Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 259: Chương 259: Thế giới hiện thực (1)




Edit: Ư Ư

"Sao lại thất bại?"

Đa Đa đau khổ nói: "Tớ gặp một người đồng tính."

Thẩm Ngư: "Thế giới trước không phải cậu tên là Nhị Nữu chứ?"

Đa Đa khiếp sợ: "Sao cậu lại biết?"

"Tớ là Lý Tiểu Ngư đây." Thẩm Ngư không nghĩ tới thế giới kia là Đa Đa, cô cũng không phát hiện, bởi vì cô ấy giống như dân bản xứ vậy.

Đa Đa chửi bậy một câu, "Ngư ơi, đều do tớ không có ký ức, nếu không tớ nhất định sẽ nhận ra cậu."

Thẩm Ngư còn có có chút khó hiểu: "Cậu nói thế giới trước nhiệm vụ của cậu bị thất bại không phải vì Cố Nhan Tuyết chứ?"

Đa Đa dùng sức gật đầu, "Chính là cô ta."

"...... Cậu cong?" Thẩm Ngư ôm chặt đầu gối co người vào trong góc sô pha.

Đa Đa cạn lời: "Tớ...... chỉ hơi cong."

Rồi lại nói tiếp, "Yên tâm, làm bạn với cậu lâu như vậy rồi, nếu cong thì tớ đã cong từ lâu rồi."

Thẩm Ngư khoa trương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Đa Đa bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nói: "Năm nay có rất nhiều người xuyên nhanh mới đó, cũng không biết giải thưởng nữ chính xuyên nhanh trong đại hội xuyên nhanh sẽ trao cho ai."

"Khẳng định là tớ." Thẩm Ngư tự tin cong môi.

"Năm nào cậu cũng được trao giải nữ phụ, Ngư ơi, đừng nghĩ nữa." Đa Đa nghĩ đến chuyện gì lại nói: "Quan trọng là giải thưởng vai ác và giải thưởng vai nam chính, nghe nói sẽ có rất nhiều anh đẹp trai, ha ha ha ha, tớ nhất định phải thoát kiếp FA!"

Thẩm Ngư gửi cho cô ấy một ánh mắt thương hại: "Cậu đã cong mà còn muốn tìm soái ca à, tìm chị gái xinh đẹp thì tốt hơn đấy."

Đa Đa tuyệt vọng che mặt: "......"

-

Đại hội xuyên nhanh do Chủ Thần chủ trì, đại sảnh rộng lớn tụ tập hàng nghìn người xuyên nhanh.

Thẩm Ngư tìm được một vị trí đặc biệt rồi ngồi xuống ngắm anh đẹp trai chị đẹp gái với Đa Đa.

Thẩm Ngư ngắm mệt quá bèn uống rượu giải buồn.

Đại hội xuyên nhanh lần nào cũng rất nhàm chán, còn không bằng về nhà chơi với mèo.

"Tới rồi!" Đa Đa chỉ vào cửa lớn kích động nói: "Tớ biết Thánh Tử Thần Điện cũng tới mà."

Thẩm Ngư nhìn theo hướng Đa Đa chỉ, mọi người đều nhường ra một con đường, một người đi từ cửa lớn vào bên trong, một thân thánh bào màu tím, một đầu tóc đen bay bay theo từng bước đi lộ ra khuôn mặt giống như thần linh, ngay cả Thẩm Ngư vừa ngắm anh đẹp trai đến mệt mỏi cũng cảm thấy người này nhất định là người trên trời, quá đẹp......

Nghìn năm Thần Điện mới xuất hiện một Thánh Tử, một trăm năm sau Thánh Tử có thể thông qua khảo hạch lên Thần giới trở thành Thần tôn, Thần tôn chưởng quản Thần giới, chỉ khi Thần tôn ngã xuống thì một Thánh Tử khác mới có thể xuất hiện.

Bây giờ vị Thần tôn cuối cùng trên Thần giới đã ngã xuống gần một trăm nghìn năm, vị Thánh Tử này cũng là vị Thánh Tử thứ mười, chín vị phía trước không thể thông qua khảo hạch.

Nhưng vị Thánh Tử này còn tài giỏi hơn chín vị Thánh Tử trước vài lần, chẳng những vượt qua chín nghìn chín trăm tám mươi mốt kiếp nạn lúc còn trẻ mà bây giờ chỉ cần vượt qua một trăm thế giới nữa là có thể trở thành Thần tôn.

Mười mấy vị tế sư đều cực kỳ chờ mong ngày hắn vượt qua khảo hạch.

Thẩm Ngư không rời được mắt, cảm thán nói: "Thật sự đẹp."

Đa Đa lau lau nước bọt, đôi mắt biến thành hình trái tim, "Mẹ ơi, tớ mà được sờ tay ngài ấy một lần thì chết cũng đáng."

Thẩm Ngư: "Không có tiền đồ, tớ mà được sờ mặt một lần thì chết cũng đáng."

"Có thể sờ không?"

"Cậu sờ trước tớ sờ sau."

"Thôi, tớ sợ bì thần sử đánh gãy tay mấy."

Đại hội xuyên nhanh vẫn đang cử hành, Chủ Thần lên đài, không nói nhiều lời mà đi ngay vào chủ đề, "Giải thưởng nữ phụ và nam phụ lần này thuộc về........."

Đa Đa Thẩm Ngư ngừng thở.

