nha, đây là thẻ bài của ngươi, tiến vào trạm dịch trong thành, chiếu theo số trên thẻ bài mà tìm chỗ ở, ngày mai tiếp tục tham gia đợt khảo thí thứ hai.”

Quan chủ khảo đem hào bài cho Tô Vãn, sau đó lại ngẩng đầu nhẹ giọng hô: “Vị tiếp theo!”

Tô Vãn nhìn thoáng qua thẻ bài của chính mình, thế nhưng là “số 99”, thật đúng là dãy số không tồi, từ sơn môn đi vào xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn chính là một đường phố rộng lớn, nơi này là Tử Dương thành thuộc sự quản lí của Tử Dương phái, cũng là con đường nhất định phải đi qua khi ra vào Tử Dương phái, trong thành Tử Dương người cư trú phần lớn đều là tu sĩ, còn có nhóm chấp sự ngoại môn của Tử Dương phái, đương nhiên cũng có chút ít phàm nhân ở chỗ này cư trú, bọn họ giống nhau đều là những người xử lí sản nghiệp ở ngoại giới của người trong Tử Dương phái, bởi vì đời đời cẩn trọng vì môn phái, mới có cơ hội nhập trú dưới chân núi liệt dương linh khí dư thừa.

Tô Vãn dựa theo đệ tử một bên chỉ dẫn đi tới trạm dịch cư trú lần này tuyển đệ tử, nàng móc ra thẻ bài của mình, gã sai vặt trong trạm dịch lập tức cung kính mời nàng lên lầu hai.

“Vị đạo hữu này, đây là phòng của ngươi, trong thành Tử Dương của chúng ta quy củ nghiêm ngặt, vào đêm thỉnh đừng nên tùy tiện ra ngoài đi lại, ngày mai chấp sự sẽ mang mọi người cùng nhau đến hiện trường của đợt khảo thí thứ hai.”

Công thức hoá dặn dò Tô Vãn vài câu, gã sai vặt kia lập tức bước nhanh rời đi.

Tô Vãn thưởng thức thẻ bài trong tay vài lần, đẩy cửa ra đang muốn vào phòng, lúc này, cửa phòng số 98 cách vách đột nhiên mở ra, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu đen xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn: “Chào cô nương, cô nương cũng tới dự thi tuyển chọn đệ tử ngoại môn?”

Thanh tuyến của nam tử đặc biệt trầm thấp mị hoặc, Tô Vãn nhìn khuôn mặt như ngọc lại tà mị của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

“Ta kêu Diệp Thừa, còn cô nương?”

Diệp Thừa vừa nói, một bên nhướng mày với Tô Vãn hơi mỉm cười.

Nụ cười nhạt làm tà khí trên mặt hắn chậm rãi nở rộ ra, thoạt nhìn làm cho cả người hắn thêm vài phần ôn nhu ít đi vài phần lãnh lệ.

“Ta kêu Tiểu Thanh.”

Tô Vãn vẫn như cũ dùng cái tên hố cha mà Công Tử Mạch đặt cho mình, được rồi, nàng mới không thừa nhận nàng đã quen với cái tên này rồi, nàng chỉ là lười đổi tên mà thôi.

“Tiểu Thanh?”

Nghe tên Tô Vãn, Diệp Thừa nhướng mày, hắn còn muốn nói cái gì, lúc này một thân ảnh màu tím chạy vội tới.

“Công tử, đồ ăn người yêu cầu ta đều chọn xong rồi, đi ăn cơm thôi!”

“Ừ.”

Diệp Thừa gật gật đầu, sau đó híp mắt cười nhìn Tô Vãn phía sau: “Ta đi ăn cơm, chúc cô nương may mắn.”

“Ừm.”

Tô Vãn lên tiếng, liền xoay người đi vào phòng mình.

“Công tử.”

Tử Dạ cảm giác được Tô Vãn đã vào phòng, lúc này mới chuyển tầm mắt về phía Diệp Thừa một bên: “Công tử, nữ tu sĩ kia có vấn đề gì sao?”

“Không có, chỉ là ta thấy nàng lớn lên đáng yêu, chào hỏi một câu mà thôi.”

