Edt: Mítt
~~~~~~~~
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao.
Tô Vãn ngồi xếp bằng tĩnh tâm tỉnh lại, không lâu sau liền nghe được âm thanh phòng cách vách mở cửa, sau đó trong viện liền bắt đầu ồn ào lên.
Xem ra tất cả mọi người đều không tĩnh tâm được rồi.
Canh giờ của đợt khảo thí thứ hai vừa đến, hơn một trăm người được chọn tiến vào đợt khảo thí thứ hai tất cả đều theo quan chủ khảo của Tử Dương phái đi tới địa điểm của đợt khảo thí thứ hai ở sơn môn của Tử Dương phái.
Tử Dương phái ở trên ngọn núi Liệt Dương, núi Liệt Dương ở Côn Luân tiên vực cũng là thánh địa vô cùng nổi danh, nghe nói 8000 năm trước Liệt Viêm Tiên Tôn đã từng ở trên ngọn núi này đón ánh sáng mặt trời ngộ đạo, sau đó ngọn núi này được xưng là núi Liệt Dương.
Đương nhiên, truyền thuyết đều vô cùng huyền diệu thần kỳ, mà trên thực tế 8000 năm trước, Liệt Viêm Tiên Tôn chỉ là vì theo đuổi nương tử, mặt dày mày dạn đuổi theo người ta tới nơi này ngắm mặt trời mọc mà thôi……
“Hôm nay đợt khảo thí thứ hai vô cùng đơn giản, từ sơn môn trước mắt mọi người đến chủ môn phía trên tổng cộng có 3129 bậc thang, người có thể trong vòng một canh giờ leo tới trước chủ môn đều sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Tử Dương phái chúng ta!”
Nghe chủ khảo nói, nhìn bậc thang trước mắt cao ngất trong tầng mây, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Khảo hạch của các môn phải lớn đều vô cùng khó khăn, trong một trăm người ở đây thật ra có vài người không phải là lần đầu tiên tới, bọn họ rất rõ ràng huyền cơ ở nơi này ——
Sơn môn của Tử Dương phái đến chủ môn, hơn 3000 bậc thang này ẩn chứa mười mấy đại trận hộ sơn, nhưng khi làm khảo hạch chỉ dùng có năm cái!
Thời điểm tuyển nhận đệ tử nội môn bọn họ sẽ mở ra nhiều trận pháp, khảo nghiệm một người cần phải khảo nghiệm tâm trí, nghị lực, còn có tiềm lực của người đó, người có tiềm lực càng lớn đi được càng nhanh, đệ tử như vậy, tiến vào môn phái tự nhiên là được các đại chủ phong, trưởng lão tranh đoạt.
Mà khi tuyển nhận đên tử ngoại môn, Tử Dương phái chỉ mở ra ảo trận tâm ma. Cái trận pháp này y như tên gọi của nó, cái nó khảo nghiệm chính là tâm ma, tâm tính của ngươi, nếu trong lòng không có bí mật, không có đen tối, như vậy tự nhiên sẽ đi nhanh, thường thường người tới trước sau khi được các trưởng lão chấp nhận, đều sẽ được ích lợi, mà người đi ở cuối cùng, đi chậm nhất đều là người có tâm tính không tốt, hoặc là giấu giếm dã tâm, người như vậy đều sẽ không được Tử Dương phái tuyển dụng.
Theo âm thanh khảo thí bắt đầu, nhìn đồng hồ cát đang từng chút lưu động, rất nhiều người mới đều người sau nối tiếp người trước bước lên bậc thang, nhưng có vài người đi chưa được mấy bước liền đứng ngốc tại chỗ, sau đó sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi, đây là bị tâm ma của chính mình phản phệ.
Nhìn vài người bởi vì tâm ma quá nặng mà bị phế tại chỗ, những thí sinh cũ đứng ở sơn môn đều thở dài một hơi, mỗi năm đều có người chết ở chỗ này, đây đã không còn là chuyện hiếm lạ gì.
Tán tu thật sự không dễ dàng, mọi người liều sống liều chết không phải đều vì có thể có được một chỗ để an cư lạc nghiệp sao? Phàm là một tán tu có thể tự mình đi đến hiện tại, người nào dám nói chính mình tay sạch sẽ, tâm hồng đâu?
