Edit:ULies
Beta: Ư Ư
Đeo găng tay y tế màu trắng vào, bàn tay vung lên dùng dao nhỏ cắt xuống một đường lên phần thịt trên cơ thể người đầy ưu nhã tựa như chơi đàn dương cầm, cắt ra một miếng thịt, ném vào mâm, mở ra truyền dịch quản, chất lỏng màu xanh chảy vào bên trong thân thể người trên ván sắt.
Người trên ván sắt đau đến mức trừng lớn đôi mắt, tròng mắt như muốn nứt ra, giãy giụa kịch liệt cũng vô dụng, thở hổn hển, cảm thụ vị trí bị cắt bắt đầu tái tạo ra thịt mới.
-
Sự việc phát sinh ngày đó giống như một giấc mơ, Lý Tiểu Ngư phát hiện phòng thí nghiệm tất cả đều bình thường, phế tích trong ký ức không còn tồn tại, một chút sỏi cát cũng không có.
Ngoại trừ chăm sóc Nghiêm Viêm ngồi ở trên xe lăn, cô từng hỏi Nghiêm Viêm chân hắn bị sao vậy, Nghiêm Viêm chỉ nói thời điểm làm thực nghiệm không cẩn thận.
Lý Tiểu Ngư ở lại chăm sóc hắn, suốt hai tuần không đi ra ngoài.
Nhưng mà đã gọi điện thoại cho Hà Phương, Hà Phương thật sự không sao, nói tháng sau có thể trở về.
Tất cả trở lại bình thường, bình thường làm Lý Tiểu Ngư hoảng hốt, cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Đẩy Nghiêm Viêm ra khỏi phòng thí nghiệm, Lý Tiểu Ngư biết hôm nay là ngày sinh nhật hắn, nấu cho hắn một bàn đầy đồ ăn.
Lý Tiểu Ngư đối với kĩ năng nấu nướng của cô rất vừa lòng, bằng không lúc học sơ trung Nghiêm Viêm cũng sẽ không ăn hết luôn một nồi.
Sau này nấu cho Hà Phương ăn, Hà Phương cũng ăn hết luôn, còn khen cô trời sinh có kỹ năng nấu ăn, Lý Tiểu Ngư cũng thật sự cảm thấy bản thân trời sinh có kỹ năng nấu ăn, cô ăn thử, cực kì ngon.
Bàn đồ ăn này đa phần đều bỏ thêm đường, sườn heo chua ngọt, thịt thăn sốt chua ngọt, trứng gà xào cà chua,......
Chờ mong nhìn Nghiêm Viêm gắp một miếng xương sườn vào miệng, nuốt nuốt nước miếng nói: “Thế nào?”
Nghiêm Viêm nếm hương vị ngọt ngào trong miệng, hẳn là cô gái nhỏ đã bỏ hơn nửa gói đường vào, cô thích ăn đường như vậy, cảm thấy càng nhiều đường càng ngon, lại không biết rằng mỗi một miếng so với thanh long còn ngọt hơn, ngọt đến xộc mũi.
“Ừ, ăn ngon.” Nghiêm Viêm gật đầu nuốt xuống miếng thịt, cười nhẹ nói.
Lý Tiểu Ngư thấy thế nhẹ nhàng thở ra, gặp một miếng cà chua đưa vào miệng, chua chua ngọt ngọt, cực kì ngọt, cô nấu ăn thật ngon a~.
Cứ như vậy một bàn đồ ăn ngọt chết người toàn bộ chui vào dạ dày hai người.
Gấu trúc thu dọn thức ăn trên bàn xuống, lau bàn sạch sẽ, trải ra một cái khăn trải bàn toàn họa tiết hoa phô trương, bày mấy đĩa đồ ngọt.
Đều là món Lý Tiểu Ngư thích, cô ăn xong một nửa, thấy Nghiêm Viêm vẫn chưa ăn miếng nào, chỉ lo nhìn chằm chằm mình, ngượng ngùng dừng lại, nói: “Cậu không ăn à?”
Mái tóc đen dài ngang vai của cô tán loạn, con ngươi sạch sẽ lóe ra ánh sáng, chỉ có mỗi lần ăn đồ ngọt, đôi mắt cô mới có thể lộ ra thần sắc vui tươi, Nghiêm Viêm híp mắt lại, rốt cuộc không khống chế được sự xúc động trong nội tâm, từ trên xe lăn đứng lên, cúi người xuống dùng tay chế trụ gáy cô, hôn.
Chỉ đơn thuần là môi chạm môi, đôi mắt Lý Tiểu Ngư trợn tròn, dao và nĩa bạc trong tay rơi trên mặt đất phát ra phát ra âm thanh loảng xoảng thanh thúy do va chạm.
Đôi môi lạnh lẽo lại khiến Lý Tiểu Ngư cảm thấy cực kì nóng bỏng, giống như ngọn lửa đốt cháy toàn bộ thân thể cô, sự rung động chưa từng xuất hiện bắt đầu từ trái tim chạy đến toàn thân, âm thanh bùm bùm tựa như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Nghiêm Viêm nhìn đôi mắt cô một lúc lâu, không nhìn thấy chút chán ghét nào, vui sướng trong lòng tràn lan, giơ tay che lại đôi mắt dễ dàng khiến mình đánh mất lí trí, ôn nhu cạy hàm răng ra, khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Lý Tiểu Ngư bị hắn đè xuống hôn đến mơ màng, không thở nổi, đến lúc người nọ tách ra, cô vẫn đắm chìm ở trong nụ hôn sâu kia mãi không thể hoàn hồn.
Nghiêm Viêm lồng ngực kịch liệt phập phồng chậm rãi bình phục, ngón tay ấn trên lưng Lý Tiểu Ngư, giống như muốn khảm cô vào trong lòng.