Lúc này y tá đẩy xe tới.
Thẩm Ngư trừng mắt nhìm kim tiêm trong tay cô ấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, run rẩy vươn tay, lúc y tá định tiêm thì lại rút lại.
“Tôi...... Tôi không tiêm......” Thẩm Ngư hoảng sợ lắc đầu.
Y tá thấy thế không biết phải làm sao, nửa ngày ôn nhu nói: “Em nhắm mắt lại, không đau chút nào hết.”
Thẩm Ngư dùng sức lắc đầu, cuộn tròn ngồi trên ghế.
Hà Nhất Trạch chợt đứng lên, một tay cầm cổ tay Thẩm Ngư, một tay che hai mắt cô, giọng nói vang lên bên tai: “Rất nhanh thôi.”
Thẩm Ngư trước mắt tối sầm, chóp mũi truyền đến hương thơm nhàn nhạt riêng biệt của Hà Nhất Trạch, đầu bỗng nhiên không đau nữa, ngay cả kim tiêm đâm vào làn da cũng xem nhẹ.
Hạt giống tình yêu ở trong tim mọc rễ nảy mầm, hiện giờ đã nở hoa.
Cô không biết cô thích Hà Nhất Trạch ở điểm nào, chẳng lẽ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt đó, đôi mắt đó, giọng nói đó......
Thiếu niên sạch sẽ bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới của cô, giống như làm thế giới chỉ có hai màu đen trắng của cô có them màu sắc.
Lúc đôi tay kia rời đi, Thẩm Ngư vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cho đến khi Hà Nhất Trạch đưa cho cô hai cái bánh baoc òn nóng hổi, “Ăn đi.”
Thẩm Ngư đẩy tay hắn ra, “Không ăn.”
“Tiểu Ngư.” Hà Nhất Trạch bị cô làm cho tức giận, “Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Thẩm Ngư cười lạnh một tiếng: “Tôi làm sao vậy? Tôi thích......”
“Thích cái gì?” Thấy cô đột nhiên dừng lại, Hà Nhất Trạch nghi hoặc ngước mắt.
Thẩm Ngư biệt nữu hừ thanh: “Không có gì!” Dứt lời, cô cầm hai cái bánh bao gặm.
Gương mặt bị tóc đen che khuất ửng đỏ, kém, thiếu chút nữa đã nói ra!
Hà Nhất Trạch đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt cô bị tóc đen che khuất, con ngươi lộ ra sự ôn nhu.
*
Trải qua sự kiện ở bệnh viện, Thẩm Ngư bắt đầu cố ý vô tình trốn tránh Hà Nhất Trạch.
Sáng ngày thứ Hai, Thẩm Ngư dậy từ rất sớm, ăn bữa sáng xong đi luôn.
Lúc Hà Nhất Trạch đi ra, phòng khách an an tĩnh tĩnh, không có Thẩm Ngư ồn ào quấn lấy hắn, nguyên bản hẳn là vui vẻ, nơi nào đó trong lòng lại vắng vẻ.
Hà mẫu hâm nóng sữa bò cho hắn, “Nhất Trạch, có phải con với Tiểu Ngư giận dỗi không?”
Hà Nhất Trạch sắc mặt trầm lại, chưa đến một giây đã khôi phục như thường, “Mẹ, con đi học đây.”
“Bữa sáng con còn chưa ăn a, mang mấy cái bánh bao đi ăn đi.”
“Không cần, con ăn bên ngoài.”
*
Vườn hao trong trường đã được sửa lại, lá cây bị cắt rải hai bên con đường đá cuội.
“Tiểu Ngư, sao thứ Bảy không tới nhà anh?” Lý Thanh Sâm nhìn máu tóc đen của Thẩm Ngư một lúc lâu, đôi mắt hơi lóe.
Thẩm Ngư ngượng ngùng vò đầu, “Hôm đó em đi bệnh viện.”
Lý Thanh Sâm bước chân ngừng lại, ngón tay thon dài đặt trên trán cô, “Còn khó chịu không?”
Thẩm Ngư như con thỏ nhỏ bị chấn kinh nhảy ra vài bước, khi nhìn vào đôi mắt của Lý Thanh Sâm, cười lắc đầu: “Không, không khó chịu.”
Lý Thanh Sâm đút tay vào túi quần, nắm chặt vài phần, híp mắt cười: “Tiểu Ngư, có phải vì anh đi nước ngoài nên em cảm thấy xa lạ?”
【 Cảm xúc của nam chủ không ổn định, ký chủ chú ý chú ý!!! 】
Tiếng nói chói tai của hệ thống chấn động bên tai, Thẩm Ngư chân mày khẽ run, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lý Thanh Sâm, không có gì khác thường a.
“Anh nói gì vậy, vừa nãy là do em vui quá ý mà.” Thẩm Ngư đi qua thân mật cầm cánh tay hắn, bộ dạng mê muội: “Em thích nhất là anh mà.”
Lý Thanh Sâm như được lấy lòng, đôi mắt hẹp dài cong cong, “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Ngư lại nói hai câu, rốt cuộc đã dỗ được cậu ta, mới thở ra một hơi, bị chính mình ghê tởm, “Tôi cảm thấy Lý Thanh Sâm tuyệt đối là bị người xuyên qua, cảm giác thật quỷ dị a.”
【 Ký chủ muốn em phản hồi cho Chủ Thần không? 】
“Không, không cần, nếu lại thay đổi hệ thống, đổi thành hệ thống công lược bằng hình thú, chị sẽ khóc chết mấy.” Thẩm Ngư run người.
Hệ thống công lược bằng hình thú là dung hình thú để công lược nam chủ, hệ thống mà Thẩm Ngư không am hiểu nhất.
【.........】
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