Mưa càng ngày càng lớn, Lý Tiểu Ngư chạy đến ngôi nhà phía trước, vừa định đi vào, đã nhìn thấy một thiếu niên đang cúi đầu ngồi trên ghế nhỏ trước cửa nhà, thân ảnh cô đơn như ngăn cách với thế giới bên ngoài, mưa rơi xuống, ướt đẫm cả người cũng hoàn toàn không để ý.
Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng bước qua, gọi: “Nghiêm Viêm.”
Thân thể thiếu niên giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô, hai mắt đầy tơ máu hơi giật mình, trong đôi mắt đó tràn đầy bi thương và tuyệt vọng.
Lý Tiểu Ngư còn định nói thêm điều gì đó, đã thấy thiếu niên đột nhiên đứng dậy, chạy vào trong phòng, cửa gỗ rầm một tiếng đóng lại, dường như cả căn nhà đều đang rung động.
“Nghiêm Viêm......” Lý Tiểu Ngư chạy đến trước cửa, đập đập cửa, nói: “Cậu làm sao vậy?”
Giọng nói của Nghiêm Viêm truyền đến từ sau cánh cửa, khàn khàn và hơi run rẩy, “Cậu về đi.” Cậu còn chưa khỏi bệnh, không thể bị ướt.
Lý Tiểu Ngư: “Tớ muốn ở cạnh cậu.”
“Tôi bảo cậu về đi cậu không nghe thấy sao? Lý Tiểu Ngư!” Tiếng quát mang theo sự tức giận truyền vào trong tai Lý Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư lau nước mưa trên mặt, giọng nói bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn, “Tớ không nghe thấy, tớ chỉ nghe thấy cậu bảo tớ ở lại.”
Dứt lời, hai người đều không có nói chuyện, an an tĩnh tĩnh, nghe tiếng mưa rơi róc rách bên tai, một lúc sau, cửa được mở ra.
Nghiêm Viêm kéo cô vào nhà, Lý Tiểu Ngư còn chưa phản ứng lại, một cái khăn lông đã bao phủ đầu cô.
Tóc bị người thô lỗ chà lau, Lý Tiểu Ngư nhe răng, “Đau.”
Nghiêm Viêm cười lạnh một tiếng, “Đau thì quay về, không có việc gì tới đây làm gì, cũng không biết mang ô.” Tuy nói như thế, động tác của hắn lại nhẹ nhàng không ít.
Lý Tiểu Ngư ngồi trên ghế, nhìn xung quanh căn nhà, rất đơn sơ, ngoại trừ bàn ghế thì không có gì cả, trên tường dán một tấm ảnh, cô ngồi nên không nhìn được.
“Nghiêm Viêm, cậu làm sao vậy?” Lý Tiểu Ngư vẫn không nhịn được muốn hỏi, cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, nhìn thấy làm người đau lòng.
Nghiêm Viêm hơi dừng lại, ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ, giống như nói đến chuyện không quan trọng: “Mẹ tôi đã chết, hôm trước, ở trong một phòng khám, khi tôi tới, người cha kia của tôi còn không thèm an táng mà tìm một khối đất chôn xuống.”
Lý Tiểu Ngư nghe thấy vậy, đột ngột cầm lấy tay hắn, nâng mắt đối diện với đôi mắt chưa kịp thu hồi sự bi thương của hắn, nói: “Dì nhất định đang ở trên trời, bầu trời rất hạnh phúc, ba của tớ cũng ở trên trời, mẹ tớ nói ba tớ rất hạnh phúc.”
Hốc mắt Nghiêm Viêm bỗng nhiên đỏ bừng, bàn tay kia mềm mại, nhưng lại có sức mạnh, dễ dàng trấn an trái tim lạnh băng được giấu kín của hắn.
“Nghiêm Viêm, tớ muốn tắm, lạnh quá.” Lý Tiểu Ngư hơi run, hít hít mũi nói.
Lời này đánh gãy suy nghĩ của Nghiêm Viêm, thu tay lại, trầm giọng nói: “Muốn tắm thì về nhà tắm.”
Lý Tiểu Ngư hắt xì một cái, xoa xoa mũi nói: “Nhưng mà tớ rất lạnh.”
Hắn cũng không phải là người tốt, trong nhà chỉ có hai người, Nghiêm Viêm quay đầu hừ lạnh: “Cậu không sợ tôi sẽ......”
“Cậu đi nấu nước nhanh đi, tớ thật sự rất lạnh.” Lý Tiểu Ngư lạnh đến nỗi kiên nhẫn, đẩy đẩy hắn lớn tiếng nói.
Nghiêm Viêm bị đẩy sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người dám làm thế với hắn, đồ ngốc này đúng là tìm chết!
Nhìn Nghiêm Viêm không tình nguyện đi vào Wc, Lý Tiểu Ngư cầm khăn lông trên đầu, khóe miệng cong cong, cười nhẹ ra tiếng.