Edt: Mítt
~~~~~~~
Ly nước ở đầu giường Tô Vãn cuối cùng bị Tiếu Kim cầm đi xét nghiệm, chứng thực bên trong có độc, là thallium.
Thallium là độc vô sắc vô vị dễ hòa tan với nước, ly tử thallium có thể xâm nhập vào hệ thần kinh của con người, truyền cho thân thể cảm giác duy nhất, đó chính là đau.
Cực hạn đau, thân thể con người căn bản không thể thừa nhận được.
Độc Thallium cũng không nhất định sẽ làm cho bạn chết, nhưng nhất định làm cho bạn sống không bằng chết! Khi thần kinh, đại não của bạn bị phá hủy hoàn toàn, cho dù bạn lâm vào trong vô tận hôn mê, bạn vẫn như cũ có thể cảm giác được ——
Cái loại đau này, phệ tâm khắc cốt.
Rốt cuộc là có bao nhiêu thống hận, mới có thể hạ được độc thủ như thế?
Tiếu Kim cũng được gặp qua loại độc án thallium, nói thật, loại án tử này có quan hệ rất nhiều với việc tranh cãi trong tình cảm.
Ghen ghét, là tội đứng đầu của nhân loại.
……
“Chìa khóa chung cư của cô, còn có ai có?”
Ngồi ở trên sô pha, nhìn Tô Vãn đến môi cũng trắng bệch, ngữ khí Tiếu Kim cũng phá lệ trầm thấp, giờ phút này hắn giống như là một hình cảnh lão luyện.
“Tằng tỷ.”
Tô Vãn run rẩy phun ra một cái tên: “Nhưng…… Tằng tỷ sẽ không hại tôi, tôi tin chị ấy.”
“A.”
Tiếu Kim chỉ là cười cười: “Cho dù cô ấy sẽ không hại cô, nhưng cô ấy cũng ngăn không được người khác hại cô không phải sao? Chìa khóa của cô, chìa khóa của cô ấy đều không an toàn, căn phòng này của cô cũng không an toàn.”
“Tôi nên làm cái gì bây giờ? Chuyển nhà sao?”
Tô Vãn có chút khàn cả giọng hô to với Tiếu Kim.
“Hắn có thể tìm được tôi, tôi đi nơi nào hắn cũng đều có thể tìm được tôi, Tiếu Kim, tôi không còn chỗ trốn, tôi có phải sẽ chết giống Lâm Lộ Lộ các cô ấy hay không? Có phải hay không? Các cô ấy chết như thế nào? Chết có phải đặc biệt thê thảm hay không? Tôi không muốn, tôi không muốn chết, tôi không thể chết!”
Làm một phàm nhân, trước mặt tử vong, cô nên làm sao để bảo trì bình tĩnh cuối cùng?
Cô bình tĩnh không được.
Nhìn tinh thần Tô Vãn đã lâm vào trạng thái hỏng mất, Tiếu Kim lập tức đứng dậy, đi nhanh đến trước người Tô Vãn mở hai tay ôm chặt lấy cô.
“Hạ Vũ San, Vũ San, cô bình tĩnh một chút, có tôi ở đây, có tôi ở đây, cô sẽ không có việc gì, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Ngữ khí Tiếu Kim đặc biệt trịnh trọng.
“Có tôi ở đây”, chỉ là ba chữ bình thường, tựa hồ ẩn chứa lực lượng vô tận, làm người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
“Tiếu Kim, anh cứu tôi, anh cứu tôi.”
Đôi tay Tô Vãn gắt gao bắt lấy ống tay áo Tiếu Kim: “Hôm nay…… Hôm nay anh ở lại đây với tôi, anh ở với tôi?”
“Ừ, tôi ở lại, tôi ở với cô, tôi nhìn cô, cô rất an toàn.”
