Edit: Ư Ư
【 Ký chủ, cô không thể giết những người này được, nếu không giá trị thiện ý sẽ mất hết. 】723 cảm thấy sát khi trong lòng Thẩm Ngư nên lập tức mở miệng.
Thẩm Ngư chậc một tiếng, không giết cũng được thôi, nhưng không đánh một trận là không được.
Cô rút ra một xấp bùa ném lên trên không.
Lúc những người này còn chưa kịp phản ứng thì những lá bùa kia đã bay đến dán vào người.
Bùm một tiếng, những người bị dán đau đến ngất xỉu, có vài người trốn nhanh nhưng vẫn bị ảnh hưởng, cả đám người nằm liệt dưới mặt đất.
Lá bùa sẽ không giết chết bọn họ mà chỉ làm bọn họ nằm viện mấy tháng thôi.
Mạc Bạch kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy áy náy, dù gì cậu là người mời hai người tới đây, “Xin lỗi.”
Thẩm Ngư vẫy vẫy tay rồi rời đi.
【 Chúc mừng ký chủ đạt được 20 điểm giá trị thiện ý, cùng lúc cứu sống hơn năm mươi người, tổng giá trị thiện ý là 100 điểm, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thu thập giá trị thiện ý. 】
【 Nhiệm vụ phụ: Giá trị oán khí của vai ác Dư Trần giảm 25% khi cô hôn hắn, còn lại 34%. 】
Thẩm Ngư nhìn hai bàn tay nắm chặt, cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy kia, trả đũa nói: “Anh...... Nhìn tôi làm gì?”
Dư Trần nâng mắt nhìn cô, lòng bàn tay chạm vào đôi mắt, “Ta đã nhớ ra chuyện gì đó.”
“Cái gì?” Thẩm Ngư khó hiểu dừng bước lại, ngay cả chuyện hắn xưng ta cũng không phát hiện ra.
Dư Trần khẽ cong khóe môi, “Không có gì, cô sẽ vẫn luôn ở đây sao?”
Thẩm Ngư không rõ ý nghĩa trong câu hỏi của hắn là gì, cô cho rằng hắn sợ cô chạy trốn không cho hắn thoát khỏi cơ thể mèo đen nên cười hì hì, “Chỉ cần anh không đi thì tôi cũng sẽ không đi.”
“Được, ta không đi.”
Không có giá trị thiện ý trói buộc nên Thẩm Ngư có thể sống một cách tùy tiện hơn, ngoại trừ chuyện mỗi ngày bị hút máu, nhưng giờ hắn không cắn ở nơi khác nữa mà chỉ hút ở môi.
Thẩm Ngư không nghĩ tới bản thân cô sẽ tạo thành thói quen, càng đau thương hơn là càng ngày cô càng đắm chìm trong sắc đẹp của Dư Trần.
Dư Trần quá đẹp trai, hắn không hay cười nhưng mỗi lần hắn cười rộ lên cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ có một mình hắn rõ ràng.
Tết Âm Lịch tới, Thẩm Ngư đi siêu thị mua hai bình rượu vang đỏ, trong nhà chỉ có hai người cùng đón năm mới.
Cô một ly, Dư Trần một ly, vốn tưởng rằng có thể uống cả đêm không ngủ được, ai biết vừa uống một ly thì cô đã gục ngã.
Thẩm Ngư uống say cũng to gan hơn rất nhiều, cô vừa nhìn thấy Dư Trần ngồi bên cạnh thì đã lập tức vươn tay sờ soạng mặt hắn.
Mát mát, trong phòng đã bật điều hòa nhưng cơ thể hắn vẫn lạnh lẽo.
“Đẹp trai đấy.” Cô nghĩ vậy, cũng nói ra miệng.
Dư Trần vẫn mặc quần áo cổ trang, tóc đen chạm vào mu bàn tay, ngứa, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh nhạt dịu dàng hơn không ít dưới ánh đèn, ý cười bên khóe môi lại càng làm người rung động.
Cổ tay bị thứ gì đó lạnh lẽo nắm chặt, cô không thể tránh thoát đành lung lay ngã vào ngực hắn, hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì, thuận thế vòng lấy cổ hắn rồi cười nói: “Tôi muốn hôn anh một chút.”
“Vì sao?” Dư Trần rũ mắt che đi cảm xúc bên trong.
