“ Quý khách ở chuyến bay 380 xin hãy...“.
Tại sân bay đông đúc, Đình Quân nổi bật giữa biển người, mắt đeo kính mát thời trang, phong thái lãng tử, đào hoa. Anh kéo vali ra phía cửa sân bay, ngoắt đại một chiếc taxi gần đó rồi leo lên thật nhanh.
Đình Quân qua Mỹ sống được năm năm, bây giờ về lại đây, anh thấy nhiệt độ cơ thể quá nóng. Nóng đến mức hai nút áo phía trên đã được cởi ra, chiếc áo mở phanh làm lộ phần ngực trần đầy hấp dẫn của anh. Đình Quân bảo tài xế đi đến nơi biệt thự ở Thành Phố G.
Đến nơi, anh bước xuống, đi đến cánh cửa rồi bấm chuông. Đã năm năm đi xa như vậy, thế mà Đình Quân vẫn nhớ như in ngôi biệt thự này. Nó nằm trong con đường khá vắng vẻ, yên ắng. Ngôi biệt thự rất rộng, bên trong có hẳn một khu vườn xa hoa, có cái xích đu ở giữa vườn, còn có cái hòn non bộ đặt phía trước nhà. Đình Quân đứng trước cổng, đang mường tượng cảnh vật trước đây còn sót lại trong ký ức của anh. Đúng rồi, anh còn nhớ ra một người nữa. Người này là...
Cạch!
Nguyên Khải mở cánh cổng, chưa kịp hỏi ai vậy thì đã bị đứng hình. Đình Quân vừa trông thấy Nguyên Khải, liền cong lên nụ cười rạng rỡ: “ Nguyên Khải, lâu quá không gặp! “
“ Đình...Đình Quân, cậu đã về rồi sao? “ - Nguyên Khải mở to mắt ngạc nhiên, miệng lắp bắp như không tin điều mình đang thấy.
“ Phải, tớ về rồi này. Sao nào, ngạc nhiên lắm hả? Mà cho tớ vào nhà cái đã! “ - Nói xong Đình Quân len qua người Nguyên Khải đi thẳng vào trong, một cách rất tự nhiên.
Nguyên Khải theo sau Đình Quân, trong lòng có chút bối rối. Lý do vì sao thì anh cũng không rõ.
Vào đến phòng khác, anh thấy Đình Quân đang nằm dài trên ghế sofa, mắt nhắm hờ, trông có vẻ rất mệt.
“ Cậu về khi nào? Sao không báo một tiếng với tớ để còn ra đón nữa..” - Nguyên Khải ngồi xuống ghế, huých vào lưng Đình Quân.
Đình Quân bị cú huých kia làm đau điếng, ngồi bật dậy, sán lại gần Nguyên Khải, thuận tay véo má anh: “ Xì, định làm cậu bất ngờ, được không? Mà rõ là cậu bất ngờ đến đứng đờ ra luôn. Haha “
“ Ừ tớ đã bị dọa mém chết vì đứng tim ấy. Cậu vẫn còn nhớ chỗ này sao? Hay thật. “ - Nguyên Khải điềm tĩnh nói.
“ Đình Quân này làm sao quên được chứ, nhớ tất, cả cậu nữa. Tớ là nhớ Nguyên Khải nhất! “ - Đình Quân nói kèm theo giọng cười nham nhở.
Nguyên Khải xua xua tay, gật gù cho qua chuyện. Anh biết nói nữa thì sẽ có chuyện không “tốt đẹp” gì xảy ra mất. Còn Đình Quân đùa giỡn xong lại ngả lưng xuống ghế, ngủ thiếp đi. Nguyên Khải thấy thế liền xuống bếp chuẩn bị một bữa cho hắn.
“ **** Ding dong, ding dong, ding dong ding dong “
Tiếng chuông cửa reo lên liên hồi, làm phá giấc của đại công tử Đình Quân nhà ta, hắn ngồi dậy, mặt cau có, đi ra mở cửa. Nguyên Khải vẫn đang loay hoay dưới bếp nên không hay biết rằng sắp có trận xung đột xảy ra.
“ Bấm cái gì mà lắm thế, định phá nhà người khác sao, hữm? “ - Cửa vừa mở, thì tiếng la lối của Đình Quân cũng vừa lúc bật ra khỏi miệng.
Một người con trai tướng người nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, đứng trước cổng, đưa ánh nhìn hướng đến cái tên vừa la lối kia, không chớp mắt một cái. Phải, Ngô Kỳ nhìn Đình Quân với ánh mắt khó hiểu, trong lòng lại tức giận, cảm thấy có gì không đúng ở đây.
“ Anh là ai? “ - Ngô Kỳ hỏi.
“ Cậu điên à? Cậu đến đây rồi hỏi tôi là ai? Tôi là chủ nhà. “ - Đình Quân trả lời gắt gỏng.
“ Nguyên Khải đâu? “ - Ngô Kỳ hỏi thẳng không chút phân vân.
“ Cậu quen Nguyên Khải? Ra thế, Nguyên Khải đang ở trong bếp. Mời vào. “ - Đình Quân cuối cùng cũng hạ giọng.
