Trong phòng, sương đen tràn ngập.
“Từ Sách, ngươi...... Từng thích ta sao?”
Tô Vãn nhìn đôi mắt Từ Sách, từng chút từng chút bước lại gần, hai người mặt đối mặt, Tô Vãn mắt tiệp thật dài, nhẹ nhàng đảo qua chóp mũi Từ Sách.
Thân thể hắn cứng đờ một giây đồng hồ, mà trong giây phút đó Tô Vãn đã nâng tay ôm lấy thân thể Từ Sách.
Cái ôm này giống như đem tất cả xung quanh đều bỏ ở bên ngoài, Từ Sách luôn luôn khôn khéo, vậy mà đầu óc cũng trong nháy mắt trống rỗng.
“Ngươi đã chết một lần.”
Âm thanh lạnh lẽo của Tô Vãn bỗng nhiên vang lên bên tai Từ Sách.
Từ Sách đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nữ nhân trong lòng ngực không biết khi nào đã đứng thẳng dậy, trong lòng bàn tay chuyển động một phen đoản nhận sắc bén.
Trong bóng đêm, ánh mắt nàng trước sau như một thanh lãnh sáng ngời.
“Tô Vãn?”
Từ Sách nhìn thẳng đôi mắt Tô Vãn.
“Vì sao không động thủ?”
Đây là cơ hội tốt nhất của nàng, cơ hội như vậy có lẽ chỉ có lúc này đây. Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn xác thật đối với nàng không có phòng bị.
“Đừng cho là ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi, ta chỉ là...... Không muốn động thủ.”
Tô Vãn hướng về phía Từ Sách nhướng mi: “Ta không muốn thiếu ngươi bất cứ thứ gì. Từ Sách, lúc này đây là ta trả lại nhân tình cho ngươi, ngươi và ta đã sớm không ai nợ ai, hiện tại ngươi tùy thời đều có thể động thủ, ta thừa nhận mình không phải đối thủ của ngươi! Muốn giết muốn chém tự nhiên, muốn làm gì cũng được!”
Nói xong, Tô Vãn thu hồi đoản nhận trong tay mình, một bộ dáng hoàn toàn không để bụng.
Lúc này bên tai hai người đã lần lượt vang lên âm thanh nhắc nhở.
Sau khi Hầu Băng Ngưng và Hầu Bỉnh Thần lần lượt tắt thở, nhiệm vụ giả còn dư lại sáu cá nhân cuối cùng.
Từ Sách nhìn hai mắt Tô Vãn, nhìn thật lâu.
Đáy mắt thanh lãnh của nàng, vẫn như cũ mang theo kiêu ngạo không phai màu, còn có cá tính trước sau như một không chịu thua.
Người trước mắt, cùng với thiếu nữ trong trí nhớ của hắn lần nữa chồng lên nhau.
Cuối cùng Từ Sách không chút do dự xoay người, thân ảnh vô thanh vô tức biến mất ở trong bóng đêm.
Thẳng đến khi thân ảnh Từ Sách hoàn toàn biến mất, Tô Vãn đột nhiên thở dài một cái, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy mồ hôi tinh mịn.
“Ngươi đánh cuộc thắng.”
Trong bóng tối phía sau vang lên một âm thanh khác.
“A.”
Tô Vãn nheo nheo mắt, biểu tình trên mặt lại lần nữa trịnh trọng lên.
“Muốn thắng hắn và Tô Duệ liên thủ, sao lại đơn giản như vậy? Nếu không phải vì yểm hộ khí tức của ngươi, ta vừa rồi cũng không đến nỗi liều mạng như vậy rồi?”
“Ách.”
Âm thanh phía sau kia dừng một chút.
“Ta cũng lo lắng cho an toàn của ngươi mới cùng đến đây hỗ trợ, ai biết sẽ đụng tới Từ Sách! Còn tốt, còn tốt! Mỹ nhân kế thế nhưng đối với hắn cũng hữu dụng, thật là thiên hạ kỳ văn!”
