Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 261: Chương 261: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (2)




Edit: Ư Ư

Lối rẽ trên đường Hồng Sát có một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ, quy mô cực kỳ nhỏ, trừ một cái kệ để hàng, một quầy thu ngân cạnh cửa và một bộ bàn ghế gần cửa sổ thì không còn gì cả.

Đi lên phía trước là ngã tư đường, tiếp tục đi sẽ thấy một ngôi trường trung học, mỗi khi đến năm giờ chiều sẽ cực kỳ ồn ào, cửa hàng tiện lợi cũng thành nơi học sinh hay tới mua đồ.

Bốn rưỡi chiều thay ca, ca đêm trực ban suốt một đêm đến bảy giờ sáng thay ca đi về ngủ.

Âm thanh máy móc "xin chào" vang lên, một cô gái mặc áo xanh quần jean đi tới, cô đội mũ và đeo khẩu trang kín mít đi đến quầy thu ngân nói: "Tiểu Lâm, thay ca."

Năm nay Tiểu Lâm hai mươi ba tuổi, bỏ học từ cấp hai, làm ở đây cũng đã được nửa năm, lớn lên xinh đẹp cũng có bạn trai ngày nào cũng đưa đón về nhà, hai người rất hạnh phúc.

Trong mắt Thẩm Ngư là như vậy, cô cầm lấy khẩu trang vo tròn lại rồi ném vào thùng rác.

Tiểu Lâm nở một nụ cười giải thoát rồi nhanh chóng dọn dẹp đồ vật, "Buổi chiều quá nhàm chán, tôi không muốn làm ca sáng chút nào."

Thẩm Ngư đeo tạp dề của cửa hàng tiện lợi vào, nghe vậy mới nói: "Nếu không sau này cô làm ca đêm để tôi làm ca tối?"

Tiểu Lâm lấy hai thùng mì ăn liền và hai gói xúc xích tới, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không cần, mỗi ngày thức đêm không tốt, hôm qua tôi thức đêm mà trên mặt nổi mấy cái mụn, đắp mặt nạ mà vẫn không hết."

Thẩm Ngư không thú vị xua xua tay, kết toán tiền xong rồi chỉ ra phía bên ngoài nói: "Bạn trai cô tới kìa."

Tiểu Lâm đi hai bước rồi quay đầu lại nói: "Tiểu Ngư, cô cũng không kém, hay là tôi giới thiệu cho cô một người nhé, có tiền lại đẹp trai!"

"Đừng!" Thẩm Ngư xua tay, thúc giục nói: "Tôi thì thôi, đừng để bạn trai cô chờ, đi về đi!"

Tiểu Lâm thất vọng ồ một tiếng rồi xoay người đi

Cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.

【 Ký chủ rất thích ứng với thân phận này đấy chứ, không ngừng cố gắng! 】

Thẩm Ngư muốn lôi đầu 723 ra đập vào cái đầu chó của nó!

Thích ứng, đặc biệt thích ứng, hôm nay là ngày thứ hai cô tới đây, tuy gặp khá ít ma nhưng mỗi con ma đều làm cô sợ chết khiếp, cô còn không dám đi tới chỗ tối, lúc ngủ còn không dám tắt đèn.

Trong cốt truyện nguyên thân cũng là một nữ phụ, bởi vì có thể nhìn thấy ma, lúc nhỏ được vai ác Dư Trần cứu nên vn luôn nhớ về hắn, trong cốt truyện lúc nguyên thân gặp lại hắn thì sẽ thích con ác quỷ này, vẫn luôn giúp đỡ hắn, sau này thấy hắn thích nữ chính nên ghen ghét thiếu chút nữa làm Tuyên Y hồn phi phách tán, cuối cùng bị Dư Trần cắn nuốt linh hồn mà chết.

Năm nay nguyên thân 23 tuổi, khí chất giống như em gái hàng xóm, lớn lên thanh tú nhưng tính cách tối nên nên không có bạn bè, ngày hôm qua là ngày đầu tiên cô tới đây làm nên không cần lo lắng tan vỡ nhân thiết, Thẩm Ngư liền thả bay.

Lúc này cốt truyện đang ở giai đoạn nam nữ chính mới quen và xảy ra mâu thuẫn với nhau, Dư Trần chưa xuất hiện cũng chưa gặp nam nữ chính, và cũng chưa gặp cô.

Năm giờ chiều, học sinh càng ngày càng nhiều, qua thời gian này thì cũng chỉ có rải rác vài người.

Có hai mẹ con bị chịu Thẩm Ngư chú ý, cô con gái học trong trường cấp hai kia, ngồi trường này quản lý rất nghiêm khắc, trừ lúc tan học buổi chiều thì tất cả học sinh đều không được đi ra ngoài,

Cô bé này học nội trú, người mẹ còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, lúc tính tiền còn nói: "Nếu muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho mẹ, đừng để bị đói, tiết tự học buổi tối nhớ ăn uống đầy đủ."

