Lý Tiểu Ngư không nhớ được lâu, chỉ trong buổi sáng, Lý Tiểu Ngư đã quên mất chuyện buổi sáng, nếu không phải Nhị Nữu gọi cô đi ăn cơm, cô có thể ngồi trong phòng học cả ngày.
Nhị Nữu phát hiện Lý Tiểu Ngư trầm mê đọc sách không thể tự kềm chế, nhìn chằm chằm một quyển sách có thể chằm chằm cả buổi sáng, sánh vai với Lý Tiểu Ngư còn có Cố Nhan Tuyết.
Mỗi khi tan học muộn nhất là hai người bọn họ, Lý Tiểu Ngư còn có thể nói được, Cố Nhan Tuyết là thế nào nha? Giống như biến thành người khác, cũng không nói chuyện hay đi ra ngoài chơi, chỉ ngồi đọc sách, tính tình cũng càng ngày càng quái gở.
ghét nhất chính là, Cố Nhan Tuyết luôn dùng một loại thái độ mọi người đang say chỉ mình tôi tỉnh mà nhìn người khác.
“Ăn cơm, Tiểu Ngư!” Nhị Nữu hơi béo, hết tiết hai đã thấy hơi đói bụng, mãi cho đến hiện tại, bụng đã sớm kêu vang.
Lý Tiểu Ngư xoa xoa đôi mắt, gập sách lại ra ngoài ăn cơm với Nhị Nữu.
Buổi chiều có hai viết Ngữ Văn, giáo viên lại có việc, nên biến thành tự học, tiếng chuông vào học vang lên, Lý Tiểu Ngư mở sổ bắt đầu ghi lại những người trốn học.
Quả nhiên, qua nửa tiết Nghiêm Viêm cũng chưa đến.
Lý Tiểu Ngư đứng lên định đi ra ngoài, Nhị Nữu giữ chặt tay cô hỏi: “Tiểu Ngư, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đi tiệm net xem.” Dứt lời, Lý Tiểu Ngư ra khỏi phòng học.
Nhị Nữu vẻ mặt mộng bức chớp chớp mắt, đang mơ sao? Tiểu Ngư đi tiệm net làm gì a?
Quán net gần trường nhất cũng hẻo lánh nhất ở ngay ngõ nhỏ gần đó, ngõ nhỏ quanh co vòng vèo, vòng vài lần mới nhìn thấy một tấm biển nhỏ, quán net.
Đi vào nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mấy chục chiếc máy tính chia làm hai bên, ngồi đầy người, phần lớn đều là học sinh trường họ, đầu ngón tay bay múa, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.
Một người đi qua Lý Tiểu Ngư, quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi vào quán.
Ngoại hình của Lý Tiểu Ngư thuộc loại em gái trong sáng, đôi mắt to tròn, bình tĩnh lại đạm nhiên, giống như người quen đi vào quán net, tìm thấy bóng dáng quen thuộc đi tới.
Nghiêm Viêm đang chơi một game đang nổi tiếng nhất, ngón tay thon dài bay múa trên bàn phím.
Bả vai bị người vỗ vỗ, không muốn phản ứng, nhưng người nọ càng ngày càng hăng say, bực bội xoay người, định chửi ầm lên nhưng nghẹn lại, sau khi nhìn thấy Lý Tiểu Ngư mặt đen hơn một nửa, đen đủi chậc một tiếng, nói: “Cậu tới đây làm gì?”
Lý Tiểu Ngư không thích ngửi mùi vị ở đây, mùi thuốc lá và mùi mồ hôi trộn lẫn với nhau, ngửi vào chỉ thấy choáng đầu, nhăn nhăn mày mới nói: “Trở về đi học.”
“Cút!” Nghiêm Viêm hơi hơi hé miệng, con ngươi âm trầm, quanh thân phát ra không khí khủng bố.
Vẻ mặt Lý Tiểu Ngư vẫn bình đạm, bàn tay kéo góc áo hắn vẫn không buông ra, “Đi về.”
Nghiêm Viêm đứng lên, cơ thể cao hơn Lý Tiểu Ngư gần một nửa, “Tôi nói cậu cút, không nghe thấy sao?”
“Đi về.”
Lý Tiểu Ngư dầu muối không ăn, không sợ chết không buông hắn ra, hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt của hắn, Nghiêm Viêm cũng tức đến buồn cười.
Người từ đâu ra không biết?
“Nha, anh Viêm, có bạn gái cũng không nói với em.” Một nam sinh đầu tím trong miệng ngậm điếu thuốc lắc lư đi tới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lý Tiểu Ngư, trong mắt lộ ra kinh diễm, “Anh Viêm, bạn gái của anh cũng thật đáng yêu.”
Khóe mắt Nghiêm Viêm thoáng liếc qua, sự lạnh lẽo trong mắt làm nam sinh đầu tím ngậm miệng, xoay người xám xịt rời đi.
“Được rồi, mẹ nó coi như tôi sợ cậu!” Nghiêm Viêm đá văng ghế, đi ra ngoài.
Lý Tiểu Ngư đi theo phía sau hắn, ra quán net, vừa thoải mái một chút, thả lỏng người, còn chưa hoàn hồn, cánh tay đã bị người dùng sức lôi kéo, một cơn gió lướt qua bên tai, ngay sau đó là tiếng chửi.
“Mẹ nó!” Nghiêm Viêm liếm liếm răng, đôi mắt híp lại, “Đi cái xe rác rưởi gì, mắt bị.......” Câu nói tiếp theo dừng lại, cũng không biết mình trúng gió hay làm sao, không muốn nói những câu thô tục trước mặt cô.
Lý Tiểu Ngư người chạm vào ngực hắn, mùi thuốc lá càng thêm nồng đậm, bay vào chóp mũi cô, cánh tay cầm tay cô dùng lực rất lớn, có hơi đau.
“Cảm ơn cậu, bạn học Nghiêm Viêm.”
“Đi đường phải quan sát xung quanh, đọc sách nhiều quá đầu đều ngu đi.” Nghiêm Viêm cảm thấy sự ấm áp trước ngực đi vào cơ thể, nóng bỏng nóng bỏng, buông lỏng tay ra, lùi về phía sau vài bước, cảm giác quái dị không ngừng truyền tới trái tim.
Lý Tiểu Ngư chỉnh lại quần áo, nghiêm túc gật gật đầu nói: “Tớ sẽ làm vậy cảm ơn bạn học Nghiêm Viêm.”
“Chậc!” Nghiêm Viêm nhìn lướt qua đỉnh đầu của cô, không thú vị nhìn về phía phía trước, cơ thể lại không tự giác đi sang bên phải, để cô đi vào bên trong.
Dọc theo đường đi không nói gì, khi về lớp tiếng chuông vào tiết thứ hai đã vang lên.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: @Bng701 đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương