Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 229: Chương 229: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (22)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Đồ Mi cuối cùng vẫn là theo Tà Đế rời đi, thân ảnh hai người tiêu tán dần dần ở trên mặt biển Bắc Hải.

Trì Nhất Bộ chỉ là hôn mê, cả người cũng không có chịu thương tổn gì, ngược lại là Tô Duệ bởi vì mạnh mẽ thúc giục thần phù thiên lôi trận, cả người bị linh lực phản phệ, lúc này sắc mặt đặc biệt khó coi, khóe miệng còn mang theo ẩn ẩn vết máu.

Tô Vãn bắt lấy tay Tô Duệ, muốn đem linh lực của mình đưa vào cho hắn, Tô Duệ lại hướng về phía Tô Vãn vẫy vẫy tay.

“Anh không sao, điều tức một lát là được, em thử liên hệ tổng bộ xem BUG đã chữa trị xong chưa.”

“Vâng.”

Tô Vãn nghe Tô Duệ nói, lập tức nhắm mắt lại tập trung tinh thần lực liên hệ tổng bộ, ở ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên đánh gãy tinh thần lực đang truyền của Tô Vãn.

“Tô tiểu thư, Mã sư huynh anh ấy làm sao vậy? Anh ấy không có việc gì chứ?”

Là Diệp Ngọc Kỳ.

Nữ chủ đại nhân vì sao đột nhiên đi tới nơi này?

Tô Vãn không thể không mở mắt, thân ảnh yểu điệu của Diệp Ngọc Kỳ lập tức xuất hiện trước mặt cô.

“Mã sư huynh là bị linh lực phản phệ sao? Nơi này của tôi có thánh dược chữa thương của Thượng Thanh phái, Tô tiểu thư, cô giúp tôi cho anh ấy ăn chút đi!”

Tô Vãn tự nhiên nhìn thấu được tâm tư của Diệp Ngọc Kỳ đối với Tô Duệ, biết cô ta sẽ không hại Tô Duệ, Tô Vãn lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Ngọc Kỳ: “Đem thuốc đưa cho tôi đi.”

“Ừ?”

Diệp Ngọc Kỳ nhìn Tô Duệ ngồi xếp bằng điều tức ở phía sau hai người lại nhìn nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt này ——

Đây là một con nữ quỷ hại người, mình không thể mềm lòng.

Tay cô ta chậm rãi đưa vào trong ngực, sau đó ánh mắt chợt lóe, một lá bùa chú được cô ta nhanh tay móc ra ——

“Định!”

Diệp Ngọc Kỳ vốn định một lần định trụ Tô Vãn, đáng tiếc vừa rồi nháy mắt ánh mắt cô ta biến đổi làm Tô Vãn vẫn luôn duy trì cảnh giác lập tức lui nhanh ra phía sau hơn nữa dùng linh lực dựng nên một vòng bảo hộ, cả người cô đều bình an lui ra phía sau, cũng không có bị Diệp Ngọc Kỳ ám toán thành công.

Nhìn thấy mình thất thủ, vốn không có bất kì linh lực gì, Diệp Ngọc Kỳ tự nhiên cũng nhanh chóng lui về phía sau, lúc này Tuân Nhiên Đô đã thả người mà đến, nhìn thấy Tô Vãn trước mắt trên người có linh lực di động, hắn hơi nheo mắt.

“Cô quả nhiên là quỷ, đến tôi cũng bị cô lừa gạt.”

“A, lừa gạt anh làm sao chỉ là một mình tôi? Trách chỉ trách anh quá ngu xuẩn.”

Nghe Tuân Nhiên Đô nói, Tô Vãn khinh thường cười, ánh mắt lãnh đạm nhìn nhìn Tô Chân Chân phía sau cách đó không xa.

Tô Chân Chân bị Tô Vãn nhìn thoáng qua, lập tức chột dạ cúi đầu.

Ngu xuẩn?

Tuân Nhiên Đô cũng không có để ý tới lời nói thâm ý của Tô Vãn, mắt thấy Mã Việt phía sau cô đã mở mắt đứng dậy, vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, Tuân Nhiên Đô lập tức triệu hồi ra pháp bảo thượng cổ mình ở có được ở trong Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, luyện yêu hồ!

Là luyện yêu hồ!