Cô bé vui vẻ kéo cánh tay mẹ mình cười nói: "Con biết rồi."

"Mẹ ơi, mẹ đưa con tới cổng trường được không? Con không dám đi qua cái ngõ nhỏ kia." Cô bé nhớ tới cái ngõ nhỏ lạnh lẽo kia là thấy sợ hãi.

Người mẹ xoa xoa đầu cô bé nói: "Em trai đang ở nhà một mình nên mẹ phải về sớm một chút, Tiểu Niệm, con là người lớn, phải kiên cường lên!"

Cô bé mất mát cúi đầu: "Mẹ......"

Bóng dáng hai người dần dần đi xa, cô cũng không nghe rõ cuộc nói chuyện đó nữa.

Thẩm Ngư xoa xoa mặt bàn nhíu mày lại.

Vừa rồi lúc lấy tiền cô nhìn thấy trên ấn đường của cô bé có sương đen, rất đậm, đây là tử khí.

Cô bé này có thể sẽ chết trong cái ngõ nhỏ kia.

Thẩm Ngư cũng không muốn theo sau, cái ngõ nhỏ kia có quá nhiều âm khí nên chắc chắn sẽ có ma.

Từng giây từng giây trôi qua, Thẩm Ngư bực bội cởi tạp dề, mua một người máy thế thân trong thương thành rồi hóa thành bộ dáng của cô đứng ở quầy thu ngân, ngoại trừ khuôn mặt cứng đờ với biểu tình dại ra thì người máy này rất lợi hại, hiệu suất làm việc còn cao hơn cả cô.

Thẩm Ngư đội mũ và đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài.

Thời tiết tháng 10 vẫn còn khô nóng, gần lúc ban đêm sẽ có từng cơn gió lạnh thổi tới làm tan cái nóng ban ngày.

Con đường này buổi tối khá đông đúc, có rất nhiều chó lang thang, tất cả các cửa hàng đều sáng đèn, đèn nê ông, đèn đường kéo dài bóng dáng của mọi người.

Thẩm Ngư bước nhanh hơn, nhìn màn hình trước mắt, cô bé kia đã sắp tới ngõ nhỏ.

-

Năm nay Lưu Niệm học lớp 7, thành tích đặc biệt ưu tú.

Cô bé tết hai bím tóc, đi tới gần ngõ nhỏ, bên trong có bóng đèn cũ đã hỏng nên đen không thấy lối, đi vào là cảm thấy có từng cơn gió lạnh thổi qua, mùa hè mà lạnh đến tận xương.

Cô bé đi về phía trước, xung quanh im lặng đến nỗi còn có thể nghe thấy tiếng giày đi trên mặt đất, ngõ nhỏ không có một ai làm co bé hoảng sợ bước nhanh hơn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần cho đến khi dừng lại phía sau Lưu Niệm, cả người cô bé run rẩy, khóe mắt nhìn xuống mặt đất, phía sau là một bóng người thật dài.

Ngay lúc cô bé muốn chạy thì có một cánh tay giữ lại, bàn tay còn lại thì che kín miệng cô bé.

"Im lặng!" Thẩm Ngư cong người dán bên tai cô bé, ngửi thấy mùi hối thối ở phía trước, "Tôi là mẹ em tới đưa em về trường học, có hiểu không?"

Cô bé nghe vậy mới ngừng giãy giụa, nắm chặt túi nhìn người đang vòng lấy cổ mình, vành mũ và khẩu trang che đi khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt màu trà trong suốt, cô bé nhỏ giọng nói: "Chị gái nhỏ, sao em chưa bao giờ nhìn thấy chị?"

Thẩm Ngư trợn mắt nói dối: "Tất nhiên là chưa gặp, tôi là đồng nghiệp của mẹ em, vừa lúc gặp mẹ em ở đó, mẹ em nhờ nên tôi tới đưa em về trường."

"Được rồi được rồi!" Thẩm Ngư không có thời gian, lúc ở nhà cô đã vẽ sẵn hai lá bùa, đối phó một con ma vẫn có chút khó khăn.

Vừa nghĩ vừa móc hai là bùa ra đưa tới trước mặt cô bé, "Em nắm chặt cái này trong lòng bàn tay, nếu thấy nó nóng lên thì nhắm mắt lại nắm lấy tay tôi."

Lưu Niệm nương theo ánh đèn đường mờ mờ nhìn lá bùa này, ngay sau đó nghe lời nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, "Chi gái nhỏ, đây là cái gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.