Đôi mắt Thẩm Ngư tràn đầy ý cười giảo hoạt, cô nghiêng đầu hôn lên sườn mặt hắn, hơi thở ướt nóng thì thầm, “Bởi vì......”
Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy cô lên tiếng, Dư Trần cúi đầu nhìn lại thấy cô đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đôi môi cũng hồng hồng làm người muốn làm nó sưng đỏ.
Dư Trần xem như hoàn toàn đầu hàng, cô gái này cũng không xinh đẹp lắm, tính cách cũng cực kỳ xấu, hắn cũng không biết tại sao mình lại thích người này.
Hắn đã nhớ ra toàn bộ ký ức, oán khí trong lòng cũng đã bị cô gái trong lòng lấp đầy.
Dục vọng dưới đáy lòng không giảm xuống mà càng ngày càng tăng, đáy mắt đen tối đến đáng sợ, hắn bế cô vào phòng rồi xoay người đi vào WC.
Đột nhiên eo lại bị người ôm lấy, cô rầm rì làm nũng, “Anh đừng đi mà, tôi muốn hôn hôn.”
Dư Trần đè ép dục vọng dưới đáy lòng, hắn kéo tay cô ra rồi nói từng chữ, “Lâm Ngư Ngư, em có tin ta làm em không xuống giường được không!”
Thẩm Ngư hoàn toàn không biết chính mình đang nói cái gì, cô cho rằng hắn đang thách thức mình nên lập tức hừ lạnh một tiếng rồi ngoắc ngoắc tay, “Tới đây!”
Dư Trần: “.........”
Dục vọng hoàn toàn bùng nổ, căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở xin tha kéo dài đến gần sáng mới kết thúc.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Ngư đúng là không xuống giường được, hai chân nhũn ra, thân thể vừa đau vừa nhức, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt hỏi hệ thống, “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
【 Cô đoán xem. 】Ngữ khí của 723 không tốt, bây giờ nó không muốn nói chuyện với người này, cả một đêm nó không thể chợp mắt vì bị làm ồn.
Có một thì có hai, cuộc sống sau này cũng tràn đầy vui vẻ.
Khi trở lại thế giới thực Thẩm Ngư vẫn còn đang ở trên giường, cô không biết tại sao lần này Dư Trần lại hung dữ như vậy, còn vẫn luôn hỏi cô có yêu hắn hay không giống như muốn phân biệt với người nào đó.
Thẩm Ngư có yêu hắn không? Đáp án hẳn là yêu sắc đẹp của hắn.
Chịu khổ lớn nhất chính là 723, mỗi ngày xem hiện trường phát sóng trực tiếp thì thôi đi, thế mà lỗ tai cũng không có thời gian nhàn rỗi làm nó không có thời gian xem phim Hàn, nó nghĩ thầm, thế giới sau chắc chắn phải tìm một nhiệm vụ giả vô tình vô nghĩa chán ghét Thẩm Ngư mới được.
Trở lại thế giới thực, Thẩm Ngư uống một ngụm nước vong tình, cô có chút khó chịu nói: “Hệ ca, anh không thể để tôi làm cho xong rồi mới rút linh hồn ra được sao? Anh biết mới làm được một nửa thì rất khó chịu mà.”
【 Tôi đâu có biết. 】cuối cùng cũng được giải thoát.
“Thôi được rồi, thế giới sau là gì?”
【 Ký chủ không cần nghỉ ngơi một thời gian sao? 】
Thẩm Ngư nghe ra được sự quan tâm của nó, cô cười hì hì lắc đầu, “Không cần đâu, tôi muốn biết nhiệm vụ giả ở thế giới sau là ai để xác định một chuyện.”
【 Chuyện gì vậy? 】723 tò mò.
Thẩm Ngư thần thần bí bí không nói cho nó biết, “Xác định xong rồi sẽ nói với anh, hệ hệ bé nhỏ của tôi.”
【Đang chọn thế giới ngẫu nhiêu...... Thế giới hiện đại. 】
【Đang chọn hệ thống ngẫu nhiên...... Hệ thống tâm nguyện. 】
【 Tâm nguyện của nguyên thân: Tôi là một người mù, tôi không biết vì sao mình lại bị giết chết, tôi chưa từng đắc tội với ai, tôi muốn biết hung thủ là ai và hỏi hắn tại sao lại giết tôi. 】