Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 8: Chương 8: TG1《 Nam thần lãnh khốc: Độc sủng cô vợ nhỏ 》(8)




Vào cổng trường, Thẩm Ngư đeo ba lô chạy chậm vào phòng học.

Phần lớn học sinh đã ngồi vào chỗ, việc ai người đó làm.

Thẩm Ngư đẩy đẩy cặp kính chiếm hơn nửa khuôn mặt nàng, mái tóc hơi rũ, che cả khuôn mặt, sợ hãi rụt rè ngồi vào chỗ, mở sách ra đọc.

Người ngồi cùng bàn không chịu nổi sự im lặng của cô, quay sang nói chuyện với người khác.

Chủ nhiệm đi vào phát phiếu điểm tháng này, đôi mắt đảo qua mỗi người trong lớp, dừng lại trên người Thẩm Ngư, giọng nói mang theo khen ngợi: “Kiểm tra tháng này thành tích của phần lớn họ sinh đều không tốt, may mà có một học sinh làm vẻ vang cho lớp, đứng thứ nhất toàn khối, tôi muốn khen ngợi học sinh này, Thẩm Ngư, lần sau không ngừng cố gắng. Những học sinh có thành tích kém bị phạt trực nhật một tuần. Được rồi, lấy sách ra……”

Dứt lời, mấy học sinh đằng sau lộ vẻ phiền muộn.

Thẩm Ngư khép lại truyện, bỏ vào ngăn bàn, lấy sách giáo khoa nghiêm túc nghe giảng bài, không chú ý một số ánh mắt không có ý tốt dừng ở trên người cô.

Giờ tan học buổi chiều, lúc Thẩm Ngư sắp xếp lại sách vở, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy vài người đứng ở bên cạnh, ôm ngực nhìn cô.

“Thẩm Ngư đồng học.”

Thẩm Ngư bị những người này nhìn chăm chú, trong lòng hoảng hốt, nắm chặt cặp sách, “Các bạn…… Các bạn có việc sao?”

Một học sinh nữ phiền chán nhìn cô, tùy tay ném chổi trước mặt cô, khóe miệng mang theo ý cười nói: “Bọn tôi còn có việc, cậu có thể giúp bọn tôi trực nhật được không a?”

“Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều biết Thẩm Ngư đồng học rất tốt bụng, bọn tôi thật sự có việc gấp, cậu giúp bọn tôi trực nhật đi.” Vài người bên cạnh liên tục phụ họa nói.

Thẩm Ngư lui về phía sau một bước, lưng dán vách tường lạnh băng, môi mím lại, sắc mặt hơi tái nhợt, tiếng cự tuyệt nghẹn lại, cuối cùng hóa thành một tiếng ân.

Cô là người như vậy, vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không tức giận với ai.

Vài người cười hì hì nói cảm ơn, đi ra phòng học.

Phòng học chỉ còn vài người, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.

Ở lớp học, chưa từng có người nào chơi với cô, ai cũng sẽ không chơi với một người tính cách tự bế như cô.

Thẩm Ngư để cặp sách trên mặt bàn, nhặt chổi lên, đi đến trước bục giảng, từng bước từng bước trực nhật.

Lúc làm xong, ngoài trời đã tố, Thẩm Ngư đóng cửa cặp sách, đeo cặp sách xuống dưới tầng.

Vừa mới đi xuống đã nghe thấy có giọng nói của ai đó, theo tay vịn đi xuống xem, có hai bóng người một nam một nữ đang nói chuyện.

“Cô… Tên là gì?” Đây là giọng nói của nam sinh.

“Tớ… Tớ tên Ngô Cấm.”

“Nga.” Giọng nói của nam sinh mang theo một tia thất vọng.

Ô trong tay Thẩm Ngư “bang” một tiếng rơi trên mặt đất, lúc nàng nhặt lên, hai bóng người kia đã biến mất.

Thẩm Ngư không biết vì sao giọng nói của người con trai kia rất quen thuộc, có cảm giác như đã nghe được ở đâu đó, có thể là ảo giác đi.

Về đến nhà, nhìn căn nhà không có một bóng người, Thẩm Ngư thở dài một hơi, hâm nóng đồ ăn hôm qua còn dư lại, qua loa ăn xong, trở lại phòng làm bài tập.

【 Nam nữ chủ đã gặp mặt, ký chủ…… Nhìn qua không vội chút nào? 】

Thẩm Ngư đóng cửa lại lập tức khôi phục bản tính, xem lịch, ăn đồ ăn vặt.

“Gấp cái gì, gấp có thể làm bọn họ không gặp mặt?”

【 Nhưng mà……】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.