Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 295: Chương 295: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (36)




Edit: Ư Ư

“Chạy tới đó trước đã.” Thẩm Ngư nói.

-

Vườn hoa trong trường rất lớn, ở giữa là một bức tượng đá, xung quanh còn có vòi phun nước và ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào.

Sắc trời như mực, mây đen bao trùm, hoàn toàn che mất ánh trăng.

Mà từ phía xa đã truyền tiếng nói chuyện ầm ì, Thẩm Ngư lùi ra sau một gốc cây nhìn bọn họ, có nam có nữ, có vài người còn mặc quần áo đạo sĩ, pháp thuật dao động có cao có thấp nhưng phần lớn đều là đại sư nổi danh trong giới.

Có lẽ chuyện bị lấy mất hồn này đã làm kinh động tới rất nhiều người.

Mạc Bạch biết không ít người ở bên trong, “Nơi đó còn có sư huynh và sư tỷ của tôi nữa.”

Thẩm Ngư mới nhớ tới Mạc Bạch là nam chính nên môn phái của cậu chắc chắn phải là môn phái đứng đầu thế giới này.

Cô nhớ tới thứ quan trọng nhất trong lễ hiến tế của con ác quỷ này là máu cực âm.

Mà nếu những đại sư nổi danh kia không nhận ra mục đích của nó thì sao phải tập trung ở đây.

Chỉ sợ ác quỷ cũng đang tìm máu cực âm ở đây.

Mạc Bạch nói: “Hay là chúng ta đi qua đó đi, càng nhiều người thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Thẩm Ngư biết con ác quỷ dễ đối phó, nhưng mà thứ nó hiến tế ra lại cực kỳ nguy hiểm, tất cả mọi người ở đây đều không đủ để nó ăn no.

“Ai ở đó!” Một giọng nói lạnh băng truyền đến từ trong đám người.

Vừa dứt lời, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư biết không trốn được nên cũng nhanh chóng bước ra.

Mạc Bạch cũng được xem như thiên tài trong giới bắt quỷ nên khi nhìn thấy cậu thì thả lỏng lại, thậm chí còn có vài người bước đến chào hỏi.

Sư phụ của Mạc Bạch cũng có mặt ở đây, sau khi nhìn thấy cậu cũng không kinh ngạc mà bình tĩnh nói: “Mạc Bạch, sao con đến đây mà không nói?”

Mạc Bạch cong người chào rồi giải thích: “Sư phụ, con không biết người sẽ tới đây.”

Sư phụ cậu chuyển ánh mắt sang Thẩm Ngư đứng bên cạnh, “Đây là?”

“Hai người họ là bạn của con.” Mạc Bạch giới thiệu: “Đây là Lâm Ngư Ngư, đây là......”

Cậu không biết tên của Dư Trần nên Thẩm Ngư tiếp lời: “Đây là Dư Trần.”

Dư Trần một thân quần áo cổ đại, tóc buộc ở sau đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như tranh vẽ.

Thẩm Ngư có chút hối hận khi không bắt hắn đổi quần áo nên đành cười cười giải thích, “Chiều hôm nay anh ấy đi tham gia cosplay nên không kịp thay quần áo.”

Lúc này mọi người mới thu hồi ánh mắt phức tạp mà chuyển thành si mê.

Ánh mắt của mấy vị sư tỷ của Mạc Bạch đều dính ở trên người hắn.

Sư phụ của cậu cũng nhìn Dư Trần một lúc lâu rồi mới nghiêm túc nói: “Lần này bắt quỷ không giống bình thường, con dẫn bạn của con đến nơi khác đi.”

Mạc Bạch đã nghĩ ra lý do từ chối từ lâu, cậu nghiêm trang nói: “Bọn họ cũng là bắt quỷ sư, chỉ là không có môn phái, còn có thể vẽ ra lá bùa trung cấp.”

Những người xung quanh nghe vậy đều không tin.

Người không môn không phái sao có thể vẽ ra lá bùa trung cấp cơ chứ?

Bắt quỷ sư đều biết vẽ bùa, cũng cần phải biết vẽ bùa, nhưng căn cứ vào thiên phú của mỗi người sẽ vẽ ra những lá bùa với cấp bậc khác nhau, lá bùa sơ cấp, lá bùa trung cấp, lá bùa cao cấp.

Cấp bậc của lá bùa sẽ được tăng lên dựa vào số lần bắt quỷ, nhưng đáng tiếc có vài người dù cố gắng thế nào, vẽ bùa nhiều thế nào cũng không thể vẽ được lá bùa cao cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.