Tô Vãn nhìn thấy đã có người đi được mấy trăm bước, nàng nhịn không được hít sâu một hơi, bước lên bậc thang thứ nhất, thật nhẹ nhàng, giống như ngày thường đi lên lầu.
Tô Vãn vẫn luôn có trạng thái như giẫm trên đất bằng, một hơi bước lên 300 bậc, lúc này phía sau nàng đã bị ném ra rất nhiều người, mà phía trước nàng vẫn như cũ còn có mấy thân ảnh lờ mờ đang gian nan đi lên phía trước.
Lúc này phía trên chủ môn có bốn đạo thân ảnh đứng song song, bọn họ đều mặc pháp bào kim sắc, đây là pháp bào con cháu tinh anh của Tử Dương phái.
“Đại sư huynh, năm nay tán tu tới tham gia khảo hạch hình như đều có tu vi không tồi, tâm tính cũng tốt, hơn nữa còn mạnh hơn nhiều so với năm trước!”
“Đại sư huynh, huynh nói trong những người này có người nào có cơ hội thăng cấp nội môn hay không, thậm chí là tinh anh đường của môn phái?”
Nghe các sư đệ bên cạnh thảo luận, đại đệ tử của một thế hệ trẻ tuổi của Tử Dương phái - Trương Chính Nghĩa chỉ là vẻ mặt bình tĩnh nhìn những người phía dươi: “Cho dù như thế nào, chỉ cần có thể cống hiến cho môn phái, đều đáng giá bồi dưỡng.”
Nói xong, ánh mắt Trương Chính Nghĩa không tự chủ được dừng ở trên người một thiếu nữ áo tím, nàng bước đi như bay, trong chớp mắt đã tới hơn một ngàn bậc thang, tốc độ thật nhanh!
Tâm ma cấp thấp hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của nàng, như vậy tâm ma cao cấp thì sao?
Người không phải thánh hiền, nội tâm của mỗi người đều có sơ hở nhỏ hoặc lớn, Trương Chính Nghĩa không tin, trên đời này có người lại không có sơ hở!
Tô Vãn đi đến bậc thang thứ chín trăm, nhìn thân ảnh màu tím trước mắt cách đó không xa cũng sửng sốt, đó không phải thị nữ áo tím bên người Diệp Thừa sao? Không nghĩ tới nàng lại lợi hại như vậy!
Nhưng mà, cũng nhìn ra được thiếu nữ áo tím này có tính nôn nóng, không cam lòng tụt lại phía sau.
Tô Vãn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn những người phía sau đuổi sắp đến, nàng lúc này mới chậm rì rì đi lên trên, 1000, 1100, 1300, 1500…… khi Tô Vãn bước lên bậc thang 1999, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân lập tức xuất hiện ở trong một hoa viên quen thuộc.
Nơi này, là hậu hoa viên của biệt thự Tô gia, lúc này trong vườn hoa truyền ra một đoạn âm thanh rên rỉ, Tô Vãn không tự chủ được tiến lên, trong đám hoa tươi, có hai người đang liều chết triền miên.
Hai người kia là chị gái Tô Du của nàng, còn có vị hôn phu Hình Dật.
“A.”
Tô Vãn cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia làm hai người trong bụi hoa đang triền miên quên mình phục hồi tinh thần lại ——
“Tiểu Vãn!”
Tô Du kinh hoảng bắt lấy quần áo che thân thể mình lại, khuôn mặt làm Tô Vãn vạn phần quen thuộc kia mang theo biểu tình đặc biệt ủy khuất bi thương.
Thì ra sau khi bị bắt gian còn có thể như vậy sao?
“Tô Vãn, em đừng trách Tiểu Du, anh……”
“Không cần phải nói, tôi biết anh yêu chị ta, cho tới nay anh chỉ yêu chị ta, tôi chỉ là thế thân của chị ta mà thôi.”
Tô Vãn cười cười, một bên cười, một bên bẻ một nhánh hoa hồng màu đỏ, gai nhọn đâm thủng ngón tay trắng nõn non mịn của cô, lưu lại từng giọt máu tươi đỏ thắm.
