Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 25: Chương 25: 24: Trừng phạt




Lâm Dư Phỉ là một người thông minh, đáng tiếc người thông minh lại tự xem nhẹ rất nhiều thứ. Ví dụ như ngay lúc này, ả đã trở thành đối tượng La Lan Tử muốn hung hăng đạp dưới chân cũng không biết, ngược lại đang mưu tính trong lòng xem phải làm thế nào để Mộc Tuyết thất bại thảm hại.

Tống Ngôn Mục  vỗ tay, mọi người không hiểu tại sao đều im lặng, giống nhau trên thiếu niên mang theo khí thế của người lãnh đạo, làm cho người ta phải phục tùng.

“Vừa nãy tôi nói rồi, nếu cô thừa nhận, không cần bồi thường tiền.” Tống Ngôn Mục đi tới chỗ Kính Dạ, giống như quốc vương rời khỏi vương tọa để đở thần dân của mình: “Kính Dạ đúng không, tiền bồi thường tôi sẽ trả giúp cô.”

La Lan Tử quay đầu nhìn Tống Ngôn Mục vô ý ám chỉ, gật đầu: “Tôi cũng sẽ không truy cứu, thầy Phạm, cảm ơn tôi đi, chuyện này sẽ không đăng báo, cũng sẽ không để các người bị kiểm điểm trước hội đồng.”

Bị cắn một ngụm Phạm Kiếm Xuân cười trừ hai tiếng.

“Không cảm ơn tôi?” La Lan Tử không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

“Thật sự là cám ơn sự rộng lượng của em.” Phạm Kiếm Xuân cảm thấy mình bị tức tới nỗi trúng gió, đặc biệt là chủ nhiệm lớp 16 còn dùng biểu tình khinh bỉ như xem xiếc khỉ nhìn hắn.

Hài lòng gật đầu, La Lan Tử đi tới cạnh Kính Dạ đang khóc thở không được, ở bên tai cô ta nhẹ nhàng nói:

“Cậu bị Lâm Dư Phỉ lợi dụng, về nhà suy nghĩ cho tốt, nghĩ thông suốt tới tìm tôi.”

Kính Dạ chậm rãi dừng khóc, trong lòng cô ta đao như dao cắt, nhưng đau vì cái gì, cô ta không biết.

Mộc Tuyết cũng đi tới, cho Kính Dạ một cái ôm, đồng thời nói nhỏ bên tai cô ta: “Cậu bây giờ, là tôi lúc trước, nghĩ lại xem, tôi ở trong lớp đã bị xa lánh như thế nào, thì đó là của cậu sao này.”

Dường như là hiểu được cái gì, Kính Dạ run rẩy xoay người, chỉ vào Lâm Dư Phỉ, thật lâu sau mới buông.

Tống Ngôn Mục nắm tay Mộc Tuyết, đi qua chỗ Phạm Kiếm Xuân, ra khỏi phòng học.

Lâm Dư Phỉ nhìn chăm chú vào Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết rời đi, trong đôi mắt đang gợn sóng.

Chuyện này cuối cùng cũng không quậy đến cục công an, nhưng trong trường học vẫn truyền tai nhau. Mọi người đều nói Ủy viên văn thể lớp 2 không biết xấu hổ, vì muốn làm cho lớp 16 thua, lại lấy mực nước đổ lên trang phục biểu diễn, trang phục biểu diễn đó giá đến mấy ngàn! Hơn nữa, cái đứa Ủy viên văn thể không biết xấu hổ kia, còn muốn kéo người khác xuống nước, không chút thân mật với bạn học, quả thực quá đê tiện.

Kính Dạ bị lớp cô lập, những người bạn tốt trước kia, nhiều lắm là lén nói chuyện với cô ta, một khi ở nơi công cộng, đều bày ra dáng vẻ khinh thường cô ta.

Đây là cuộc sống trước kia của Mộc Tuyết? Kính Dạ tự hỏi. Cô ta vừa mới từ chỗ của La Lan Tử về, trong lòng có chút không yên.

Không lâu sau, Kính Dạ vạch trần chuyện Lâm Dư Phỉ ăn cắp học phí của lớp, hơn nữa tìm được phong bì để tiền trong túi sách của Lâm Dư Phỉ trước mặt bạn học, bên trong còn có tiền thừa.

      Nhưng Lâm Dư Phỉ không thừa nhận, khóc đến đau đớn đáng thương đi tìm chủ nhiệm lớp và thầy hiệu trưởng chủ trì công đạo cho ả, nói là bị vu oan hãm hại. Kính Dạ lại bị kiểm tra ngược, cuối cùng nhất trí nhận định tiền là do Kính Dạ trộm. May mắn La Lan Tử lớp 16 đi ra bênh vực kẻ yếu, nói phải mời cảnh sát tham gia, mời báo chí đưa tin. Trường học mới không cam lòng ém chuyện này xuống, chuyển Kính Dạ qua lớp 3.

Lúc chuyển lớp, khi đi ngang qua chỗ Lâm Dư Phỉ, Kính Dạ chán chường nói một câu:

“Hôm nay tan học, đến WC trên lầu, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao phong bì đó lại nằm trong tay tôi.”

Lâm Dư Phỉ từ chối cho ý kiến, nghĩ rằng, chắc chắn là Mộc Tuyết đưa cho mày, còn đoán làm gì nữa. Nhưng ả không nhịn được tò mò, Kính Dạ muốn làm gì.

Cái này gọi là tò mò hại chết mèo.

Sau khi tan học, Lâm Dư Phỉ đi tới WC ở tầng cao, vừa đẩy cửa đã bị một nhóm người che miệng giữ chặt tay chân.

Ý thức được bị gài bẩy Lâm Dư Phỉ liều mạng giãy dụa, lại không làm được gì. Quần áo trên người ả bị cắt thành mảnh nhỏ, đồng phục bị cắt thành vải vụn, thậm chí quần lót cũng bị thủng vài lỗ. Ả giãy dụa, kéo cắt vào da, máu như hạt châu nhanh chóng chảy ra.

La Lan Tử dựa ở góc tường, vui vẻ ra mặt nhìn một màn này.

“Lâm Dư Phỉ, cảm giác hiện tại thế nào?”

Bị mấy nữ sinh cắt nát quần áo, còn bị nhéo một thân xanh tím, Lâm Dư Phỉ đứng bên cạnh bồn rửa tay trong WC, không nói được một lời.

“Các bạn thân mến, tớ cảm thấy mỹ nữ Lâm Dư Phỉ cần bày phơi bày một ít tư thế mê người.” La Lan Tử lấy một cái máy chụp hình từ túi sách màu đen ra, hướng về phí Lâm Dư Phỉ, tách~ tách~: “Phải chạm đất, mông phải cao lên, nắm ngực của cô ta, ừ đúng, chính là như vậy, Dư Phỉ, nhìn ống kính?”

Đôi mắt hận thù Lâm Dư Phỉ giống như muốn đâm thủng ống kính, khoét hai mắt La Lan Tử.

Đáng tiếc La Lan Tử một chút cũng không sợ ả, ngược lại thích thích sự bạo ngược trong lòng, cô tự mình một cước đá lên trán Lâm Dư Phỉ, xé rách mảnh vãi trên ngực ả, trực tiếp cho ả khỏa thân trên, chỉ huy nữ sinh chỉnh đủ loại tư thế cho ả, tách ~ tách ~ tách ~ chụp không ngừng.

“Đây chỉ mới là bắt đầu, tôi sẽ cho cô chân chính hiểu được, cái gì gọi là ‘bắt nạt’.” Tóc đỏ của La Lan Tử như lửa đang cháy hừng hực: “Cùng với, cái gì gọi là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Muốn đi mét? Đi đi, chúng tôi sẽ dán những tấm hình này khắp trường ~”

Nói xong, La Lan Tử và mấy nữ sinh kia ra ngoài, thuận tiện khóa cửa WC.

Đêm tối dần dần đến, Lâm Dư Phỉ lạnh đến phát run, ả cuộc mình một góc trong WC, nước mắt tuôn rơi.

La Lan Tử, chuyện hôm nay mày làm, sau này tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần.

Cũng may mắn cho Lâm Dư Phỉ, hơn tám giờ, bảo vệ tuần tra thấy cửa WC tầng cao nhất bị khóa, trong lòng sinh nghi, đi lên gõ cửa, Lâm Dư Phỉ mới được cứu ra. Bảo vệ cửa nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lâm Dư Phỉ, không đành lòng, nên muốn gọi điện thoại cho Phạm Kiếm Xuân, Lâm Dư Phỉ từ chối.

“Cám ơn chú, không cần, con phải về nhà.” Lâm Dư Phỉ cúi đầu với bảo vệ, mặc áo bông của bảo vệ, tập tễnh đi về.

Con gái vẫn không về nhà, trong lòng Trương Thảo gấp đến độ như đang bị lửa đốt, nhưng Lâm Đại Điền lại uống rượu, luôn luôn chửi bậy, bà ta không dám bảo ông ta ra ngoài tìm người.

Rốt cục đợi được con gái về, Trương Thảo gấp đến độ lửa lên tới miệng, bà ta còn không kịp yên tâm, đã bị cái áo nam trên người con gái dọa hết hồn.

Truyện chỉ được edit tại DGQ và được chia sẽ ở DĐLQĐ, mọi web khác đều là ăn cắp!

