Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 242: Chương 242: Cô giáo muốn tẩy trắng (43)




Edit: Ư Ư

Lăng Mặc không muốn nhiều lời với hắn lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cậu nên đưa cô ấy cho tôi, nếu không dù cậu là em trai cô ấy thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu."

Kỳ Cừu không nói gì mà nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió đêm, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở hai mắt.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống con ngươi màu xám, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt còn chưa rõ góc cạnh lại mang theo khí thế mạnh mẽ của người đứng trên đỉnh cao.

Lúc này, đồng hồ vang lên tiếng chuông lớn, một tiếng một tiếng đập vào trong lòng mọi người ở đây làm cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng.

"Thủ lĩnh, đồng hồ vang lên rồi!!" Nam sinh có khuôn mặt đáng yêu giờ phút này chỉ cảm thấy kinh hãi và hoảng sợ.

Trạm canh gác đồng hồ là tháp cao được đặt giữa căn cứ, trực 24/24, chỉ cần nhìn thấy sóng zombie sẽ sẽ vang lên, một tiếng là sóng zombie dưới 200, hai tiếng là dưới 500, tám tiếng là sóng zombie dưới 3000.

Vừa nãy chuông đã vang lên tám tiếng.

Lăng Mặc cắn chặt răng, bàn tay kêu răng rắc, gầm nhẹ nói: "Bắt lấy cậu ta!"

"Thủ lĩnh!"

"Tôi nói bắt lấy cậu ta! Không có lỗ tai à?" Lăng Mặc quay đầu lại, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

Dứt lời nói tiếp: "Không được làm người trong ngực cậu ta bị thương."

Đám dị năng giả nhìn nhau tràn đầy khó xử, một lát sau mới tiến về phía Kỳ Cừu, Lăng Mặc nhắm mắt lại sử dụng tinh thần lực.

Dị năng dời non lấp biển phóng tới nơi Kỳ Cừu đang đứng, Kỳ Cừu nhắm mắt lại, quanh thân nổi lên một trận gió thổi vào hai mắt của đám dị năng giả kia.

Bọn họ bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm phía trước, có vài người dị năng cấp thấp trực tiếp ôm đầu quỳ xuống đất nói linh tinh.

Lăng Mặc hét to: "Đều là ảo giác! Con mẹ nó tỉnh lại ngay!"

Giọng nói rơi xuống làm những người có dị năng cấp khá cao tỉnh lại, khi nhìn về phía Kỳ Cừu tràn ngập đề phòng.

Thiếu niên này thật sự quá đáng sợ, rõ ràng tuổi không lớn nhưng dị năng lại quá khủng bố.

Kỳ Cừu híp mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Đã đến cửa căn cứ rồi, lập tức phá cửa đi vào."

Hắn vừa dứt lời thì một người cách đó không xa cúi đầu quỳ một gối trên mặt đất, dồn dập nói: "Thủ lĩnh!! Zombie công thành! Thủ lĩnh hãy ra chỉ huy."

Những người khác vừa nghe vậy đồng thời nhìn về phía Kỳ Cừu, giống như đang nhìn một con quái vật, nhớ lại những lời nói khó hiểu lúc nãy của thiếu niên, cái gì mà năm phút đồng hồ, đó rõ ràng là thời gian zombie vây quanh, người này...... Cũng là zombie sao?

Không thể nào, bọn họ lập tức phủ định suy nghĩ hoang tưởng trong đầu, sao có thể là zombie, cậu ta có thể nói, cũng có dị năng, cũng không cắn bọn họ.

Nhưng chuyện quan trọng nhất trong lúc này là sóng zombie, nếu cửa thành bị công phá, người đầu tiên bị cắn sẽ là người của khu vực ngoài rìa, những người đó không có dị năng...... Tuyệt đối sẽ bị cắn chết rồi biến thành zombie.

"Thủ lĩnh! Sóng zombie là chuyện quan trọng nhất lúc này!" Mọi người cũng quỳ trên mặt đất.

"Cút! Cút hết đi!" Lăng Mặc cả người căng chặt, cánh tay nổi đầy gân xanh, nhìn chằm chằm thiếu niên kia, lại nhìn về phía người được thiếu niên ôm trong lòng, môi mỏng mím chặt.

"Nếu gặp lại tôi nhất định sẽ giết chết cậu!" Lăng Mặc cố gắn dời mắt về nơi khác, trong mắt tràn đầy giãy giụa, cuối cùng vẫn nhấc chân đi ra ngoài cửa căn cứ.

Xe chạy như bay mà đi, bụi đất bay lên và ánh trăng hòa hợp với nhau, lấp lánh tỏa sáng.

Người đều đi, xung quanh trở nên im lặng, cơ thể Kỳ Cừu lung lay, cuối cùng khụy xuống đất nhưng cánh tay vẫn không buông người trong lòng ra.

Kỳ Cừu đột nhiên nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, máu đen bắn tung tóe trên mặt đất...

Một ngụm một ngụm phun ra, không biết phun bao lâu, sắc mặt thiếu niên tái nhợt như tờ giấy, dưới ánh trăng nhàn nhạt nhìn gần như trong suốt.

Mặt đất bị máu đen nhiễm đỏ, Kỳ Cừu chống đất đứng lên, thân hình có chút lung lay, một lúc sau mới ổn định lại rồi bước chậm ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.