Thời điểm nhìn thấy ấm đồng tinh xảo cổ xưa trong tay Tuân Nhiên Đô, Hắc Long vương nhịn không được dưới đáy lòng la hoảng lên: Tiểu Việt Việt, cái này thì vợ cậu chết chắc rồi, đó là Thần Khí luyện yêu hồ thượng cổ, có thể luyện hóa vạn vật thế gian!

Kẻ hèn một mạt hồn phách, nhập hồ tức diệt!

“Tuân Nhiên Đô, ngươi dám!”

Nghe Hắc Long vương nói, sắc mặt Tô Duệ lập tức khói mù dữ tợn lên.

Hắn tiến lên một bước đem Tô Vãn bảo vệ ở phía sau mình: “Vợ, cởi bỏ phong hồn chú của Hắc Long vương.”

“Được.”

Tô Vãn lập tức vung tay đem phong hồn chú cởi bỏ, sau đó “Ngao ô” một tiếng, Teddy nhỏ màu đen ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, mà Hắc Long một thân hắc y lại lần nữa tái hiện nhân thế.

Đờ mờ, nghẹn chết bổn vương!

Hắc Long hoạt động một chút tay chân của mình nhìn nhìn Tuân Nhiên Đô một thân chính khí, lại nhìn nhìn Tô Duệ đã có hắc khí tràn ra bên ngoài.

Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tô Duệ: “Tiểu Việt Việt, tình thế không ổn, cậu tới yểm hộ, tôi mang theo cậu và vợ cậu trốn trước, cậu thấy thế nào?”

“Hôm nay các người ai cũng không trốn thoát.”

Ở ngay lúc này lấy Diệp Tử An cầm đầu Thượng Thanh phái cùng với một chúng người Huyền môn tất cả đều xông tới.

“Mã sư điệt, cậu bị yêu nữ mê hoặc, cậu nhanh tỉnh lại, quay đầu là bờ!”

Diệp Tử An nhìn Tô Duệ nói lời thấm thía.

Xem ra hôm nay bọn họ là có chuẩn bị mà đến!

Lúc này đứng ở phía sau Tô Duệ, Tô Vãn đã liên hệ tới tổng bộ, sau khi xác định nhiệm vụ, lại còn cần một đoạn thời gian truyền tống.

Cô không biết mình có thể nhịn qua khoảng thời gian này hay không, nhưng là……

“Mã Việt, anh đi đi, chúng ta nhân quỷ thù đồ, chung quy…… Không thể ở bên nhau.”

Tô Vãn đột nhiên lên tiếng, ngữ khí đặc biệt trầm thấp.

Cho dù cô không đợi được đến lúc ấy, cô cùng lắm thì chính là chết ở thế giới này, linh hồn chịu chút tổn thương mà thôi.

Cô không thể để Tô Duệ bởi vậy mà làm trái với quy tắc tổng bộ, trái với quy tắc trừng phạt thật sự quá mức nghiêm trọng.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, Tô Vãn tin tưởng Tô Duệ có thể hiểu rõ.

Thật ra, Tô Duệ làm sao không rõ chứ?

Cách làm của Tô Vãn là đúng, cô vĩnh viễn lý trí như vậy, nhưng…… Hắn làm không được!

Hắn sao có thể trơ mắt nhìn người khác ở trước mặt mình tổn thương cô?

Đây, tuyệt đối không thể.

“Ngoan, em lui ra phía sau.”

Tô Duệ cười cười, lúc này một đôi đồng tử của hắn đã nhiễm máu tươi, bất đồng với màu đỏ của Đồ Mi chi tử, mắt đỏ của Tô Duệ lộ ra khí thế vô tận giết chóc cùng dáng vẻ độc ác.

Hắn, từ thây sơn biển máu bò ra tới, làm sao sẽ sợ hãi những tên gọi là thuật sĩ trước mắt này.

Hơi thở hắc ám bắt đầu hướng về bốn phía lan tràn vô tận.

Cảm giác được nguy hiểm cực độ, Tuân Nhiên Đô lập tức ánh mắt ngưng lại, luyện yêu hồ trong tay đã ném ra ngoài……

“Hắc Long, thượng thân tôi!”

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Duệ đột nhiên hô to một câu.

“Rống!”

Theo một tiếng rồng ngâm rung trời, Hắc Long hóa thành bản thể thật lớn che trời tế nguyệt, ở nháy mắt cùng thân thể Tô Duệ hòa hợp nhất thể ——

Răng rắc!

Vài đạo tia chớp xẹt qua không trung, sau từng trận sấm sét, là mưa rền gió dữ vô tận.