Tô Vãn:......
“Nếu ngươi đã biết nhược điểm của Từ Sách, lần sau đổi thành ngươi, OK? Ta cần phải trở về, ra ngoài lâu lắm rồi, bị Tô Duệ phát hiện thì không xong!”
“Uy! Ngươi rốt cuộc có......”
Nhìn thấy Tô Vãn thế nhưng không chút do dự rời đi, thân ảnh kia trong bóng tối thở dài một hơi.
Ngươi nha rốt cuộc có khôi phục ký ức hay không! Uy!
Tô tướng quân nhà các ngươi cũng rất bạo lực, bổn tiểu thư căn bản chống đỡ không nổi! Hơn nữa mỹ nhân kế gì đó, ngươi cho rằng ai dùng cũng đều có thể sao?
Nếu Từ Sách dễ ăn như vậy, đờ mờ, sớm đã bị bổn tiểu thư một giây giết chết được chứ?
Ai, lại nói tiếp vừa rồi cơ hội thật tốt!
Tô Vãn làm sao lại không một lần giết chết hắn chứ!
Được rồi, không nghĩ nữa.
Diệp Hân cúi đầu nhìn hai cổ thi thể trên mặt đất, hôm nay cũng không phải không có thu hoạch.
Mình cũng nên sớm trở về, bị người khác phát hiện hành tung của mình cũng không ổn......
Lúc Tô Vãn trở lại phòng khách điếm của mình, Tô Duệ đang ngồi ở bên giường nàng, một khuôn mặt đen như đít nồi.
Ách.
“Công tử, sao ngươi lại tới đây?”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ hơi ngước mắt nhìn chằm chằm mặt nàng. Vừa rồi thời điểm nghe được tổng bộ nhắc nhở, Tô Duệ lập tức vọt tới phòng Tô Vãn, kết quả nàng không ở trong phòng.
Tô Duệ nóng vội buông thần thức của mình bắt đầu cảm giác vị trí của nàng, kết quả cảm ứng được hơi thở của nàng và Từ Sách.
Nghĩ đến ban ngày Từ Sách đã nói qua, Tô Duệ dưới sự nóng vội liền muốn tiến lên, kết quả ở ngay lúc ấy, hơi thở Từ Sách đột nhiên di động, mà hơi thở Tô Vãn cũng dần dần bằng phẳng xuống.
Cảm ứng được nàng không có việc gì, Tô Duệ thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng cảm giác vô cùng tức giận!
“Lại đây!”
Hắn lạnh mặt vẫy vẫy tay với Tô Vãn.
“A.”
Tô Vãn vẻ mặt khó hiểu đi tới trước mặt Tô Duệ: “Công tử, ngươi...... A!”
Ngay sau đó, Tô Vãn đã bị Tô Duệ dùng sức túm tới trên giường: “Ta không phải đã nói với ngươi, không được tiếp cận Diệp Thừa sao?”
Nhìn ánh mắt nam nhân âm lãnh, Tô Vãn thất thần, nhịn không được cười cười: “Ta không tiếp cận hắn, không cẩn thận đụng phải mà thôi.”
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, rõ ràng là nàng nhịn không được muốn ra tay đi giết người.
Tô Duệ cảm giác hơi thở của Vân Sinh và Thương Niên Hoa biến mất.
Nhìn Tô Vãn dưới thân mình chớp mắt to biểu tình vô tội, Tô Duệ thật là dở khóc dở cười.
Hắn thật sự không biết nên đối phó nàng như thế nào, giết thì luyến tiếc, giữ lại thật đúng là tai họa.
“Công tử.”
Cảm giác được Tô Duệ rối rắm, Tô Vãn chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn: “Đêm nay ngươi muốn ở chỗ này...... Ngủ sao?”
Tô Duệ:......
“Khụ khụ.”