Diệp Thừa một bên nói, một bên khóe môi còn giương lên một độ cung biểu hiện tâm tình vui vẻ của hắn, nghe hắn nói, Tử Dạ không nói gì nữa, đáy lòng lại chửi thầm không thôi ——

Diệp Thừa người này luôn luôn lạnh nhạt sợ phiền phức, hắn làm sao sẽ vô duyên vô cớ chào hỏi người khác chứ?

Xem ra mình vẫn nên chú ý biến hóa của Diệp Thừa nhiều hơn một chút mới được……

Đêm khuya tĩnh lặng.

Lúc này Tô Vãn và Tiểu Mai Hoa đã ở trong trạm dịch của Tử Dương thành chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng cũng không biết rằng ở một sơn lĩnh cách núi liệt dương rất xa, Thiên Nhi và Cưu đang bị một đám người đuổi giết.

“Cưu tỷ tỷ, ta chạy không nổi nữa.”

Lúc này, tiểu Thiên Nhi sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, đặt mông ngồi ở trên cỏ.

“Ai u tiểu tổ tông của ta ơi!”

Nhìn thấy Thiên Nhi thế nhưng muốn từ bỏ chạy trốn, Cưu trừng mắt lập tức hóa thành bản thể, dưới bóng đêm, một gốc cây hoa ăn thịt người thật lớn màu đỏ cuốn thân thể mảnh khảnh của Thiên Nhi chạy như điên.

Đờ mờ, bổn tọa đây là tạo cái gì nghiệt chứ!

Lúc này Cưu một bên trốn chạy một bên rơi lệ dưới đáy lòng.

Ngày đó sau khi Tô Vãn mang theo Tiểu Mai Hoa rời đi, Thiên Nhi vẫn luôn ngủ say, xét thấy nàng phải thật lâu sau mới có thể tỉnh lại, Cưu thật vất vả mới ra khỏi Dược Cốc một lần, đột nhiên nổi lên tâm muốn đi chơi.

Nàng đem Thiên Nhi an trí ở một khách điếm gần bến đò, sau đó liền một mình ở thành trấn gần đó dạo phố, kết quả chờ đến mặt trời xuống núi, thời điểm Cưu trở về khách điếm, lại phát hiện không thấy Thiên Nhi đâu!

Bởi vì thuyền về Dược Cốc phải đợi ngày hôm sau mới có thể lên, cho nên Cưu có thể xác định Thiên Nhi cũng không phải về Dược Cốc, như vậy nàng đi nơi nào? Chẳng lẽ là đuổi theo con rắn nhỏ và Tiểu Mai Hoa?

Không thể không nói, thời khắc mấu chốt, Cưu thật sự đoán đúng rồi! Chỉ là, Thiên Nhi tuy rằng muốn đi tìm hai người Tô Vãn, nhưng nàng lại phân biệt không rõ phương hướng, cho nên một đường hướng về một phương hướng xa lạ mà đi……

Cưu một đường hỏi thăm hướng đi của Thiên Nhi, may mắn tiểu loli có độ nhận ra rất cao, Cưu đi ba ngày liền đuổi kịp Thiên Nhi.

Lúc này tiểu loli đã té xỉu ở ven đường, Cưu nóng vội muốn mang nàng tìm một khách điếm nghỉ ngơi, kết quả hai người còn chưa ra khỏi rừng cây liền gặp được một đám đệ tử của môn phái nào đó cùng một đám hắc y nhân đang giao đấu, mà bi ai chính là, đám đệ tử ở trên địa bàn của chính mình bị người ta toàn diệt!

Mà làm người chứng kiến duy nhất trận chiến toàn diệt này, Cưu từ đây liền bắt đầu kiếp sống bị đuổi giết, đương nhiên, nàng còn phải mang theo Thiên Nhi con chồng trước này trong chốc lát hôn mê trong chốc lát thức tỉnh.

Cưu:……

Tóm lại, nói nhiều đều là nước mắt a!

Con rắn nhỏ, chủ nhân, các ngươi ai tới cứu chúng ta aaa! Thế giới nhân loại quả thực quá nguy hiểm! Bổn tọa phải về Dược Cốc!

~~~~~

Tội Cưu thật sự:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.