Ở trước cửa phòng học đứng một lúc lâu Thẩm Ngư mới đi vào, phòng học ồn ào bỗng chốc an tĩnh lại, từng ánh mắt dừng trên người cô.
Thẩm Ngư khẩn trương sắp khóc, ngón tay run rẩy đặt sách giáo khoa trên mặt bàn, giọng nói bé xíu giới thiệu bản thân.
Phòng học có mấy học sinh quấy rối, nói với Thẩm Ngư: “Cậu nói gì vậy? Lớn tiếng chút! Bọn tôi không nghe thấy!”
“Đúng vậy, không nghe thấy a!”
Thẩm Ngư lúc túng đến mức không dám ngẩng đầu lên, ấp úng lặp lại.
Người bên dưới càng ồn ào.
“Ồn ào!”
Bỗng nhiên một giọng nói từ hàng sau cùng vang lên làm cả lớp học chìm vào im lặng, không ai dám dám phát ra tiếng động.
Thẩm Ngư cảm thấy khang khác, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn lướt qua cả lớp, gục đầu xuống an ủi chính mình bọn họ là sách vở, là sách vở, không phải khẩn trương!
Một tiết từ bắt đầu khẩn trương đến lúc sau tự tin ngẩng đầu, Thẩm Ngư giảng bài một cách dễ hiểu.
Thẩm Ngư thân là học bá đứng đầu toàn khối, một tiết này làm tất cả học sinh đều nghe hiểu, sau đó 5, 6 người đều đứng lên đặt câu hỏi.
“Cô giáo, cô thật giỏi a, có thể giảng cho em bài này không? Em vẫn luôn không hiểu.”
Thẩm Ngư sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “Không... Không phải gọi tôi là cô giáo, gọi là Thẩm Ngư là được rồi.”
Học sinh kia thấy Thẩm Ngư rất dễ gần, thần sắc không có một tia kiêu ngạo hay khinh thường, chỉ có khiêm tốn, làm người ta có hảo cảm, gãi gãi đầu nói: “Được rồi, Thẩm Ngư, có thể giarng bài này cho tớ được không?”
“Được... Được.”
Thẩm Ngư xem đề bài, nghiêm túc phân tích một chút mới giảng bài, tận lực dùng cách đơn giản nói cho hắn.
Học sinh kia mắt tỏa sáng, vui mừng gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, tớ đã suy nghĩ nửa ngày, cảm ơn cậu nha Thẩm Ngư, cậu thật sự quá lợi hại.”
Thẩm Ngư bị bộ dạng nhiệt tình của hắn dọa đến, đẩy đẩy gọng kính ừ một tiếng.
Tiết thứ 2, theo lý thuyết phải gọi học sinh lên bảng giảng bài, Thẩm Ngư nhìn chằm chằm danh sách học sinh trên bàn không biết gọi ai.
Phòng học an tĩnh vài phút, có mấy học sinh nói giỡn đánh vỡ không khí khẩn trương.
“Tớ tớ tớ, Thẩm Ngư, bài này để tới lên làm cho.”
Thẩm Ngư cho hắn một ánh mắt cảm tạ mới mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều có số thứ tự đi, tôi mở sách quyết định được không.”
“Có thể có thể!”
Thẩm Ngư mở sách Toán, nhìn số trang: “Số 3......37 đi lên làm bài này đi.”
Phòng học vừa nghe được số này lập tức không có tiền động, không khí im ắng làm Thẩm Ngư nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, thẳng đến khi nhìn thấy một người đi lên bục giảng.
Đồng phục rộng thùng thình mặc trên người làm nổi bật dáng người cao lớn, tóc đen, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ làm người khác chùn bước, lại đẹp như được tỉ mỉ điêu khắc.
Thẩm Ngư nhìn hắn đi tới, lại kinh ngạc lui về phía sau một bước, không ai phát hiện nàng dị thường, chỉ có Mộ Cung Mặc nhìn về phía cô mới nhìn thấy.
Mộ Cung Mặc khóe miệng tuỳ tiện cong lên, một tay cắm ở túi quần, một tay cầm phấn viết viết bài giải.
Chờ hắn viết xong, mọi người nhìn hắn ngồi trở lại vị trí, tất cả thật giống như ảo giác.
Ai sẽ nghĩ Mộ Cung Mặc từ trước đến nay không bao giờ lên bảng hôm nay lại khác thường như vậy, vừa mới còn nhìn thấy hắn nghe giảng, trời ơi, đây vẫn là nam thần lãnh khốc vô pháp vô thiên sao?
Thẩm Ngư cũng không biết trong lòng mọi người nghĩ gì, nghiêm túc cẩn thận kiểm tra bài giải, phát hiện không có lỗi sai nào, không dám nói người kia một câu, vội vàng nói sang chuyện khác rồi tiếp tục giảng theo chương trình.