"Hệ thống 723 Thẩm Ngư, hệ thông 678 Giản Túc."

Đa Đa nghe vậy không biết nói gì bởi vì năm nào cũng như vậy, nữ phụ Thẩm Ngư nam phị Giản Túc.

Giản Túc người này cũng rất nổi tiếng trong giới xuyên nhanh, được đứng thứ nhất liên tục một trăm lần bảng nam phụ xoay người và bảng nam phụ hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất, liên tục......

Dù sao bảng nam phụ đều bị anh ta bá chiếm, không người có thể địch.

Hai người vừa đi lên nhận giải, cả sảnh lớn đều yên tĩnh, Thẩm Ngư mặc một bộ váy thêu đỏ rực, đôi chân dài trắng nõn lộ đến đầu gối đầy gợi cảm,

Giản Túc mặc một bộ tây trang màu đen đi phía sau cô.

Sau khi nhận cúp, Thẩm Ngư lại nghe thấy người đứng bên cạnh nói:

"Ngư, hôm nay em rất xinh đẹp."

Thẩm Ngư cảm thấy anh ta tới gần bèn dùng khuỷu tay đẩy đẩy, bầu không khí nghiêm túc như vậy còn dám nói đùa, Chủ Thần còn đang đứng ở bên cạnh nhìn kia kìa.

Giản Túc an phận nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Ngư muốn nói hai câu bày tỏ cảm xúc khi đoạt giải, nắm chặt microphone, đôi mắt đảo qua mọi người trong sảnh lớn, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt quen thuộc kia, còn chưa nhìn thấy người nọ là ai thì hắn đã biến mất trong đám đông.

Nói xong rồi đi xuống.

Bên này thần sử bỗng nhiên nghe thấy Thánh Tử hỏi: "Cô gái kia là ai?"

Lần đầu tiên thần sử thấy Thánh Tử hỏi về một người mà lại là con gái, sửng sốt một chút vội nói: "Cô ấy là người xuyên nhanh, tên là Thẩm Ngư, rất nổi tiếng trong giới nữ phụ, hình như là không có nhiệm vụ nào cô ấy không hoàn thành, không có người nào không công lược được, đã liên tục giành được mười mấy giải thưởng nữ phụ."

Thánh Tử thu hồi ánh mắt nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trở lại trên đài, Chủ Thần bắt đầu tuyên bố giải thưởng nữ chính và giải thưởng nam chính.

"Giải thưởng nam chính lần này là một người mới, đó chính là Thánh Tử điện hạ, mà giải thưởng nữ chính cũng là một người mới, Phạn Âm."

Hai người vừa lên đài thì mọi người phía dưới đã bắt đầu ồn ào, chưa ai nghe nói tới người mới tên Phạn Âm này, mà Thánh Tử cũng tham gia đại hội xuyên nhanh, không công bằng.

Nhưng dưới ánh mắt của Chủ Thần không ai dám nói một câu.

Đa Đa hâm mộ chống cằm: "Quá hâm mộ người tên Phạn Âm kia, có thể bước cùng Thánh Tử đại nhân."

"Ha ha ha ha." Thẩm Ngư buồn cười, "Nếu hâm mộ thì khi nào đại hội kết thúc cứ đi tìm Thánh Tử nói hai câu.."

Đa Đa mở to hai mắt: "Nói như thế nào?"

Thẩm Ngư cười hì hì: "Cơ hội là do bản thân sáng tạo."

Đại hội kết thúc mọi người sẽ lên tầng cao nhất để ăn uống, người lục tục rời đi, Thẩm Ngư và Đa Đa đi theo phía sau Thánh Tử tới trước thang máy.

Nhưng mà cái thang máy này không có ai mà chỉ có một mình Thánh Tử, ánh mắt Thẩm Ngư sáng lên, vừa định đi vào đã bị cản lại.

"Hai người là ai? Không biết nơi này cấm người xuyên nhanh tới gần à?" Hai thần sử ngăn bọn họ lại với ánh mắt lạnh lẽo.

Thẩm Ngư xì một tiếng trong lòng, nói thầm không tốt, đã quên Thánh Tử không thích người ngoài tới gần, thôi chạy nhanh.

Cô kéo Đa Đa định rời đi thì phía sau lại truyền đến một giọng nam thanh lãnh: "Để hai người này đi vào."

Dứt lời, không chỉ làm hai thần sử khiếp sợ mà ngay cả vẻ mặt của Thẩm Ngư và Đa Đa đều giống như nhìn thấy ma.

Thánh Tử là ai, là người không có tình cảm, sau này sẽ trở thành Thần tôn, không nghĩ tới lại tốt bụng như vậy, còn cho hai cô đứng cùng thang máy.

Thẩm Ngư có chút khẩn trương đi vào với Đa Đa, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi mực rất nhạt,.

Thang máy im lặng đi từ tầng một đến tầng cao nhất, phải đi qua 66 tầng, cái bầu không khí này quá ngột ngạt rồi.

Đa Đa đã ngốc, linh hồn đã rời khỏi cơ thể, Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, nhớ tới chuyện lúc trước đã nói với Đa Đa, nhưng vừa nói xong cô đã hối hận: "Thánh Tử điện hạ, bình thường ngài có ăn cơm không?"

Người ta có ăn cơm hay không liên quan gì đến mày hả Thẩm Ngư!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.