Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 275: Chương 275: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (16)




Edit: Ư Ư

Bạch Lạc chỉ bật một chiếc đèn bàn để làm bài tập nên khi quay đầu lại nhìn về phía sau, ánh sáng càng ngày càng mờ, góc phòng tối om không nhìn thấy gì cả.

Cửa sổ đã đóng lại thì gió lạnh lại thổi từ đâu tới?

Bạch Lạc buông bút, cầm lấy lá bùa nắm chặt trong tay rồi đi tới gần cửa bật đèn phòng.

Căn phòng trở nên sáng ngời, cậu thở phào nhẹ nhõm đi tới bàn ngồi xuống, nhưng đã không còn tâm trạng để làm bài tập.

Chuyện lạ lúc trước hiện lên từng chuyện một, trong lòng hoang mang rối loạn, cậu không tin quỷ, càng không tin thế giới này có nhiều chuyện lạ như vậy, nhưng những việc này đang xảy ra trên người cậu.

Lá bùa trong tay nóng lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Bạch Lạc, cậu cúi đầu nhìn lá bùa trong tay, nó đang.........

Sáng lên!

Bạch Lạc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, rồi lại không dám vứt đi, nhớ tới lời dặn của Ngư đại sư lúc chiều.

Mà ở một góc trên trần nhà, có thứ gì đó đang nhỏ nước, từng giọt từng giọt, hóa thành một bóng dáng thon dài nhìn về phía cậu.

-

"Sao mày lại không ăn đồ ăn vậy?" Thẩm Ngư chỉ vào cái bát trên mặt đất rồi nói.

Cô đã ăn xong cơm rồi mà con quỷ này vẫn chưa ăn tí thức ăn nào, trước kia nó cũng không như vậy mà!

Chẳng lẽ là không muốn ăn?

Mèo đen nằm trên gối mềm không nhúc nhích, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô.

"Cả ngày nay chưa ăn gì mà chỉ ăn một cái bánh nướng, mày đói bụng cũng đừng làm mèo yêu của tao đói bụng!" Thẩm Ngư đau lòng muốn chết, con mèo vốn mềm mềm mập mập mà bây giờ gầy đi hẳn một vòng.

"Bổn tọa muốn ăn đồ ăn mà cô ăn."

Một giọng nói mát lạnh vang lên trong phòng

Thẩm · thanh khống hết thuốc chữa · Ngư chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, trái tim còn không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Mà giọng nói này lại từ miệng của một con mèo phát ra.

"........." Cô mở to mắt nhìn nó lùi về sau mấy bước.

Mèo đen đạp trên mặt đất, từng bước một đi tới gần cô, "Vì sao cô lại khóa bổn tọa trong cơ thể một con mèo?"

Thẩm Ngư cũng từng bước lùi về phía sau cho đến khi sau lưng là một bức tường lạnh lẽo, "Sao......" Sao có thể nói được.

【 Dư Trần đã uống máu của cô nên có thể nói chuyện. 】

"Còn có thể như thế nữa cơ à??"

Mèo đen đứng im trước mặt cô, lắc lắc cái đuôi nói: "Bổn tọa không thích cái cơ thể này."

Thẩm Ngư không nghe thấy câu tiếp theo của hắn nên cho rằng hắn muốn thoát khỏi cơ thể của mèo đen: "Anh không thể thoát ra được!"

Mèo đen cúi đầu liếm liếm móng vuốt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo, "Nếu giết cô thì sao?"

"Giết... Giết tôi cũng không ra được!" Thẩm Ngư nghĩ tới lúc này hắn cũng không có pháp lực, hắn đã bị phong ấn trong cơ thể của mèo đen nên lập tức tự tin, "Chỉ bằng cái móng vuốt này của anh mà cũng đòi giết tôi à? Cũng chỉ có thể gãi ngứa mà thôi."

Mèo đen nhảy lên trên vai Thẩm Ngư, móng vuốt gãi gãi lông, "Bổn tọa muốn ăn thứ cô vừa ăn."

Thẩm Ngư cảm giác bả vai nặng trĩu, sợ móng vuốt sẽ cào vào mặt mình nên cảnh cáo: "Nếu anh cào tôi thì sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra được!"

Mèo đen liếm liếm móng vuốt không để ý tới cô.

Thẩm Ngư đi vào phòng bếp nấu một bát mì rồi đặt lên bàn, mèo đen cúi đầu xuống bắt đầu ăn.

"Mì tôi nấu không ăn được đâu." Thẩm Ngư chống cằm, nhớ tới thế giới trước có người nói mì cô nấu rất ngon, còn ăn một nồi, cô tưởng thật nên nấu một nồi mì để ăn, nhưng vừa cho vào miệng đã muốn nôn ra, cực kì khó ăn.

Vị giác của người kia chắc có vấn đề rồi.

