Thấy thiếu niên định đi về phía bên này, Thẩm Ngư vội trốn vào một góc trong phòng, đóng cửa lại nghe động tĩnh.
Cô nghe thấy hai người kia nói chuyện với nhau, âm thầm kinh hãi.
Trước không nói nhân thiết của nữ chủ tan vỡ, nhưng Hà Nhất Trạch lúc đó làm cô dù có nhiều kinh nghiệm cũng bị dọa sợ.
“Nhan Sanh cùng Lý Thanh Sâm không phát triển chút nào sao?”
【 Không, không có......】
Thẩm Ngư nhíu mày: “Sao lại thế này?”
【 Kiểm tra đo lường không ra. 】
Thẩm Ngư: “......”
Sau khi tan học, Thẩm Ngư mới vừa thu thập sách vở xong, Lâm Uyển Uyển liền tới tìm cô.
Gần nhất Lý Thanh Sâm bận bịu về cuộc thi đấu bóng rổ, tự học buổi chiều cũng không tới phòng học, Lâm Uyển Uyển không thấy được sự cô đơn chợt lóe qua trong đáy mắt Lý Thanh Sâm, khôi phục khuôn mặt tươi cười, “Chị Ngư ~”
Thẩm Ngư nếu không phải nhớ rõ ngày đó đã nói rõ ràng với cô ta, lúc này còn tưởng rằng mình cùng Lâm Uyển Uyển là chị em tốt.
Thấy cô không nói, Lâm Uyển Uyển trên mặt có một tia khó coi, bất quá vẫn là một bộ tươi cười, mang theo xin lỗi kéo kéo góc áo cko, “Em biết sai rồi, chị Ngư, thật sự, em sẽ không cướp Lý Thanh Sâm của chị, em đã có bạn trai.”
Thẩm Ngư không muốn nhiều lời vô nghĩ với cô ta, rút tay về đi thẳng vào vấn đề: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Muốn cùng chị đi dạo phố, lâu rồi hai chị em mình chưa đi dạo phố.” Lâm Uyển Uyển thật cẩn thận nhìn cô, chỉ sợ cô nói không.
Thẩm Ngư cười xinh đẹp, “Được, tôi cũng muốn đi mua ít đồ.”
Lâm Uyển Uyển đáy mắt lướt qua một mạt tinh quang, che dấu không được vui mừng nói: “Quá tốt rồi, chị Ngư, đi thôi, một lát nữa là trời tối rồi.”
Thẩm Ngư ừ một tiếng, nhìn Hà Nhất Trạch phía trước vẫn đang dọn dẹp sách vở, đi theo Lâm Uyển Uyển.
Phố Khang Bắc ở trong thành phố S là nơi phồn hoa nhưng cũng rất hỗn tạp, nhà cao tầng, ánh đèn bên ngoài, tiếng người ồn ào.
Nguyên nhân mà nó hỗn tạp chính là ở phía đông, cửa hàng đều dùng những màu sắc bạo lực mờ ám, vả lại đó là hộp đêm, cảnh tượng đẫm máu trang ngập khu phố đông.
Thẩm Ngư một thân đồng phục cùng Lâm Uyển Uyển cũng một thân đồng phũ đi chung, ở trong đám người này có vẻ rất đặc biệt.
【 Kiểm tra được có 5 người đang theo dỗi ký chủ, ký chủ, có cần mở thênh thành không? 】
Nghe hệ thống khẩn trương, Thẩm Ngư ở trong lòng cười nói, “Đừng khẩn trương, tôi còn không sợ, em sợ cái gì.”
【 Nhưng mà......】
Lâm Uyển Uyển lúc này lại đây đánh gãy Thẩm Ngư suy nghĩ, “Chị Ngư, chị xem chúng ta có nên đi sang cửa hàng khác không a, em biết gần đây có một cửa hàng đồ rất đẹp, em dẫn chị đi xem nhé.”
Thẩm Ngư cười lạnh, nói: “Nơi nào?”
Chờ không kịp sao? Tôi muốn cô gấp chết đây.
Lâm Uyển Uyển vội nói: “Chính là ở gần đây, em đưa chị đi.”
Thẩm Ngư nói được.
Đi ra cửa hàng, Lâm Uyển Uyển đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy nơi nào đó trước mắt sáng ngời, mang theo Thẩm Ngư đi đến một chỗ.
Càng chạy càng hẻo lánh, càng chạy càng tối tăm.
Thẩm Ngư ngữ khí mang theo run rẩy, lộ ra sợ hãi, “Uyển Uyển, chỗ này là chỗ nào a?”
Lâm Uyển Uyển cười kéo tay cổ tay cô, nói: “Lập tức đến rồi.”
Cuối cùng đi đến một ngõ nhỏ không người, khắp nơi đều là hoang phế kiến trúc, ánh sáng cũng bị toàn nhà cao tần phía trước ngăn lại, đèn đường mỏng manh lập loè, an tĩnh đáng sợ.
Lâm Uyển Uyển cũng không giả vờ nữa đi, mang theo hận ý ném tay Thẩm Ngư ra, “Tiện nhân! Có phải mày rất coi thường tao hay không? Để tao luôn đi theo phía sau mày như chó, tùy tiện sai sử cảm giác rất sung sướng đúng không?”
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