Edit: Ư Ư
Nếu cô không tới thì chắc Giang Thanh sẽ bị bốn tên lưu manh này đánh chết mất.
Nếu bốn tên lưu manh kia không muốn xảy ra án mạng thì sẽ tha cho hắn, nhưng mà không lấy được tiền, trong lòng tức giận nên không chết thì cũng tàn.
Giang Thanh tự giễu khẽ cười, hắn đỡ tường đứng lên đau đến run rẩy, “Không có tác dụng gì đâu, cho tiền lần sau bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đòi, mà tôi thì không có nhiều tiền như vậy.”
Thẩm Ngư: “.........”
Sao cô có thể nghĩ người như vậy là sát nhân cuồng chứ, cô mím môi thở dài nói: “Thôi được rồi, lần sau anh nên cẩn thận một chút, tôi đi trước đây.”
Cô vừa nhấc chân định đi thì Giang Thanh gọi lại, “Xin hỏi... Xin hỏi cô tên là gì?”
Hắn cười cười nói: “Tôi là Giang Thanh, thật sự cảm ơn cô nhiều.”
Thẩm Ngư quay đầu lại, “Tôi là Thẩm Ngư.”
Dường như Giang Thanh nhận ra cô không nhìn thấy đường nên hắn bước tới gần hỏi: “Nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà được không?”
Có lẽ là nhận ra sự đường đột của bản thân nên hắn nhanh chóng giải thích: “Nơi này có rất nhiều ngõ nhỏ, mà bây giờ cũng muộn rồi nên...”
Thẩm Ngư hơi sửng sốt, cũng đúng, vừa nãy cô theo dõi hắn mới tới đây, bây giờ còn không biết phải về nhà bằng cách nào đâu, nhưng mà...... “Anh vừa mới bị thương, lại đưa tôi về nhà, thật sự không sao chứ?”
Giang Thanh cười lắc đầu, “Không sao, vết thương nhỏ thôi mà.”
“Vậy được rồi, cảm ơn anh nhiều, tôi có việc mới tới nơi này, lại là lần đầu tiên nữa nên thật sự cảm ơn anh.” Thẩm Ngư nói.
Giang Thanh đi đến bên cạnh cô, nhìn đôi mắt đenh nhánh của cô, mở miệng: “Không cần cảm ơn tôi đâu, vừa nãy là cô cứu tôi mà.”
Thẩm Ngư duỗi tay giữ chặt ống tay áo của hắn, giọng nói của người này mềm mại, giống như giọng nói của thiếu niên nhưng lại thiên về shota nhiều hơn, nghe rất trẻ, căn bản không giống một giáo viên mà giống như học sinh mới vào cấp ba hơn, “Nghe giọng của anh rất trẻ, anh đã trưởng thành chưa?”
“Tôi đã 24 tuổi rồi.” Giang Thanh hơi trầm giọng xuống, tuy trầm thấp hơn nhưng vẫn trong trẻo.
Thẩm Ngư có chút không tin, giọng nói này giống như của vị thành niên vậy, cũng không biết lớn lên thế nào, cô lại hận bản thân mình vì là người mù nên không nhìn thấy anh đẹp trai.
Đi tới cửa tòa nhà Thẩm Ngư mới buông tay ra, “Tôi đã tới nhà rồi, cảm ơn anh.”
Giang Thanh ừ một tiếng, “Không có gì.”
Thẩm Ngư đi lên cầu thang, cô khẽ nhíu mày, “Tôi cảm thấy Giang Thanh không phải là sát nhân cuồng, người như vậy không thể nào là tội phạm đúng không?”
【 Ký chủ, sát nhân cuồng không phải trông giống thì là sẽ là sát nhân cuồng. 】
“Tôi biết rồi.” Thẩm Ngư nhụt chí, chắc là đêm nay lại chết rồi, không đẩy nhanh được tí tiến độ nào cả.
Đi đến tầng năm, Thẩm Ngư nghe thấy Đường Tần phòng đối diện đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi biết rồi...... Để ý kỹ căn phòng tầng hai...... Tên kia ngoại trừ xem phim cấm thì là đi tới cửa hàng rửa chân, xảy ra chuyện gì được.” Đường Tần mặc áo ngắn tay vày quần đùi, dưới chân đạp dép lê, đang lười biếng dựa vào cửa cắm chìa khóa.
Hắn đang định đóng cửa lại thì đột nhiên có một bàn tay chắn ngang.
Đường Tần nhíu mày nhìn người tới rồi nói với người ở đầu điện thoại bên kia: “Biết rồi, tôi có chút việc cúp máy trước nhé.”