Long Vương yên lặng vạn năm, thực lực chân chính của hắn rốt cuộc như thế nào?

“Luyện yêu hồ? A.”

Bên trong bão tố, chàng trai tuấn mỹ có được một đầu tóc dài màu đen, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, kia được phong làm thần vật luyện yêu hồ lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Chân chính luyện yêu hồ bổn vương đều lấy uống rượu qua, đừng nói là một cái đồ dỏm như thế này!”

“Rắc.”

Theo một tiếng vang nhỏ, luyện yêu hồ được vạn chúng chờ mong thế nhưng trực tiếp bị tạo thành vài mảnh nhỏ.

Hắc Long vương: Thấy được chưa? Thấy được chưa? Đây mới là thực lực của bổn vương, phàm nhân các ngươi, chỉ có quỳ lạy thần phục.

Tô Duệ:……

“Ông câm miệng cho tôi!”

Theo một tiếng quát lạnh, Tô Duệ một đầu tóc dài màu đen lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng ban đầu.

Hắc Long vương:……

Để bổn vương làm màu thêm một lát, cậu sẽ chết sao? Tiểu Việt Việt gì đó ghét nhất ~

“Hôm nay, tất cả các người đều phải chết.”

Tô Duệ rơi trên mặt đất, đưa lưng về phía Tô Vãn, lần nữa ngưng tụ ra linh kiếm của mình, giờ phút này linh kiếm của hắn bị màu đỏ sát khí cùng màu đen ám khí không ngừng quấn quanh, phát ra hơi thở vô tận tử vong.

Tiểu Vãn, anh đã từng thề với chính mình, tuyệt không cho phép bất kì kẻ nào thương tổn em, đặc biệt là ở trước mặt anh.

Không đem người trong thế giới này giết sạch, bạo ngược ở đáy lòng Tô Duệ căn bản không thể bình ổn được.

Lúc này, dông tố qua đi, ánh trăng trên bầu trời một mảnh huyết hồng.

Đây là……

Ánh mắt Tuân Nhiên Đô ngây ngẩn nhìn sát khí tận trời của Tô Duệ, hắn tại một khắc này rốt cuộc hiểu rõ, một ngày kia mình chứng kiến huyết sắc ngập trời, một ngày đại nhân quả thuật chỉ dẫn mình đi tìm người, không phải nữ quỷ kia, mà là Mã Việt trước mắt.

Cái gọi là số mệnh, chính là như thế sao?

Tô Vãn ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tô Duệ, cô lần đầu tiên chủ động chặt đứt đường truyền của tổng bộ.

“Tiểu Vãn ngoan, ta tới đón tỷ…… Về nhà!”

Đó là lần đầu tiên cô gặp được Tô Duệ, đó là câu đầu tiên Tô Duệ nói với cô.

Đó là, thời điểm ban đầu trong cuộc đời này bọn họ tương giao.

Tối tăm mi, thị huyết mắt. Tự cao tự đại, dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời, là Tô tướng quân trong trí nhớ của cô.

“Tô Duệ.”

Cô không tự chủ được kêu ra tên của hắn

“Em ở bên cạnh anh.”

Em ở bên cạnh anh xem thế giới này hủy diệt, em ở bên cạnh anh trong thây sơn biển máu giết chóc, em ở bên cạnh anh cùng nhau tiếp nhận trừng phạt của tổng bộ……

Chúng ta đã từng tách ra, mà từ đây về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa.

Đồ ngốc.

Tô Duệ nhẹ nhàng quay người lại, đem Tô Vãn gắt gao ôm vào trong lòng ngực mình.

“Em, là Tô Vãn! Là vợ anh sao lại có thể không lý trí như thế? Anh còn phải đợi em trở về…… Cứu anh.”

Nói xong, Tô Duệ cúi đầu hôn thật sâu lên môi Tô Vãn, một tay khác ngưng tụ linh lực ở phía sau lưng Tô Vãn nhẹ nhàng chưởng một cái, cô lập tức xỉu ở trong ngực hắn ——

Trường hợp máu me như thế này, vợ à em vẫn là không nên nhìn, em an tâm ngủ đi.

Đem Tô Vãn đặt trên mặt đất, Tô Duệ nhẹ nhàng đá một chân lên người Trì Nhất Bộ vẫn luôn “Hôn mê”.

“Uy, đừng diễn nữa, giúp tôi nhìn cô ấy một chút, nếu không đến ông tôi cũng băm chung với bọn họ.”

Trì Nhất Bộ:……

~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.