Ngô Kỳ không trả lời cũng không ngó Đình Quân, đẩy anh sang một bên, len vào rồi đi thẳng vô trong nhà. Lúc Ngô Kỳ đi ngang qua, Đình Quân đột nhiên lại cảm nhận được luồng khí lạnh ngắt chạy dọc sống lưng làm anh bất giác rùng mình. Trời đang nắng chói chang thế này, sao mình lại có cảm giác lạnh đến như vậy nhỉ, vừa đi Đình Quân vừa lẩm bẩm một mình.
Lúc này, Ngô Kỳ ngồi ngay ngắn ở ghế sofa, gương mặt lạnh băng, nhưng không hề hung hăng như mọi ngày. Đình Quân đi vào, thuận miệng gọi Nguyên Khải:
“ Khải Khải, cậu có bạn đến tìm này.”
“ Ai thế? Đợi một tí “ - Nguyên Khải nói to, vọng ra bên ngoài phòng khách, luống cuống lau tay cho mau khô.
“ Tớ...không biết là ai nữa “ - Nói xong lại quay sang Ngô Kỳ
“ Cậu tên gì hả? “
“ Ngô Kỳ “ - Ngô Kỳ vẫn không đổi hướng mắt, nhìn chằm chằm vào tivi đang mở, trả lời.
“ À ừ Ngô Kỳ, Ngô Kỳ. Nguyên Khải, cậu bạn này là Ngô Kỳ. “ Đình Quân vừa nói xong liền thấy Nguyên Khải đứng bất động bên cạnh chiếc ghế.
“ Này, cậu sao thế? Bạn đến tìm kia kìa “ - Đình Quân bay qua chỗ Nguyên Khải, khoác tay lên vai cậu, đưa mặt gần lại.
Vừa lúc Ngô Kỳ ngó sang hai người, ánh mắt bình tĩnh từ nãy giờ cuối cùng cũng trợn lên, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, lòng bàn tay trắng bệt. Cậu đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào Đình Quân:
“ Đây là ai hả Nguyên Khải? Anh...anh trả lời mau, hắn là ai? Tại sao lại trong nhà anh, anh còn đang làm đồ ăn cho hắn. Hắn còn bảo hắn là chủ nhà. Rốt cuộc là thế nào hở? “ - Mặt Ngô Kỳ đỏ bừng vì tức giận.
Nguyên Khải vội đi sang chỗ Ngô Kỳ, vỗ vỗ vai cậu, dịu dàng nói: “ Đây là Đình Quân, bạn từ thuở nhỏ với anh. Cậu ấy mới về nước, vì sống ở Mỹ khá lâu nên nếp sống có chút phóng khoáng, em bớt giận đi...”
Ngô Kỳ vẫn đưa ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào Đình Quân: “ Thật vậy sao? Thuở nhỏ rồi ư...? “
“ Phải, từ lúc còn tắm mưa chung với nhau lần đấy. Em đừng nghĩ lung tung nữa, anh đào hoa chứ không đểu cáng đến mức yêu một lúc hai người! “ - Nguyên Khải véo má Ngô Kỳ, dỗ dành cậu.
Đình Quân bây giờ dần hiểu ra mọi chuyện, tằng hắng vài cái: “ Nguyên Khải, Ngô Kỳ đây là...bạn gái cậu? “
“ Ừm, đúng rồi. Ngô Kỳ chỉ đang...ghen thôi. Cậu đừng ăn nói tùy tiện nữa, như vậy sẽ giết tớ không cần dao đấy “ - Nguyên Khải phì cười.
“ Là vợ Nguyên Khải! “ - Ngô Kỳ chen vào.
“ Ừ vợ, Ngô Kỳ là vợ của Nguyên Khải. Tôi là Đình Quân, là thanh mai trúc mã...ấy, ý tôi là bạn từ thuở nhỏ của Nguyên Khải “ - Đình Quân giả bộ mình vô ý.
Mặt Nguyên Khải lúc này bị dọa đến đứng im, trán đã ướt mồ hôi. Anh nhanh ý kéo tay Ngô Kỳ xuống bếp, rồi quay lại nói với Đình Quân:
“ Xuống ăn luôn đi, Đình Quân “
Sao? Người yêu à? Thú vị thật. Ngô Kỳ, cậu rất dễ thương, tôi thích bộ dạng cậu ghen a. Đình Quân vừa nghĩ, tay vừa rờ rờ cằm mình, suy tính chuyện cực xấu.
ĐÌnh Quân ăn xong liền tạm biệt hai người bọn họ, đi về khách sạn. Nguyên Khải tiễn Đình Quân ra cửa xong liền đi vào nhà, bước đến bên Ngô Kỳ thật nhanh, ôm vòng qua eo Ngô Kỳ, tựa cằm mình lên vai cậu:
“ Anh xin lỗi, hôm nay đã để em hiểu lầm. Đừng tức nữa nhé, Ngô Kỳ! “
“ Em còn tưởng Đình Quân là người tình lén lút của anh nữa cơ, mém nữa là anh ấy đã ăn nắm đấm rồi, haha “ - Ngô Kỳ vui vẻ trở lại, còn giở ra cái giọng bạo lực.
“ Khụ, được rồi, từ giờ không được nghĩ Đình Quân là gì gì của anh nữa. “ - Nói xong Nguyên Khải lại hôn Ngô Kỳ, hôn đến say mê. Ngô Kỳ cũng mặc cho anh làm gì thì làm...Hai người một lần nữa trải qua những giây phút mây mưa ân ái.