“Phỉ Phỉ, con sao vậy?” Trương Thảo thấy con gái cởi áo, trên người đều là dấu vết bị ngược đãi, sợ tới mức giọng nói run run.

Lâm Dư Phỉ phiền chán liếc mắt nhìn Trương Thảo một cái: “Ngạc nhiên cái gì, đánh nhau với bạn học, bọn họ cắt quần áo của con. Đây là áo của chú bảo vệ, cho con mượn mặc.”

Chân Trương Thảo mềm nhũn, ngồi xuống, không biết nỉ non cái gì, rồi lại khóc rống lên: “Con muốn hù chết mẹ sao, con thật là hù chết mẹ mà…… Trời giết, hôm nay là ngày mấy……”

Không biết cảm xúc trong lòng là phiền chán hay là khinh bỉ, Lâm Dư Phỉ cố nén suy nghĩ muốn nôn nâng mẹ dậy: “Được rồi, cũng không phải là chuyện lớn gì. Nấu nước nóng đi, con muốn đi tắm.”

“Là ai bắt nạt con? Nói, là ai, nhìn bọn nó, vô liêm sỉ ác độc như vậy, mẹ muốn đi chém bọn nó……” Trên mặt Trương Thảo vẫn còn đang hỗn loạn, không thút thít nói.

Dường như là nghĩ tới cái gì, Lâm Dư Phỉ ác độc cười rộ lên: “Là bạn tốt Mộc Tuyết, mẹ.”

Trương Thảo sửng sốt hồi lầu, sau đó biểu cảm vặn vẹo đứng lên: “Là cái đồ đê tiện kia, là cái đứa con gái đó, nó dám sai người bắt nạt con…… Lúc trước nên bóp chết nó, bóp chết nó!”

“Ừ, nó sẽ chết, sớm muộn gì nó cũng chết trong tay con, mẹ yên tâm đi.” Lời hứa ngọt ngào trộn lẫn hơi thở ác độc, khuôn mặt mẹ con tương tự, trong mắt là ngọn lửa điên cuồng.

Mộc Tuyết biết La Lan Tử sẽ cho Lâm Dư Phỉ biết tay, bởi vì đối với La Lan Tử mà nói, vẫy mực lên quần áo của cô ấy, muốn cho tiết mục của cô ấy chết non, đó tuyệt đối là sỉ nhục cô ấy, triệt hoàn toàn chạm vào vãy ngược của La Lan Tử.

Mỗi người trong lớp 16, đều được nuông chiều từ bé lớn lên, người nhà chiều đến vô pháp vô thiên. Bình thường có lẽ bọn họ không gây chuyện thị phi, nhưng một khi bùng nổ, so với học sinh hay ngỗ nghịch bình thường lực sát thương gấp mấy lần.

Biết La Lan Tử cũng có phần vì hả giận giúp mình, đối với hành động bắt nạt của La Lan Tử, Mộc Tuyết không nói gì hết, yên lặng ở cạnh La Lan Tử.

Thánh mẫu có lợi ích gì? Bạch Liên hoa có lợi ích gì? Từng bị khi nhục đến chết, cho dù Mộc Tuyết kiếp này có lòng đồng tình và thương hại, cũng sẽ không cho Lâm Dư Phỉ.

Lâm Dư Phỉ chỉ cần đi qua tầng trệt của lớp 16, sẽ bị chọi rác và tạt nước. Hễ là có học sinh của lớp 16 trên sân thể dục, mặc kệ là bóng đá hay là bóng rổ cũng sẽ chọi lên người Lâm Dư Phỉ. Những thứ này rất dễ thấy.

Ở một nói không ai biết, tóc Lâm Dư Phỉ cắt, lông mày bị cưỡng chế cạp sạch, quần áo cũng thường xuyên bị viết chữ tiện nhân lên.

Mọi chuyện, giáo viên trong trường ai cũng biết, cũng ra lệnh cấm mọi người bắt nạt học sinh, nhưng toàn bộ lớp 16 đều gia nhập trò chơi này, lại đánh chết cũng không thừa nhận mình làm, quậy đến cuối cùng vẫn là không giải quyết được gì.

Dù cho giáo viên đều hận lớp 16 thấu xương, học sinh lớp 16 cũng không chút lo sợ. Dù sao thì pháp luật không trách được bọn họ, huống chi bọn họ cũng không phải là không tìm được trường học khác, nói không chừng tới cao trung thì ra nước ngoài, ai quản những giáo viên kia nghĩ như thế nào.

Mà chuyện làm cho Mộc Tuyết vui vẻ, chính là sau khi vở kịch Vịt con xấu xí được trình diễn, không gian của cô có thêm rất nhiều cây rêu xanh. Mộc Sương, cũng chính là không gian, nói cho cô biết, đây là cây của các nam sinh ngây thơ yêu say đắm, rêu này tuy rằng không có tác dụng quá lớn, nhưng có thể cải thiện hoàn cảnh trong không gian, hơn nữa còn có thể bổ sung thể năng.