“Sao lại là cô?”
Thẩm Ngư thu tay lại, “Đại ca, anh đừng hung dữ như vậy được không, tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện thôi.”
Đường Tần hai tay ôm ngực, đây là động tác tiêu chuẩn khi hắn không kiên nhẫn, “Nói.”
Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, cô cúi đầu một lát rồi ngẩng lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi nói: “Tôi hoài nghi có người theo dõi tôi, anh biết không? Buổi tối hôm nào tôi cũng nghe thấy âm thanh gì đó giống như cạy khóa vậy.”
“Cạy khóa?” Vẻ mặt Đường Tần âm trầm giống như không tin sẽ có người dám làm chuyện này ngay trước mắt hắn.
Thẩm Ngư biết hắn sẽ không tin, giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào: “Một người mù như tôi sao lại rảnh rỗi đến nối nói dối anh! Tôi thấy anh ở đối diện, lại đáng tin cậy nên mới nói với anh, anh không tin thì thôi, tối nay nhất định người đó sẽ đến.”
Khóa mắt Đường Tần đảo qua đôi mắt ngập nước của cô gái trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội, hắn quát một tiếng: “Đừng khóc!”
Thẩm Ngư vội vàng xoa xoa nước mắt, cúi đầu, bả vai run rẩy.
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi.” Đường Tần xoa xoa thái dương: “Cô về phòng trước đi, buổi tối tôi sẽ để ý.”
“Thật sao?” Thẩm Ngư vui mừng nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh!”
Thẩm Ngư xoay người về phòng, còn vẫy tay tạm biết với hàng xóm.
Cửa đóng lại, gân xanh trên trán Đường Tần nổi lên, hắn bực bội đá tường, từ lúc nào mà hắn bị thuyết phục một cách dễ dàng như vậy?
-
Thẩm Ngư đóng cửa lại, cô cũng không lập tức vào trong phòng mà đứng ở kệ để giày nghĩ nghĩ.
Cuộc nói chuyện lúc nãy của Đường Tần chứng minh hắn chẳng những là cảnh sát mà hắn ở đây là vì bảo vệ người trong căn phòng tầng hai.
Cô làm vậy vì không muốn ngồi chờ chết, nếu Đường Tần là sát nhân cuồng thì tối nay chắc chắn hắn sẽ không giết cô. Nếu không phải thì sẽ bảo vệ cô không chết vào buổi tối ngày hôm nay.
Đường Tần tới đây để bảo vệ người trong căn phòng tầng hai, nhưng rõ ràng ngày 30 tháng 6 người đó vẫn bị giết.
Vì sao lại chết? Đường Tần bảo vệ mà người đó vẫn chết, Thẩm Ngư chỉ có thể nghĩ tới hai tình huống, một là Đường Tần chính là sát nhân cuồng, mặt ngoài là bảo vệ nhưng sau lưng lại tìm cách giết người, hai là Đường Tần không phải là sát nhân cuồng nhưng không thể bảo vệ được người ở tầng hai.
Thôi, cứ qua đêm nay rồi tính tiếp.
Thẩm Ngư xem hết mấy tập phim nhưng vẫn chưa ngủ được.
“Hệ ca, tôi sợ ngày mai lại là hôm nay.” Thẩm Ngư nhìn chằm chằm trần nhà
【 Ký chủ đi ngủ đi, đừng miên man suy nghĩ nữa. 】
“Ừ......”
-
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào đầu giường làm Thẩm Ngư tỉnh lại, cô ngồi bật dậy nhanh chóng ấn vào đồng hồ báo thức.
“Bây giờ là 6 giờ 10 phút, ngày 4 tháng 6 năm 2018.”
“Hệ hệ!!!”
【 Có mặt. 】
“Ha ha ha ha tôi không chết!”
【 Biết rồi. 】
Thẩm Ngư kích động lăn lộn trên giường chỉ thiết không hét lên, “Tôi không chết nè!!”
【 Ký chủ, cô đừng hét nữa, quấy rầy tôi xem phim Hàn. 】723 đau đầu nói.
Thẩm Ngư hừ một tiếng, cười hì hì đứng dậy rồi tung tăng nhảy nhót đi vào phòng tắm, cộp một tiếng, đầu bị va vào trên cửa
【... Có đau không? 】723 nhìn Thẩm Ngư vẫn đang cười.
“Đau!” Thẩm Ngư xoa xoa trán, cười cười mở cửa phòng vệ sinh, “Nhưng đây không phải là mơ, tôi không chết, thật luôn.”
【......】