“Tôi căn bản không biết mấy người là ai, mấy người nói nhiều như vậy tôi cũng không có cách nào tin tưởng.” Lý Tiểu Ngư lảo đảo nhặt điện thoại trên mặt đất lên, bế mèo còn lên, nói: “Cho tôi thời gian suy nghĩ lại.”
Dương Nghiên và ông cụ liếc nhau, sắc mặt bình tĩnh, sửa sang lại quần áo, nói: “Được rồi, nhưng mà mẹ của cô đã cảm nhiễm virus, chỉ cần đợi năm ngày, bệnh tình không chỉ đơn giản là tăng thêm, cái loại virus RGH này, có thể làm người chết chỉ trong bảy ngày.”
“Tin tức chỉ là giả, virus kia chỉ hôn mê ba ngày, tới ngày thứ tư người bệnh sẽ tỉnh lại, khi đó các cơ quan trong cơ thể sẽ suy kiệt, đau đớn muốn chết, duy trì đến ngày thứ bảy, người bệnh cho dù có kháng thể cũng không cứu được.”
Dứt lời, Dương Nghiên cầm một tấm danh thiếp đưa cho Lý Tiểu Ngư nói: “Tùy thời chờ điện thoại của cô.”
Người phụ nữ đó nghiêm túc cảnh cáo: “Cô không thể nói chuyện này cho Nghiêm Viêm biết, Nghiêm Viêm cũng không đơn giản như cô nghĩ, vì mẹ của cô, tôi hy vọng cô có chút đầu óc.”
Vài người vội vàng rời đi, căn phòng yên lặng trở lại, giống như chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác.
Lý Tiểu Ngư cầm chặt tấm danh thiếp kia, lâm vào trầm tư.
Mà mèo con nằm trong lòng cô mở to mắt, hơi hơi nheo lại, cái đuôi thong thả vung vẩy.
-
Gió đêm mang theo sự lạnh lẽo, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, chiếu xuống khuôn mặt của cô gái đang nằm trên giường, tiếng mèo kêu theo khe cửa truyền vào.
Lý Tiểu Ngư nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã một giờ mười ba phút, tiếng mèo kêu không ngừng vang lên, mềm như bông mang theo khàn khàn, không biết đã kêu bao lâu.
Sau khi trở về cô đợi thật lâu, vẫn không thấy Nghiêm Viêm về, đến bây giờ vẫn thế.
Trước kia không phải như vậy, cho dù thế nào, đúng 7 giờ Nghiêm Viêm sẽ về nhà, làm bữa tối cho cô.
Xuống giường, Lý Tiểu Ngư đeo dép, đi trên thảm mềm mại, mở cửa, mèo nhỏ đảo quay chân cô, kêu meo meo.
Lý Tiểu Ngư ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên, muộn như vậy mà nó chưa ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, đôi mắt Lý Tiểu Ngư co rụt lại, thả mèo xuống định chạy ra ngoài, nhưng giọng nói kia làm cô dừng lại.
“Cha, con không muốn tiếp tục nghiên cứu virus RGH.”
“...... Đã biết.”
Giọng nói của hắn lộ ra sự mệt mỏi và phiền chán.
Tiếng sột soạt biến mất trong thư phòng, Lý Tiểu Ngư đang dựa vào cánh cửa chậm rãi trượt xuống, xụi lơ quỳ trên mặt đất.
Hóa ra loại virus này là do Nghiêm Viêm nghiên cứu chế tạo.
Nhưng không giống như người kia nói, là do cha Nghiêm Viêm bắt.
Cục đá trong lòng nhẹ hơn rất nhiều.
-
“Ta muốn một cái bàn tay vàng.” Thẩm Ngư rút linh hồn ra chống sàn nhà thở dốc, nói với hệ thống.
【 Ký chủ, do thế giới trước trừng phạt, thế giới này ngay cả hệ thống cô cũng không có, bàn tay vàng càng không thể có thể cho cô. 】
Thẩm Ngư ngẩng đầu, khuôn mặt bị tóc đen che khuất lộ ra, đôi mắt màu hổ phách mang theo lạnh lẽo, “Mấy người tùy tùy tiện tiện thay đổi nhiệm vụ, ta nói gì chưa?”
Nhiệm vụ hoàn thành tâm nguyện nếu không thay đổi nhiệm vụ thì cô đã sớm hoàn thành, có khi bây giờ đã sang thế giới khác rồi.
“Muốn bàn tay vàng cũng không cho, được thôi, ta cũng không muốn làm nhiệm vụ này, người nào thích thì người đó làm!”
Thân tặng @TieuMienYen1314