Tô Duệ nhanh chóng ngồi ngay ngắn, nghiêm trang ho khan hai tiếng.
“Ngươi tập trung tu luyện đi, đừng làm những việc như vậy nữa, nếu không, đến ta cũng không giữ được ngươi!”
“A, vâng vâng.”
Tô Vãn cũng ngồi dậy, đôi tay chống cằm, bình tĩnh nhìn Tô Duệ: “Vậy công tử ngươi cũng đi thong thả, ta không tiễn!”
Tô Duệ: Ta còn chưa nói phải đi đâu, có cần đuổi người như vậy không?
Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Tô Vãn, Tô Duệ không thể không đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng nàng, thẳng đến khi thân ảnh Tô Duệ biến mất, Tô Vãn lúc này mới mỉm cười nằm trở về trên giường, nàng nâng tay lên, tiếp tục bình tĩnh nhìn lắc tay kim sắc trên cổ tay mình --
“Tô Vãn, cô nói...... Yêu, là cái gì?”
Tô Vãn nhớ tới, ở thế giới kia, Từ Sách hóa thân thành lão quỷ trước khi chết đã hỏi cô.
Yêu, là cái gì?
Từ Sách, thì ra ngươi cũng muốn biết yêu là cái gì.
Chính bởi vì câu hỏi này, bởi vì thế giới kia hắn lần lượt liều mình cứu giúp nàng.
Cho nên hôm nay, Tô Vãn không hạ thủ được.
Đã từng, nàng vẫn luôn cho rằng mục tiêu lớn nhất khi mình làm nhiệm vụ giả chính là muốn đánh bại Từ Sách, nàng muốn ở thí luyện giết hắn, như vậy nàng mới có thể chân chính buông bỏ.
Mà hiện tại, Tô Vãn phát hiện từ trước tới nay mình thật sự sai quá sai.
Vẫn luôn giam cầm nàng, tra tấn nàng không phải người khác, mà là chấp niệm của chính nàng.
Chấp niệm của nàng làm nàng trở nên cực đoan cố chấp.
Thật ra, làm một nhiệm vụ giả, Từ Sách chỉ là làm việc mà hắn nên làm.
Lập trường khác nhau, trách nhiệm khác nhau.
Tô Vãn hiện giờ cũng là một nhiệm vụ giả, nàng biết mình đã sớm không có tư cách ngang ngược chỉ trích Từ Sách.
Thậm chí, so sánh với mình, Từ Sách vô tình vô dục mới chân chính là người đáng thương.
Mình có thể gặp được Tô Duệ, mình có thể từ trong đau xót và phong bế đi ra.
Mà Từ Sách thì sao?
Hắn từ đầu đến cuối, trừ bỏ trách nhiệm và nhiệm vụ, hai bàn tay trắng.
Đến tình cảm cơ bản nhất của nhân loại, đối với hắn mà nói đều là thứ xa xỉ.
Đúng vậy, hiện tại Tô Vãn đã khôi phục ký ức, lần đó trong ảo cảnh ở Tử Dương phái, nàng đã mơ hồ đoán được cái gì đó, mà ở một lần nàng đột phá Kim Đan kỳ kết thành yêu đan kia, tiên khí lắc tay không chỉ làm nàng thuận lợi thăng cấp, làm nàng thấy được quá khứ của Kinh Hồng tiên tử, cũng làm cho chỗ sâu trong thức hải của nàng mở ra một khe hở trong tầng phong ấn.
Mấy năm nay sớm chiều ở chung, Tô Vãn thật ra đã dần dần nhớ tới một ít ký ức bên nhau của mình và Tô Duệ, đặc biệt là sau khi gặp lại Từ Sách, nàng đều nhớ tất cả.
Nàng luôn làm bộ mình không nhớ rõ, là không muốn làm cho Tô Duệ bối rối.
~~~~~~~
Sách ca hảo đáng thương a.... (Chấm nước mắt...)