Hà Trân Châu và Trịnh Lợi lập tức câm miệng, bọn họ cũng nghe Hà Thành Canh con trai của anh
hai nói Mộc Tuyết bổng nhiên trở nên rất thông minh, rất lợi hại. Nhưng
mà trăm nghe không bằng một thấy, cái này, ôi trời ơi quả thật là đại
biến dạng.
Mẹ Hà đã sớm bị đánh thức. Ngày hôm qua Mộc Tuyết mới
nói người nhà họ Hà sẽ tìm tới cửa, hôm nay Hà Trân Châu và Trịnh Lợi đã tới ngay, không thể không nói, tâm trạng mẹ Hà không tốt lắm.
Vì thế mẹ Hà ở trong phòng cố ý kéo dài thời gian rửa mặt chải đầu, cứng
rắn để cho vợ chồng Hà Trân Châu đợi nửa tiếng. Mà trong nửa tiếng này,
Mộc Tuyết đã nấu xong chè trôi nước, thơm ngào ngạt. Bởi vì Hà Trân Châu và Trịnh Lợi vừa vào cửa đã rống to làm hỏng tâm trạng của Mộc Tuyết,
nên Mộc Tuyết chỉ nấu phần của mình.
Trịnh Tham Ăn chãy nước
miếng, tùy rằng hắn đã ăn sáng rồi, nhưng mà nhìn thấy người khác ăn cái gì hắn sẽ thấy đói, cũng không biết tại sao. Hà Trân Châu nghĩ tới mục
đích hôm nay đến đây, cũng không có chú ý Trịnh Lợi nhiều, kết quả Trịnh Lợi tự mình chạy vào phòng bếp lấy bát múc bánh trôi, lại phát hiện
trong nồi chỉ có nước lèo. Trịnh Lợi buồn bực lớn tiếng gọi Mộc Tuyết:
“Cháu gái à, nấu cho dượng với.”
“Muốn ăn thì tự nấu.” Mộc Tuyết không nhúc nhích.
Vì thế Trịnh Lợi chỉ có thể tự nấu, nấu một hơi mười mấy cái, nấu xong lại phát hiện ăn không nổi, vì thế cũng cho Hà Trân Châu ăn. Tuy rằng Hà
Trân Châu đã ăn no rồi, nhưng nhìn bánh trôi cảm thấy không ăn thì rất
uổng phí, vì thế hai vợ chồng cố gắng ăn hết.
Rốt cuộc Mẹ Hà cũng từ từ đi ra, Mộc Tuyết nấu một phần cho bà. Chậm rãi ăn, mẹ Hà mới mở miệng nói chuyện.
“Các người tới tìm tôi, là chúc tết, hay là có chuyện gì?”
Nước súp trong chén còn tỏa hơi nóng, tấm màng màu vàng trong phòng khách
làm cho căn phòng trở nên ấm cúng, nhưng không khí lại giống như đang ở
ngoài trời tuyết rơi, vô cùng lạnh.
Hà Trân Châu ngượng ngùng mở miệng: “Chị cả……”
Trước kia Hà Hiểu Lệ, đối xử với em út rất tốt, giống như kiếp trước thiếu nợ bọn họ vậy, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều cười vô cùng nịnh nọt, xin gì
được đó. Mà hai anh em Hà Ái Quốc và Hà Trân Châu, lại sớm có thói quen
sai khiến chị cả, chỉ Đông chỉ Tây.
Nhưng, năm nay thật sự là đại biến dạng, nghe hàng xóm nói Mộc Tuyết náo loạn ở nhà họ Mộc, lập tức
làm người nhà họ Hà giật mình. Hà Trân Châu không ngờ khi mình và chồng
đến nhà chị cả, câu đầu tiên nghe được lại là câu này.
Trịnh Lợi
tuy rằng hết ăn lại nằm, nhưng không ngu ngốc, này vừa nghe đã biết Hà
Hiểu Lệ đoán được bọn họ đến để làm chi, vì thế cười hắc hắc nói: “Chúc
tết, đương nhiên là tới chúc tết.”
Hồ nghi nhìn hai tay trống trơn của hai người, mẹ Hà đột nhiên à một tiếng: “Tay không chúc tết, lần đầu tiên tôi thấy đó.”
Cái này làm Hà Hiểu Lệ và Trịnh Lợi càng xấu hổ, anh đẩy tôi tôi đẩy ăn, trách cứ lẫn nhau tại sao lại không nhắc mình.
Mộc Tuyết rửa chén rồi trở lại phòng khách, đi thẳng vào vấn đề chọc thủng
mục đích của hai vợ chồng Hà Trân Châu: “Là ông ngoại và bà ngoại kêu
các người tới khuyên can? Muốn khuyên mẹ tôi cái gì đây, nói đi.”
Nếu Mộc Tuyết đã nói thẳng, Hà Trân Châu lập tức lộ mặt thật: “Chị cả à,
tuy rằng năm mới mà nói chuyện này thì không tốt lắm, nhưng mà, huyện
chúng ta ai cũng biết chị cãi lại chồng, còn đánh em rể chảy máu đầu,
chuyện này truyền ra thật là khó nghe.”
Mẹ Hà gật đầu: “Ừ, cho nên?”
“Cho nên, chị cả, chị nên tới nhà họ Mộc dập đầu xin lỗi, chị cũng gã khỏi
nhà họ Hà nhiều năm như vậy, Mộc Tuyết cũng hơn mười tuổi, đã sớm là
người nhà họ Mộc, chuyện này chị cũng đâu được lợi gì, tại sao lại làm
trò cười cho thân thích và bạn bè chứ.” Trịnh Lợi nói thêm vào, hai
người kẻ xướng người hoạ hết sức hợp nhau.
Mẹ Hà không nói
chuyện, bà tự hỏi, vì sao em gái và em rể hỏi cũng không hỏi là đã xãy
ra chuyện gì mà đã chất vấn, chẳng lẽ mình là người yếu đuối dễ lấn áp
như vậy sao?
“Ừ thì sao?” Mẹ Hà khó có khi cười trào phúng như thế.
“Ách……” Trịnh Lợi không có cách, đẩy Hà Trân Châu.
Hà Trân Châu vò đầu cọ chân: “Cái đó, cũng không có gì, cha mẹ đều rất tức giận, nói muốn dạy giỗ chị đấy……”
À một tiếng, mẹ Hà đứng lên: “Nếu chỉ vậy, các người có thể đi rồi.”
Gì??? Hà Trân Châu và trịnh Lợi dại ra, chỉ cả đây là ở đuổi người? Trắng trợn đuổi người?
Xoay tròn mắt, Hà Trân Châu chạy tới giữ chặt Hà Hiểu Lệ: “Chị cả à, chị
đang quậy cái gì vậy? Quậy ở nhà họ Mộc xong rồi bây giờ lại muốn cãi
nhau với người nhà sao? Quỷ ám chị rồi hả? Em là em gái ruột của chị,
Trịnh Lợi là em rể của chị, có người đuổi khách khi ăn tết sao? Có
chuyện thì từ từ nói, tụi em chắc chắn đứng về phía chị mà, đúng không
ông Lợi?”
Trịnh Lợi cũng đi lên khuyên Hà Hiểu Lệ: “Đúng vậy chị
cả à, nếu chị bị cái gì ủy khuất thì nói ra đi, chúng em cũng không biết rõ mọi chuyện, chị cả đừng nóng giận.”
Hà Hiểu Lệ hít sâu một
hơi, khắc chế phiền chán bốc lên trong lòng, ngồi xuống: “Trân châu, cô
là em gái ruột của tôi, vậy tại sao cô lại bắt tôi đi tới nhà họ Mộc xin lỗi, ý gì đây? Nếu cô thật sự đứng về phía tôi, vậy tại sao lại không
hỏi chuyện gì đã xảy ra mà lại bắt tôi đi dập đầu xin lỗi đây?”
Bởi vì thiếu chút nữa bị đuổi, trong lòng Hà Trân Châu rất không thoải mái
lúc này lại càng bực bội, chị cả uống lộn thuốc hay bị quỷ ám, dám chỉa
mũi dao oán trách mình, có ý gì đây?
Cho nên sắc mặt Hà Trân Châu không nén được nữa, tuy rằng đang cười, nhưng khẩu khí tăng cao: “Chị
cả à, lúc trước chị uống thuốc tự tử đòi gả vào nhà họ Mộc, chúng tôi
không phải là vì chị mới khuyên giải không khuyên cách (giải hòa, không
chia cách) sao, đó là chồng của chị, chị kêu chúng tôi phải nói cái gì
cho phải đây? Chẳng lẽ để cho chị quậy với nhà họ Mộc mãi? Vợ chồng hai
người đầu giường cãi cuối giường hòa, đến lúc đó chúng tôi làm sao mà có mặt mũi nhìn người đây?”
Thật ra nhà họ Hà vốn có thiên phú
nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt là cô em út này, mỗi lần hé miệng ra nói là không ai địch lại, là một tay mặc cả ép giá cừ khôi. Không muốn nói
nhiều với Hà Trân Châu, Hà Hiểu Lệ lắc đầu: “Tóm lại, tôi sẽ không tới
nhà họ Mộc xin lỗi, bọn họ vẫn luôn ghét bỏ tôi. Trân Châu, lòng tôi
sáng tựa như gương, trước kia, trên gương có một tầng sương mù, tôi
không nỡ lau, mê mẩn quanh sương mù mấy chục năm. Hiện tại, sương mù này tan, tôi cũng không muốn làm một đứa ngốc, cô hiểu không?”
Nghe
vậy mặt Hà Trân Châu đỏ lên, bà ta nghe hiểu ý của chị cả, nhà họ Mộc
không thích chị cả, thật ra nhà họ Hà cũng không thích chị cả, rõ ràng
là bây giờ tùy tiện chọn một người nào cũng nhìn ra. Chị cả không muốn
làm kẻ ngốc nữa……
Cắn chặt răng, Hà Trân Châu thu hồi không kiên
nhẫn trên mặt: “Biết. Chị cả, vậy tôi nói thẳng. Cha mẹ còn có anh hai,
tính mua nhà và cửa hàng trong thành phố, không đủ tiền, vốn là tính tìm anh rể mượn tiền, năm trước đã nói với anh rể, anh ấy nói qua năm mới
sẽ trả lời. Bây giờ chị quậy với nhà hộ Mộc, sao chúng tôi còn dám mượn
tiền anh rể đây.”
Trong lòng vốn đang có một chút độ ấm chậm rãi
tiêu tán. Không để lộ ra thất vọng của mình, Hà Hiểu Lệ kéo tay con gái
qua cầm, đáp: “Ừ, sau đó?”
“Chị cả, em làm em gái chỉ có thể
khuyên chị, dù sao chị cũng đã là người nhà họ Mộc, quậy đến cùng cũng
không có ý nghĩa, coi như chị và nhà họ Hà, đi quỳ dập đầu xin lỗi. Bằng không chúng tôi làm sao mượn được 2-30 vạn đây.” Âm điệu Hà Trân Châu
chậm lại, dịu dàng khuyên nhủ: “Em không có ý gì hết, nhưng tính tình
anh hai chị cũng biết, còn có cha mẹ, đến lúc đó nếu bọn họ đến đây,
chịu khổ vẫn là chị thôi chị cả à.”
Đây là cái gì nhỉ? Tiên lễ
hậu binh(*)? Mộc Tuyết ở một bên nghe bật cười, vì thế, cô lập tức cười
to. Truyện được edit tại DGQ và được chia sẽ ở DĐLQĐ, mọi web khác đều
là ăn cắp!
(*) Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
Vốn nghĩ sẽ nhìn thấy chị cả do dự giãy dụa, không ngờ lại nghe thấy tiếng
cười của Mộc Tuyết, Hà Trân Châu không nghĩ ra, Trịnh Lợi cũng không
hiểu, hai người cùng nhau quay đầu nhìn Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết cầm
ngôi sao nhỏ tinh khiết trong tay, đây là cô bắt được trong không gian,
ánh bặc sáng chói mắt làm cho mắt Hà Trân Châu và Trịnh Lợi thiếu chút
rớt ra ngoài.
“Dì út, dượng út, nói trắng ra là, các người chính
là muốn mượn tiền đúng chứ?” Mộc Tuyết rãi bụi sao xuống đất, giống như
đang rắc một loại bụi bình thường.
Tựa như chó thấy lạp xưởn,
Trịnh Lợi còn kém không có nước mắt lưng tròng kêu một tiếng, trực tiếp
quỳ xuống nhặt bạc (không biết bạc ở đây là tiền hay là vàng trắng, nên
để bạc). Hà Trân Châu cũng rất muốn kiểm, nhưng bà ta lại không muốn mất mặt, thực rõ ràng, Mộc Tuyết chính là đang chế ngạo bọn họ.
“Mẹ, con nhớ rõ cậu và ông bà ngoại, mấy năm nay từ chỗ mẹ hoặc mượn hoặc
lấy, ít nhất cũng hơn hai mươi vạn đúng không? Mua một cái nhà trong cái trấn nhỏ kia cũng đủ.“Mộc Tuyết nhéo nhéo bàn tay mẹ Hà: “Đối với mẹ,
ngay cả một xu tiền tiền lì xì cũng chưa từng cho.”
Mẹ Hà thở
dài: “Trân Châu, chuyện mượn tiền, các người đừng nghĩ dựa vào tôi. Hàng năm tôi đều phải cho các người hai ba vạn, tất cả đều là tôi không dám
ăn không dám mặc mà tích góp được, ngay cả tiểu Tuyết tôi cũng chưa cho
con bé được gì. Tôi cũng không nói đó là các người mượn, cho cũng đã
cho. Nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không vì các người muốn mượn tiền mà đi dập đầu với nhà họ Mộc.”
Ngồi xổm kiểm bạc Trịnh Lợi nghe vậy ngẩng
đầ: “Không sao hết chị cả, nếu không chị tụi em mượn cũng được, không
phải chị mở tiệm bán hoa sao, mười vạn chắc là có.”
“Đúng vậy
đúng vậy, chị, chị xem Mộc Tuyết cũng có thể lấy bạc (vàng trắng) làm đồ chơi, chị khẳng định là có tiền riêng, cho chúng em mượn chút.” Hà Trân Châu lấy cây đánh rắn, để cho chị cả đưa tiền tốt hơn, dù sao mượn cũng không cần trả lại. Tuy rằng lúc ấy hỏi Mộc Tiền Trình mượn tiền cũng
không định trả, nhưng đâu có giống nhau chứ.
Cũng thấy mẹ Hà do
dự, Mộc Tuyết đứng ở trước mặt mẹ Hà, ngăn cản tầm mắt Hà Trân Châu và
Trịnh Lợi: “Không có tiền, sang năm tôi lên cấp ba, chuyện học thêm rồi
nhiều thứ cũng cần tiêu tiền vào nhiều chỗ hơn. Mười vạn, mấy người cho
là mười vạn là củ cải trắng ngoài vườn sao, tùy tiện bứt một miếng lá là có thể dài trở lại à?”
Nhiều lần lặp đi lặp lại bị đứa con nít
tạt nước lạnh, Trịnh Lợi không vui: “Tiểu Tuyết, nếu bây giờ là cậu con
thì con đã bị ăn tát rồi.”
“Đánh đi, dám đánh tôi tôi đá cho gãy
mũi.” Mộc Tuyết hừ lạnh: “Chớ lấy thân phận người lớn mà uy hiếp tôi,
tôi không dám nhận đâu.”
Chuyện hàng xóm truyền tai vẫn còn quanh quẫn trong đầu, Trịnh Lợi rụt vai, đứa con gái trước mặt, là cao thủ?
Mắt thấy hôm nay lấy không được tiện nghi, hơn nữa Trịnh Lợi cất đống bạc
vào túi áo, Hà Trân Châu nhanh chóng phân tích tình thế, lui lại!
Kế tiếp hay là giao cho anh hai đi, chị cả à, chị đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Hà Trân Châu và Trịnh Lợi vừa đi, mẹ Hà mà bắt đầu buồn lo, tính cách em
trai của bà giống y như Mộc Tiền Trình, bướng bỉnh không nghe khuyên
bảo, nóng nảy dễ giận, lại hay sĩ diện hảo. Nếu không mượn được tiền,
phỏng chừng về sau tiệm bán hoa cũng không thể mở cửa được.
Nghe
mẹ Hà oán giận, trong lòng Mộc Tuyết suy nghĩ một chút: “Đừng lo lắng,
sở dĩ ông ta dám hoành hành như vậy, chỉ vì ỷ vào mẹ là chị của ông ta,
không thể làm gì ông ta. Nếu ông ta dám quấy rối, con có biện pháp thu
thập ông ta.”
Tuy rằng không quá tin tưởng lời Mộc Tuyết nói,
nhưng mẹ Hà không dám nói thẳng ra, bà nghĩ rằng, mình có thể tự cho
mượn tiền, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng cho bọn họ. Muốn mượn phải
viết giấy nợ, không cho không. Nếu người nhà họ Hà dám chơi xấu, bà sẽ
tay đôi với họ, đòi tiền không có, đòi mạng thì có. (D: Bà này vẫn ngáo
như xưa, con gái đã bảo là nó sắp lên cấp 3 cần nhiều tiền cho việc học, mợ, ngu vccc)
Đó đã là thói quen, nên biết giấy nợ như thế nào…… Trong lòng mẹ Hà hoảng loạn.
Ăn cơm trưa xong, Mộc Tuyết lại đi ra ngoài, đồng thời cũng kéo mẹ Hà đi
dạo phố. Mẹ Hà hỏi chuyện bạc trắng làm sao mà có, kết quả Mộc Tuyết nói vài câu lấp liếm cho qua, tuy rằng mẹ Hà không tin, nhưng nhìn thấy Mộc Tuyết giống như lửa cháy đến mông mà bỏ chạy, cũng chỉ có thể cam chịu.
Nếu bạn trai tiểu Tuyết là đứa có tiền…… Có thể làm tiểu Tuyết hư hỏng hay
không? Đống vàng trắng này làm sao không phải là đứa nhỏ kia đưa chứ?
Nghĩ đến đây, mẹ Hà cực lỳ lo lắng, vì thế vốn không muốn đi dạo phố, lại lặng lẽ đi theo sau Mộc Tuyết.
Nhanh như chớp chạy đến căn cứ bí mật, Mộc Tuyết ấn chuông cửa, cách một hồi
lâu cửa mới mở ra, mắt Ngô Sâm Nhược đen thui có thể so với gấu mèo.