Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 17: Chương 17: TG1《 Nam thần lãnh khốc: Độc sủng cô vợ nhỏ 》(17)




Thẩm Ngư mệt đến nỗi không nhấc nổi eo, quỷ biết cô kéo cái người cao lớn này có bao nhiêu mệt, cũng không biết cô kéo người này như thế nào nữa, thật là mệt chết mất.

“Hắn ngủ rồi đúng không?”

【 Ngủ... Ngủ rồi đi. 】

“Đi?” Thẩm Ngư nhướng mày, “Có khẳng định không?”

【 Khẳng... Khẳng định! 】 Hệ thống cắn khăn tay khóc không ra nước mắt, nó chỉ có thể dùng hệ thống đánh giá nam chủ Mộ Cung Mặc ngủ hay không, có một số việc cũng sẽ có sai sót chứ, sao lại dữ như vậy a......

“Được rồi.”

Thẩm Ngư không cần diễn, tùy tiện ngồi vào bên cạnh Mộ Cung Mặc, hồi phục sức lực.

Mộ Cung Mặc bên cạnh đã truyền đến từng đợt tiếng ngáy, có vẻ đã ngủ sâu.

“Người này sai thiết lập đi? Lúc này không phải đang ở cùng nữ chủ sao?” Thẩm Ngư hỏi.

Đoạn này trong cốt truyện là Mộ Cung Mặc nói chuyện điện thoại với Mộ phụ, bị Mộ phụ làm tức giận nên chạy đến quán ăn uống rượu.

Đừng hỏi vì sao lại uống rượu trong quán nữ chủ làm thêm, đều là cốt truyện an bài, lại thêm chút cẩu huyết.

Hệ thống kiểm tra vài lần, đều bình thường, không có chút khác thường nào, cũng cảm thấy rất kỳ quái 【 Ký chủ, nếu không nhân cơ hội này, nâng hảo cảm độ lên đi? 】

Thẩm Ngư chống cằm nghĩ nghĩ, đây là cơ hội ngàn năm có một, nhưng lại tự đưa tới cửa, lại làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Nhìn nhìn thời gian, Thẩm Ngư không muốn bỏ qua cơ hội lần này, đứng lên nâng Mộ Cung Mặc dậy, vừa kéo vừa nói với hệ thống: “Đưa thuốc tăng lực đây, nhanh!”

【 Ách... Ký chủ......】

“Làm sao vậy? Nhanh lên a!” Thẩm Ngư dùng dùng hết sức cũng chỉ nâng được hắn dậy, sắp không chịu được nữa.

【 Thuốc tăng lực vừa mới hết...... Chỉ còn lại tiểu lực hoàn......】

Thẩm Ngư hỏng mất, “Tiểu lực hoàn thì tiểu lực hoàn, nhanh lên a!!!”

Tiểu lực hoàn kém hơn thuốc tăng lực không phải một cấp, gia tăng sức lực cũng chỉ bằng 1/4 thuốc tăng lực.

Nhưng có còn hơn không.

So với vừa rồi miễn cưỡng cũng tốt hơn một chút, Thẩm Ngư kéo Mộ Cung Mặc đi về phía khách sạn, mà lúc này bên tai lại truyền đến tiếng nôn.

“Mộ... Mộ Cung Mặc! Cậu đừng nôn!” Thẩm Ngư thân hình chấn động, hét to với người đang ghé trên vai.

Mộ Cung Mặc say không biết gì, dạ dày quay cuồng, nơi nào nghe thấy Thẩm Ngư nói, hé miệng khó chịu nôn mửa.

Thẩm Ngư chỉ cảm thấy bả vai cùng phần lưng ướt đẫm, đầu trống rỗng, đột nhiên đẩy Mộ Cung Mặc xuống đất, nghiến răng nghiến lợi.

Mộ! Cung! Mặc!

Hệ thống yếu ớt an ủi nói 【 Ký chủ, giết người là phạm pháp! Giết người là phạm pháp a! 】

Thẩm Ngư: “.........”

Mộ Cung Mặc bị ném xuống đất vẫn nôn, nôn không biết bao lâu, mới nghiêng đầu ngủ trên đường.

Trên đường không có ai, chỉ có mấy chiếc xe chạy qua, Thẩm Ngư mất thật lâu mới nhịn xuống không đánh người kia, ngừng thở, kéo Mộ Cung Mặc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa cảnh cáo, “Mộ Cung Mặc, cậu mà nôn nữa, tôi sẽ lột sạch cậu rồi ném trên đường!”

Dù sao hắn đã say thành lợn chết, Thẩm Ngư cũng không cần duy trì thiết lập của nguyên thân, đánh vào trên đầu Mộ Cung Mặc.

Mộ Cung Mặc có lẽ là bị đạn đau, ôm Thẩm Ngư càng chặt.

Thẩm Ngư rốt cuộc kéo hắn vào khách sạn, dùng chứng minh thư mua trong cửa hàng thuê một phòng, xem nhẹ ánh mắt quái dị của nhân viên thu ngân, vào thang máy, đi vào phòng.

Chuyện đầu tiên Thẩm Ngư làm là đi tắm, mất một tiếng mới làm trên người hết mùi rượu, lúc cô khoác áo tắm dài đi ra, lại nhìn thấy người vốn đang nằm trên sô pha lại ngồi trên mép giường, nhìn chằm chằm cô.

__________________

Vote vote vote

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.