Tiếu Kim trấn an cảm xúc Tô Vãn, một đôi bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của cô, mà đôi mắt giống như chim ưng kia, lại tại một khắc này, hiện lên tia phức tạp kì dị……
Cả ngày, Tô Vãn đều lôi kéo bức màn, cả người khẩn trương quá phận, nhìn bộ dáng cô đứng ngồi không yên, Tiếu Kim chỉ có thể tận lực kể chuyện cười cho cô nghe, làm cô không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.
“Chúng ta nghe một chút cô hát đi, tôi thích nhất là bài 《 mùa hè trong mộng 》của cô”
Tiếu Kim khi nói chuyện đã tìm ra đĩa nhạc, bài 《 mùa hè trong mộng 》 là một bài tình ca, hơi mang chút thương cảm, trong MV nam nữ chính là một đôi người yêu thời niên thiếu, bọn họ từng yêu say đắm khắc cốt minh tâm, cuối cùng lại bởi vì hiện thực mà chia tay, ở một màn cuối MV, hoa rụng rực rỡ đầy trời, dưới cây ngô đồng, thiếu niên cười sáng lạn mê người, nhưng thân ảnh kia lại dần dần bị gió mùa hè thổi tán, biến mất ——
Nói tốt vĩnh viễn, lại chỉ có một người vẫn luôn tại chỗ chờ đợi.
Nói tốt ở bên nhau, lại chỉ có thể phát sinh ở…… Trong mộng, mùa hè.
Ban đêm, lặng yên không một tiếng động tiến đến.
Cùng với tiếng ca êm tai tuyệt đẹp, Tô Vãn nằm ở trên giường nặng nề ngủ, nhìn cô ngủ an ổn, Tiếu Kim lúc này mới lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng ngủ Tô Vãn.
Phòng khách, đèn đặt dưới đất phát ra ánh sáng mờ nhạt làm toàn bộ phòng khách nhiễm một chút thần bí mà nguy hiểm, TV Lcd còn đang lặp lại một bài 《 trong mộng mùa hè 》kia.
Tiếu Kim híp mắt nhẹ nhàng hừ theo giai điệu trong TV.
Giữa đêm tiếng chuông vang lên, khi tiếng ca trong MV tới đoạn cuối, một âm thanh mở cửa rất nhỏ vang lên ở bên lỗ tay Tiếu Kim.
“Cô rốt cuộc cũng đến.”
Tiếu Kim bỗng nhiên mở to mắt, cặp mắt như chim ưng kia có ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía.
“Biết tôi ở đây cô còn dám xuất hiện, cô thật là có dũng khí đáng khen.”
“Anh sở dĩ ở chỗ này, còn không phải là bởi vì anh vẫn luôn đang đợi tôi sao?”
Giọng nữ nghẹn ngào, mang theo âm điệu lạnh nhạt: “Tôi chỉ là tới theo lời hẹn với anh thôi.”
“Hẹn?”
Tiếu Kim đứng dậy, chậm rãi xoay người nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang mặc áo ngủ đứng trước mặt mình: “Tôi nên gọi cô là cái gì? Hạ Vũ San? Không, tôi nghĩ hẳn nên kêu cô là —— Hạ Thiên!”
“Hạ Thiên sao?”
Hạ Vũ San trước mắt tựa hồ lâm vào hồi ức nào đó: “Đó là cái tên thật lâu thật lâu trước đây của tôi.”
“Không sai, cho dù sau khi cô xuất đạo cô cũng luôn cất giấu cái tên cùng thân phận trước kia, cô đang…… Trốn tránh cái gì? Không, thật ra hẳn là cô không muốn bị người nào đó biết thân phận chân chính của cô mà thôi.”
Ngữ khí cùng ánh mắt của Tiếu Kim đều lạnh lùng, nghe hắn nói, ánh mắt Hạ Vũ San chợt lóe.
“Thám tử Tiếu, anh hình như biết không ít, như vậy, hiện tại cho anh một cơ hội, tới triển lãm một chút tài nghệ thám tử của anh, thế nào?”
Nói xong Hạ Vũ San mỉm cười ngồi xuống sô pha, một lần nữa lại mở lên bài 《 mùa hè trong mộng 》kia.
Nhìn thấy cô không sợ hãi như thế, Tiếu Kim cũng nhàn nhạt cười.
“Cô lúc đầu tên là Hạ Thiên, năm mười sáu tuổi bởi vì bệnh tâm lí mà ra nước ngoài trị liệu, cô ở nước ngoài sửa lại thân phận, sau khi về nước lấy tên Hạ Vũ San xuất đạo, hơn nữa lấy một bài 《 mùa hè trong mộng 》 một lần thành danh.”
Nói tới đây, ánh mắt Tiếu Kim ở trên người Hạ Vũ San đảo qua.
“Đoạn chuyện cũ này được cô che dấu quá tốt, nếu không phải bởi vì tôi vẫn luôn điều tra mạng lưới quan hệ của Từ Tử Minh, nếu không phải bởi vì tôi trong lúc vô ý nhìn thấy ảnh chụp thời trung học của hắn, tôi thật sự rất khó đem cô hiện tại, cùng Hạ Thiên liên hệ với nhau, nhưng vô số chứng cứ biểu hiện, cô chính là Hạ Thiên, mười bốn năm trước, cô cùng Từ Tử Minh quen nhau, mà hắn là mối tình đầu của cô.”
Mối tình đầu, bi thương mà khó quên.
Một bài 《 mùa hè trong mộng 》 kia chính là Hạ Thiên viết ra kỷ niệm của chính mình, mà một người khác trong ca từ, chỉ chính là Từ Tử Minh.
“Từ Tử Minh là đại công tử Bách Xuyên, soái khí ưu nhã, thời trung học chính là người tình trong mộng của rất nhiều nữ sinh, bất quá rất ít người biết dưới bề ngoài văn nhã của hắn, lại có tâm của một lãng tử. Hắn đem mình che dấu quá tốt, người bị bề ngoài của hắn lừa gạt nhiều đếm không xuể, mà trên thực tế, trừ bỏ hoa tâm, Từ Tử Minh còn có một sự cổ quái khác không muốn người khác biết đến, hắn là một người âm khống.”
Đối với âm thanh điềm mỹ linh hoạt kỳ ảo, Từ Tử Minh từ trước đến nay không có chút sức chống cự nào.
“Năm đó, cô chỉ là một thiếu nữ thực bình thường, nhưng Từ Tử Minh lại đối với cô theo đuổi không bỏ, đó là bởi vì hắn mê luyến âm thanh của cô.”
Tiếu Kim nói tới đây thở dài một hơi.
Hắn cũng là sau khi điều tra tình sử của Từ Tử Minh mới phát hiện chuyện này, thậm chí bao gồm Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao, các cô ấy cũng không phải nữ minh tinh xinh đẹp cỡ nào, kỹ thuật diễn cũng giống nhau, nhưng hai người lại trời sinh có được một giọng nói, âm thanh đặc biệt êm tai.
“Từ Tử Minh luyến mộ cô chỉ là nhất thời, nhưng cô lại vì hắn trả giá tất cả, bao gồm thể xác và tinh thần của chính mình, khi hắn tuyệt tình rời đi cô không muốn tiếp nhận hiện thực tàn khốc như vậy, cho nên, cô bị bệnh.” Nói đến đây, ánh mắt Tiếu Kim trở nên phức tạp.
Từ xưa si nữ đều gặp người bạc tình.
Từ Tử Minh cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi, đi tìm con mồi tiếp theo, nhưng Hạ Thiên lại bị hắn huỷ hoại cả đời.
Tiếu Kim thông qua con đường của mình xem qua bệnh tình của Hạ Thiên ở nước ngoài, cô vì trị liệu phần tình cảm bị thương của mình mà phân liệt ra một người khác, người này, chính là Hạ Vũ San.
Đúng vậy, Hạ Vũ San chỉ là nhân cách thứ hai của Hạ Thiên mà thôi, cô gái trước mắt, cô mới là Hạ Thiên chân chính.
~~~~~~
Chào mừng các cô gái xênh đẹp đến với Q2 HHĐBGC..