Hà Nhất Trạch: “Những môn nào?”
Thẩm Ngư vội ôm sách ngồi xuống bên cạnh hắn, để sách lên bàn, “Đây.”
Hà Nhất Trạch nhìn nhìn, hỏi: “Đều không biết?”
“Không, không biết.” Thẩm Ngư ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
Hà Nhất Trạch xoa xoa thái dương, lật lật chồng bài thi trên bàn, đặt một tờ trước mặt cô: “Đầu tiên làm bài kiểm tra này, tôi xem em biết những gì.”
“Được!” Thẩm Ngư nóng lòng muốn thử, nhấc bút làm.
Nhưng xem từng câu hỏi, cô phát hiện cô không làm được câu nào cả.
Hự, xấu hổ.
Hà Nhất Trạch thấy thế, lại từ lấy một tờ khác cho cô.
Thẩm Ngư cẩn thận nhìn, so với tờ trước, tờ này cô có thể làm mấy câu.
Làm xong đưa cho Hà Nhất Trạch, Hà Nhất Trạch nhìn qua, trên mặt hắc tuyến càng nhiều.
Mở sách nói lại từ đầu, Thẩm Ngư nghiêm túc nghe, sau đó làm một bài kiểm tra, làm sai cũng không nhiều như trước.
Vòng đi vòng lại, Thẩm Ngư làm bài đến 11 giờ, đôi mắt nhịn không được bắt đầu cụp xuống, gục xuống ngủ trên bàn học.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa mở ra, Hà Nhất Trạch mặc áo ngủ đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người con gái đang ngủ trên bàn.
Mày nhăn lại, hắn đi đến trước mặt cô, sườn mặt của cô bị tóc che khuất, làn da mềm mại dưới ánh đèn bàn, nốt ruồi đen nơi khóe mắt tỏa ra mị lực.
Hà Nhất Trạch lần này làm theo suy nghĩ, ngón tay chạm phớt qua nó.
Thẩm Ngư đôi mắt chậm rãi mở, đôi mắt mông lung đối diện với con ngươi đen nhánh của Hà Nhất Trạch, cong miệng vui vẻ cười cười, đứng lên cầm sách, giọng nói mềm mại: “Em trở về phòng ngủ đây, cảm ơn anh.” Dứt lời, lung lay đi ra khỏi phòng.
Sau khi cửa khép lại, phòng khôi phục một mảnh yên lặng, Hà Nhất Trạch ngơ ngẩn nhìn ngón tay, vuốt ve.
【 Độ hảo cảm của Hà Nhất Trạch là 45. 】
Thẩm Ngư ngáp một cái, trở về phòng tiếp tục ngủ.
*
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Ngư đều học tập chăm chỉ hướng về phía trước, bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô nỗ lực học tập.
Cha Thẩm bưng hoa quả nhìn con gái mình chăm chỉ đọc sách cũng cảm xúc mênh mông, kích động vạn phần.
Buông hoa quả lén lút đi ra ngoài, Hà mẫu đi tới nói: “Thế nào? Tôi nói Tiểu Ngư là đứa bé ngoan biết nỗ lực đi, ông còn nói con bé.”
Cha Thẩm vui mừng gật đầu, dừng một chút lại nói: “Bất quá đây đều là công lao của Nhất Trạch, Nhất Trạch tới, Tiểu Ngư như biến thành người khác vậy, cảm ơn con.”
Hà mẫu nhìn thoáng qua, lôi kéo cha Thẩm trở về phòng.
*
“Anh, bài này em không hiểu.” Thẩm Ngư nghiêng đầu nhìn lại, lại đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy, sắc mặt đỏ lên, lan đến tận cổ.
Hà Nhất Trạch bình tĩnh dời mắt, nhìn đề bài, bình tĩnh giải đáp: “Đề này......”
Thẩm Ngư lúc này mới để ý đến bài tập, nghiêm túc ghi nhớ, nhanh chóng giải được.
“Oa, hóa ra là như vậy.” Thẩm Ngư làm bài này đã làm nửa tiếng vẫn không tính ra.
Ánh mắt sung bái cẩn thận nhìn về phía thiếu niên, không hổ là người thủ đô, hắn dạy là người ta không có chút mệt mỏi nào.
Con ngươi màu hổ phách như ánh sao trên trời, lộng lẫy dị thường, Hà Nhất Trạch ngón tay chuyển động ngòi bút, dời tầm mắt.
(ꈍ ᴗ ꈍ) Vote vote vote (ꈍ ᴗ ꈍ)