Bờ ruộng sau trường có mười mấy người đang đứng, hai bên đối lập, khí thế tương đương nhau, không bên nào nhường bên nào.
“Nghiêm Viêm, không phải tao chỉ nói sự thật sao? Sao mày có thể làm vậy? Còn gọi nhiều người như vậy.” Nam sinh lên tiếng rất cao, ít nhất có 1 mét 86, gầy gầy, giống như gậy trúc.
Nghiêm Viêm nhăn mày lại, không muốn nói mấy câu vô nghĩa, đi về phía trước.
Nam sinh gậy trúc kia muốn lùi về phía sau, ai không biết Nghiêm Viêm, nhưng hắn ta cũng gọi người tới, chẳng lẽ còn sợ hắn, nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên nói: “Tao nghe nói lúc mẹ mày đẻ mày ra còn chưa kết hôn với ba mày, nói đến cùng mày cũng chỉ là con riêng, Nghiêm Viêm a Nghiêm Viêm, bây giờ ba mày đã nhận mày về nhà chưa?”
Nghiêm Viêm bỗng dừng bước, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nam sinh kia, hai tay nắm chặt.
Nhìn thấy hắn như vậy, nam sinh kia càng đắc ý, trước kia bị hắn đạp dưới lòng bàn chân, còn tưởng rằng hắn lợi hại lắm, nhưng cũng chỉ như vậy.
“Làm sao vậy? Tức giận sao? Người mẹ hồ ly tinh của mày bây giờ thế nào? Làm người thứ ba rất thoải mái phải không, tao khuyên mày vẫn nên, nếu không...... A......” Hắn ta còn chưa nói xong, má phải đã bị đấm một quyền, cả người ngã xuống đất, cảm giác đau đớn từ trên mặt truyền đến, người nọ đè trên người hắn ta, bàn tay không ngừng đấm vào trên người.
Mọi người nhìn Nghiêm Viêm ngồi trên người nam sinh kia, một quyền một quyền đấm hắn ta, tư thế như muốn đấm chết người.
Mấy nam sinh là người của hắn ta vội chạy tới, kéo Nghiêm Viêm lên.
Vẫn là người của Nghiêm Viêm giúp mấy người kia kéo Nghiêm Viêm ra, ngăn lại hành vi cuồng bạo của hắn.
Mẫn Thụy nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Nghiêm Viêm, âm thầm kinh hãi, gã vẫn luôn biết mẹ Nghiêm là một cây gai trong lòng Nghiêm Viêm, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.
Nam sinh bị đánh miệng phun máu tươi, răng cửa còn bị gãy một chiếc, hai bên mặt sưng phù, ngã trên mặt đất còn không thể bò dậy.
Hai bên chạm vào là nổ ngay, đánh lên, vũ khí cũng chỉ là mấy cây gậy.
Người của nam sinh kia nhiều hơn, nhiều hơn bên Nghiêm Viêm năm sáu người, lại vẫn không đánh được Nghiêm Viêm, không bao lâu đã bị đánh bò trên mặt đất.
Khi dừng lại, Nghiêm Viêm từng bước từng bước đi tới bên cạnh hắn ta, ngồi xổm nắm tóc hắn ta ấn xuống vũng bùn, hơi thở lạnh lẽo, “Lại để tao nghe thấy mấy câu như vậy, sẽ không thoải mái như bây giờ đâu.”
Lời nói bên tai giống như bàn tay của một con quỷ dưới địa ngục nắm lấy trái tim hắn ta, hơi thở khủng bố kia bao phủ toàn bộ thân thể hắn ta/
“Nghiêm Viêm!” Lúc này cách đó không xa truyền tới một giọng nói hổn hển, lúc này hắn ta mới được giải thoát từ trong tay tên ác ma Nghiêm Viêm kia.
Mọi người đồng thời nhìn lại, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
Cô chạy chậm đi tới, chạy đến bên cạnh Nghiêm Viêm, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rõ ràng, “Đi về.”
Thân thể Nghiêm Viêm hơi cứng đờ, khi giọng nói của cô truyền tới bên tai, cảm xúc phẫn nộ kia lập tức biến mất chỉ còn lại sự bực bội.
Nhíu chặt mày, nói: “Đi về, đây không phải nơi cậu nên tới.”
Lý Tiểu Ngư bởi vì chạy tới mà càng thêm đau đầu, gục đầu xuống nhắm chặt mắt, chờ tới khi cơn đau biến mất, hồi lâu mới nói: “Quay về đi, chủ nhiệm lớp sắp tới rồi.”