Mèo đen nuốt mì, mắt mèo hơi lóe lên, nói: "Cũng được."

Thẩm Ngư: "......"

Xong rồi, lại là một người có vấn đề về vị giác... Không, là quỷ.

-

Buổi sáng Thẩm Ngư bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh lại, vừa mở mắt đã đối diện với một đôi mắt mèo sâu thẳm làm cô giật mình, giận dữ mắng: "Sao tự nhiên lại ngồi trên đầu giường của tôi, làm tôi sợ chết đi được!!"

Mèo đen nhảy xuống giường, "Bổn tọa không ngủ một mình được."

Thẩm Ngư có chút không quen khi hắn nói chuyện, mà ai quen nói chuyện với một con mèo, cô hơi sửng sốt rồi kéo kéo khóe miệng: "Anh sống lâu như vậy rồi mà còn không quen ngủ một mình à?"

Mèo đen ngồi xổm ngoài cửa nhàn nhạt nói: "Bổn tọa ngủ thật lâu thật lâu trong cái mật thất kia, ở trong mơ có người ở bên cạnh bổn tọa, bỗng nhiên ngủ một mình nên không ngủ được."

Thẩm Ngư chớp chớp mắt, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi ngồi xổm trước mặt mèo đen, hỏi: "Người trong mơ là ai vậy?"

Chẳng lẽ chuyện này không có trong cốt truyện? Ba nghìn năm trước vai ác Dư Trần có người yêu?

"Bổn tọa không biết." Mèo đen nói.

Thẩm Ngư chống cằm, cười nói: "Chắc chắn là người anh thích đấy, nếu không tại sao ba nghìn năm mà vẫn mơ thấy cô ấy."

Mèo đen nâng mắt nhìn cô chằm chằm, "Thích?"

"Đúng vậy." Không nghĩ tới vai ác tàn nhẫn máu lạnh vô tình này còn có một câu chuyện xưa.

Mèo đen gục đầu xuống không nói nữa.

-

Tám giờ tới chỗ hẹn, Thẩm Ngư nhìn thấy hai mắt Bạch Lạc thâm quầng lại mới hỏi: "Tối qua cậu không cầm lá bùa tôi cho à?"

Bạch Lạc xoa xoa mắt, "Em có cầm mà."

"Vậy cậu......"

"Lá bùa này hôm qua còn nóng lên lúc em làm bài tập, nhưng lúc em lên giường ngủ thì nó đã biến thành tro tàn, sau đó đằng sau lưng em lại giống như có một tảng băng dán vào, cực kỳ lạnh."

"Em bật điều hòa cũng không có tác dụng, sợ tới mức cả đêm em không dám ngủ." Bạch Lạc càng nghĩ càng sợ hãi.

Thẩm Ngư nhíu mày: "Lại?"

Bạch Lạc dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, chuyện này xảy ra rất nhiều lần rồi."

Thẩm Ngư giơ tay ý bảo cậu đừng nói chuyện, nhìn nhìn xung quanh rồi chỉ vào một quán cà phê: "Chúng ta tới đó nói chuyện."

Đi vào quán cà phê, Thẩm Ngư nói: "Cậu kể lại từ khi bắt đầu xuất hiện những chuyện lạ đó cho tôi nghe."

Bạch Lạc cầm cốc cà phê uống một ngụm, nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu mới bắt đầu nói: "Em......"

Ba tháng trước Bạch Lạc nghỉ hè nên về nông thôn chơi, nhà bọn họ tuy rằng giàu có nhưng bà nội không muốn vào trong thành phố ở, nói ở nông thôn còn có ông nên bà không muốn đi.

Bạch Lạc rất thích ở nông thôn, không khí trong lành, nước sông cũng sạch sẽ, đặc biệt là bầu trời ở đây cực kỳ đẹp.

Mẹ cậu ở đây chơi nửa ngày rồi đi công tác, dặn dò cậu phải nghe lời bà nội, đừng tới mấy nơi nguy hiểm.

Còn nói nghỉ hè xong sẽ tới đón cậu về nhà.

Không có mẹ Bạch Lạc càng tự do, trong thôn có một nam sinh gọi là Đầu To cùng tuổi với cậu, cậu ấy rất tốt, lại hay dẫn cậu đi chơi, còn kể cho cậu những chuyện thú vị ở nông thôn.

Bạch Lạc sống ở thành phố từ nhỏ nên không biết những chuyện kỳ quái ở đây.

Ví dụ như ở phía Tây có một con sông, bên trong có một ngôi mộ của Thái Tử được hoàng đế Nam Uyên sủng ái nhất, ngôi mộ kết cấu phức tạp, bên trong giống y như mê cung, vách tường xung quanh mộ không biết làm từ vật liệu gì mà vô cùng kiên cố, chưa ai có thể vào được.

Chuyên mục ghép tên nhân vật [ U Ê Ư T N Y H hai chữ không dấu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.