“Thế thân mà thôi, Hình Dật, anh cho rằng anh ở trong lòng tôi giống cái gì? Anh đến thế thân cũng không xứng!”
Khi nói chuyện Tô Vãn giương lên tay, cánh hoa hồng đầy trời bay xuống, tất cả trước mắt vỡ thành mảnh nhỏ, Tô Vãn không chút do dự bước lên bậc thang thứ 2000!
Sau bậc thang thứ 2000, Tô Vãn đi rất chậm, thậm chí bên người nàng đã không còn nhìn thấy nhiều bóng người, ở trước mắt nàng cũng chỉ có hai đạo thân ảnh.
Một đạo vẫn như cũ là thân ảnh màu tím kia, hiện giờ, nàng ngừng ở bậc thang thứ 2500 nhìn như không thể đi lên phía trước, mà một người khác dẫn đầu ở phía xa xa, Tô Vãn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn, nhìn bóng dáng hẳn là một nam nhân.
Là Diệp Thừa sao? Tô Vãn luôn cảm thấy trên người Diệp Thừa mang theo một loại cảm giác thần bí, cảm giác thần bí đặc biệt nguy hiểm.
Nàng ổn định tâm thần một chút tiếp tục đi lên phía trước, thời điểm đến bậc thang thứ 2500, Tô Vãn chỉ cảm thấy trong đầu đau xót, trước mắt xuất hiện một mảnh ánh lửa đầy trời.
Lửa lớn, cho dù là người Tần gia hay là người Tô gia, bọn họ đều không có đường chạy trốn, bọn họ đều kinh hoảng kêu thảm.
Tất cả đều đã chết, tất cả đều không còn tồn tại.
“Đây là lễ vật kết hôn tôi chuẩn bị cho anh! Khói lửa xa hoa nhất. Ly Phỉ, anh thích không?”
Tô Vãn nghe được một giọng nữ lạnh lẽo, nàng quay người lại, liền nhìn thấy “Chính mình” mặc lễ phục phụ dâu màu trắng, đang vẻ mặt tươi cười đứng ở trước mặt một người đàn ông.
“Tiểu Vãn, em biết chính em đang làm cái gì không?” Trên khuôn mặt ôn nhuận ưu nhã của Ly Phỉ hiện lên một tia tiếc hận: “Tất cả đều bị em huỷ hoại, thế giới này cũng sẽ hỏng mất, Tô Vãn, không ai có thể sống sót.”
“Đây là tôi nguyện ý, Tô Vãn tôi không chiếm được, tôi liền huỷ hoại tất cả!”
“Tô Vãn” cười lạnh nhìn người đàn ông trước mắt: “Mọi người cùng chết không phải càng tốt sao? Kiếp sau tiếp tục đấu đến ngươi chết ta sống cũng được!”
Nói xong cô đã giơ lên điều khiển từ xa trong tay mình, chỉ cần cô ấn xuống cái nút, khắp khu biệt thự lập tức sẽ nổ mạnh, hóa thành một biển lửa!
“Vợ, đừng quậy nữa.”
Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, phía sau Tô Vãn đột nhiên truyền đến một âm thanh ôn nhu sủng nịch.
Âm thanh này là……
Tô Vãn đột nhiên xoay người, biển lửa chung quanh tất cả đều biến mất không còn, Ly Phỉ cũng không còn, trong sương mù chỉ có một thân ảnh thon dài ưu nhã lờ mờ xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn.
Tô Vãn tim đập nhanh đến lợi hại, nàng không màng tất cả đuổi theo thân ảnh kia, gần, càng gần.
Khi nàng rốt cuộc bắt được tay hắn, thân ảnh thon dài kia chậm rãi xoay người, trong sương mù chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lãnh mị lại sắc bén.
******
Tô Vãn đột nhiên mở bừng mắt.
Chung quanh sương mù tan đi, nàng đã rời khỏi ảo cảnh.
Mà bên người nàng lúc này lại có một người, ngón tay hắn nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay lạnh băng của nàng.
“Cô nương không sao chứ?”
Giọng nam thanh lãnh mang theo nhàn nhạt quan tâm.
Tô Vãn vừa chuyển đầu liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú tà khí nghiêm nghị của Diệp Thừa.