Bổ sung thể năng? Cũng chỉ có thể ăn thôi, Mộc Tuyết nghĩ vậy.

Nhoáng một cái đã tới thi cuối kỳ, Mộc Tuyết trải qua công cuộc đấu tranh với việc học, cô lại một lần nữa làm mù mắt giáo viên, nhảy lên vị trí thứ 18 toàn trường, ngồi lên ngai vàng (hạng nhất) của lớp 16.

Nhìn thấy phiếu điểm mẹ Hà kích động ngủ không được, lăn qua lộn lại vui vẻ. Bà nhắn tin nói cho Mộc Tiền Trình, chưa bao giờ trả lời tin nhắn vậy mà hôm nay Mộc Tiền Trình lại nhắn lại “Tốt lắm.” Điều này làm cho bà càng vui vẻ, năm nay về nhà mừng năm mới, rốt cuộc không chịu đựng bị xem thường, con gái của bà rất lợi hại!

Mẹ con liên tâm, Mộc Tuyết cũng nằm trên giường suy nghĩ về chuyện về quê mừng năm mới.

Ừ, nhóm thân thích cực phẩm ở quên kia, không có ai là đèn cạn dầu, lại phải đánh một trận ác liệt rồi.

Mộc Dong đã nằm trên giường lăn lộn ngủ không được, lần này thành tích của ả lại không tốt. Trước kia, còn có Mộc Tuyết làm đệm lưng, có gió tanh mưa máu gì cũng không văng đến chổ ả. Còn bây giờ thì tốt tốt rồi, Mộc Tuyết chẳng những đẹp ra, tính tình cũng cứng rắn, thành tích cũng tăng vọt, cái này hỏi ả làm sao mà sống đây?

Mộc Tuyết nghe Mộc Dong bên cạnh hừ hừ xoay người, không cần đoán cũng biết ả suy nghĩ cái gì, vốn muốn châm chọc vài câu, điện thoại lại vang lên.

“Alo? Sâm Nhược, sao vậy?” Đã trễ thế này không ngủ còn gọi điện thoại, đây là lần đầu tiên, Mộc Tuyết lo lắng nghĩ, không phải là có chuyện gì chứ.

“Tiểu Tuyết, anh có thể phải ra nước ngoài.”

Giọng nói của Ngô Sâm Nhược rất thấp, rất kiềm chế, dường như chạm vào sẽ vỡ ngay.

Mộc Tuyết đứng lên, mở cửa đi ra ban công ngoài phòng khách: “Sao lại như vậy? Đột nhiên lại……”

“Ngô Thiên Tứ  không muốn anh, muốn anh đi theo mẹ, hàng năm mẹ ở nước ngoài rất cô đơn, cũng muốn anh đến đó.”

Mộc Tuyết nghe được, trong giọng nói của Ngô Sâm Nhược có chứa sự kiềm chế điên cường và oán hận: “Anh muốn đi sao?”

“Tại sao anh phải đi? Tiểu Tuyết, anh không cam lòng…… Anh hận bọn họ……”

Dường như là trong nháy mắt, Mộc Tuyết đã hạ một quyết định: “Nếu anh cần em giúp, lúc nào cũng có thể nói với em.”

Bên kia điện thoại im lặng thật lâu, mới nghe Ngô Sâm Nhược cười khổ: “Anh biết, anh biết là em đứng về phía anh. Anh muốn làm cho bọn họ biết cái cảm giác đo, cảm giác thống khổ và không cam lòng, anh biết hiện tại anh còn quá nhỏ, còn chưa đủ, anh chưa đủ mạnh, không thể trả lại cho bọn họ tất cả oán hận……”

“Sâm Nhược, Sâm Nhược anh đừng như vậy.” Mộc Tuyết thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, cô cũng không phải một đứa con gái hiểu lòng người: “Em không biết nên nói như thế nào mới có thể làm cho anh dễ chịu hơn, nhưng mà Sâm Nhược, anh hãy nhớ kỹ, có bọn em, em, Lưu Sảng và anh Ngôn Mục, bọn em đều ở bên cạnh anh, bất luận là anh giết người phóng hỏa hay là báo thù rửa hận, bọn em sẽ giúp anh vô điều kiện.”

Lại là một lúc im lặng, Ngô Sâm Nhược mới chậm rãi mở miệng: “Sau khi ăn tết về, trước khi anh đi, em tới nhà anh một chuyến. Chúng ta cùng nhau cho bọn họ một lần dạy dỗ xâm nhập vào xương cốt!”

“Được.” Mộc Tuyết rõ ràng lưu loát đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.