“Nhà cậu ở đâu?” Lý Tiểu Ngư làm lơ bàn tay đang nhéo mặt cô, nhỏ giọng hỏi.
Hắn rống rống rống thu tay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, một tia mê mang lướt qua
Lý Tiểu Ngư kinh ngạc, là người câm sao? Vậy người nhà của hắn đâu? Nhìn khuôn mặt dơ bẩn và mái tóc dài của hắn, chẳng lẽ hắn vẫn luôn sống bên ngoài, không có người nhà cũng không có chỗ ở sao?
“Tớ còn chưa nói tên của tớ đúng không, tớ là Lý Tiểu Ngư, mộc tử Lý(*), Ngư trong cá chép.” Lý Tiểu Ngư giới thiệu tên của mình, đứng lên hỏi hắn: “Cậu tên là gì vậy?”
(*)木子(Mộc Tử) ghép lại thành 李(Lý)
Sâu trong đôi mắt hắn xuất hiện một tia sáng, chợt lóe rồi biến mất, hơi hơi hé miệng, cổ họng giống như từ trước tới nay chưa từng nói chuyện, khàn khàn giống như giấy ráp, “Ngư......”
Lý Tiểu Ngư vui mừng gật đầu, tới gần một bước hỏi lại: “Vậy cậu tên là gì?”
“Số 986.”
Giọng nói rõ ràng mà lạnh băng vang lên bên tai, còn chưa chờ cô lấy lại tinh thần, hắn đã biến mất trước mặt cô giống như siêu nhân trong phim TV vậy.
Lý Tiểu Ngư chớp chớp mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, tâm tình lại không có cách nào bình tĩnh.
Đến cùng hắn là người hay ma, lần trước cũng không phải là ảo giác của cô đúng không, vết thương trên người hắn lành lại trong một thời gian ngắn, đó có phải bởi vì hắn không phải là con người không?
Không phải con người thì là gì?
“Số 986?” Lý Tiểu Ngư nhỏ giọng lẩm bẩm, hoang mang nói nhỏ: “Đây là tên sao?”
-
Hà Phương bê đồ ăn đi tới nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô, “Con đang nghĩ gì vậy?”
Lý Tiểu Ngư xúc một thìa cơm, nhịn thật lâu mới hỏi: “Mẹ, trên thế giới này có phải có những sinh vật khác không phải con người, nhìn như con người, lại có phép thuật giỏi hơn con người rất nhiều.”
Hà Phương cười cười: “Có phải con xem nhiều phim quá rồi không, đó đều là giả, đừng nghĩ nữa, mau ăn cơm đi.”
Lý Tiểu Ngư nhụt chí vâng một tiếng, trong miệng nói thầm, đó không phải giả, cô tận mắt nhìn thấy.
Trong mắt Hà Phương hiện lên điều gì đó, gấp đồ ăn vào trong bát cô, giả vờ không thèm để ý hỏi: “Tiểu Ngư a, nếu mẹ tìm một người ba có thể chăm sóc chúng ta, con có đồng ý không?”
“Ba ba?” Lý Tiểu Ngư hơi dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, con còn có thể có ba ba sao?”
Câu nói của cô làm Hà Phương đỏ hốc mắt, nuốt miếng cơm đắng chát trong miệng, mới nói: “Tiểu Ngư có muốn có ba ba không?”
Lý Tiểu Ngư ngoan đến nỗi làm người đau lòng: “Nếu có thể làm mẹ không vất vả như trước, con muốn có ba ba, chăm sóc mẹ.”
Nước mắt Hà Phương lướt qua hốc mắt, rơi vào trong bát, hít hít mũi, cười cười vỗ đầu cô, “Mẹ không vất vả, ăn cơm đi.”
-
Hôm sau thức dậy, Lý Tiểu Ngư phải tới trường đi học, vừa xuống tầng đã nhìn thấy trong tay Hà Phương cầm bốn, năm con gà rừng, đều còn sống, bên trong còn có mấy con cá trích béo.
Hà Phương bỏ vào trong chậu, vừa nhìn thấy cô xuống bèn nói: “Buổi sáng hôm nay ngoài cửa lại có một đám động vật, còn nhiều hơn lúc trước, đều còn sống, quá tốt rồi, mẹ còn chưa biết mua đồ gì để tẩm bổ con con, tối nay hầm canh gà cho con uống, con nhớ gọi Nhị Nữu tới, cùng nhau ăn.”
Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng vâng một tiếng, lúc đi qua mấy con gà rừng đó, nhìn thoáng qua.
Đi trên bờ ruộng, bỗng nhiên nghĩ đến người kia, chẳng lẽ là đám động vật đó đều là do hắn để ở trước cửa nhà cô?
Không phải suy nghĩ của Lý Tiểu Ngư kỳ lạ, trải qua chuyện này hôm qua, cô cảm thấy trên thế giới này điều gì cũng có thể xảy ra.