Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 78: Chương 78: Mộc Tuyết Phản Kích




Lão đạo sĩ thấy Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết hoàn hảo không hao tổn xuất hiện, nhìn lại máu người trên đất, hồ nghi nói, “Là ai bị thương?”

“Con, sư phụ, Quang cầu trong hồ lô của người thật lợi hại, thân thể có thể nhanh chóng phù hồi như cũ.” Mộc Tuyết cử động thân thể một chút, “Vừa nãy con khinh địch, bị thân thể bóng tối ngưng tụ của Tống Thiến Mẫn đâm, thân thể cũng bị đâm xuyên qua.”

Vuốt râu, lão đạo sĩ gật đầu một cái, “Đó là Tiên Thiên Nguyên Lộ, ta đặc biệt để dành bên trong, chính vì lo lắng có thể các con sẽ bị thương nặng.”

“Cám ơn sư phụ!” Mộc Tuyết nghĩ trong đầu, lần này không cần lo lắng tính mạng Tống Ngôn Mục sẽ bị nguy hiểm nữa.

Đầu tiên lão đạo sĩ nhặt Kiếm bạch ngọc trên đất lên, chậc chậc thở dài nói ngọc tốt kiếm tốt!! Mộc Tuyết vội vàng bày tỏ nếu sư phụ thích thì cứ việc cầm, vì vậy lão đạo sĩ không khách khí nhặt đống kiếm trên đất chỉ để lại hai cây. Sau đó lão đạo sĩ dùng Kiếm bạch ngọc xúc những vết vẽ phù trận, lại dùng bùa bao quanh, ngưng thần cảm thụ.

“Những thứ này là thai nhi và không có hồn phách, bị phù trận vặn vẹo thành bóng đen tàn niệm, hơn nữa phù trận này đã mất hiệu lực một thời gian. Đây chỉ là phù trận, không phải chủ trận. Trong chủ trận chắc chắn có một thứ đặc biệt để làm trận cước sinh hồn hoặc là Tử Hồn, người đó bị áp chế – ý thức thoát ra, nhưng không thể rời khỏi. Mộc Tuyết, tốc độ của chúng ta phải nhanh, bằng không đợi khi ý thức của người đó chân chính đi ra, sẽ hoàn toàn trở thành ma thể.

Con người sáng ngời của lão đạo sĩ bắn ra bốn phía, chiến ý tràn đầy cơ thể.

Mộc Tuyết gật đầu một cái, sau đó lại không yên tâm nhìn Tống Ngôn Mục, “Ngôn Mục, anh nên trở về hồ lô trước đi, em mang anh đi là được.”

Loại cảm giác cản trở khốn kiếp này, một chút cũng không tốt. Sắt mặt của Tống Ngôn Mục có thể so với mai rùa đen, nhưng lại không thể làm gì vì sẽ gây phiền toái cho Mộc Tuyết và lão đạo sĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn vào hồ lô.

Bắt lấy hồ lô, Mộc Tuyết buộc hồ lô bên hông, gật đầu với lão đạo sĩ, “Tống Huệ Ninh vừa đi. Bên ngoài linh hồn của cô ta có một tầng hắc khí rất nồng đậm, con hoài nghi đó là ý thức của Tống Yên mà người nói, và một phần ở trên người cô ta. Cô ta muốn giết con và người, sau đó trả thù toàn bộ nhà họ Tống, tự nhiên cũng không buông tha chi nhỏ. Lúc trước Kim Liên Liên bị tàn niệm bám người cũng nói, chỉ khi hoàn thành mục tiêu mới có thể giải thoát… Con hoài nghi, Tống Yên đã bắt đầu hành động.”

“Đốt sạch chỗ này, chúng ta lập tức rời khỏi.” Lão đạo sĩ gật đầu.

Nguyên Phong đạo sĩ vừa nói xong, Mộc Tuyết lập tức kéo ông chạy tới lối ra, xoay tay ném một cái hoa quế ra, không chỉ là đốt, mà trực tiếp nổ banh phù trận, ngọn lửa nổi lên bốn phía, so với đám cháy xăng vừa nãy còn kịch liệt hơn, ngay cả si măng cũng bị đốt.

Khi hoa quế nổ sẽ có nhiệt năng công thêm lực trùng kích rất mạnh, tiểu Lang và một đôi Hỏa Vân Sói của lão đạo sĩ xuất hiện, một nhà ba thú cùng nhau ăn ngọn lửa nhiệt năng sau lưng, chống lại sóng trùng kích (loạt sóng nén có biên độ rộng gây ra do vụ nổ hoặc do chuyển động siêu âm của một vật thể trong một môi trường). Mộc Tuyết và lão đạo sĩ đã đi một khoảng rất xa, sau đó gặp một cái cửa sắt khác. Cửa sắt không chịu nổi sự va chạm của Hỏa Vân Sói nên ngã xuống, lần này hai người mới thật sự tiến vào tầng hầm dưới nhà của Tống Huệ Ninh.

Từ trong tầng hầm đi ra, một đường đến hậu viện nhà Tống Huệ Ninh, Mộc Tuyết sử dụng dị năng, trong nhà này còn có mấy người giúp việc và vệ sĩ, nhưng cảm xúc đều là điên cuồng giết chóc. Mà khi dưới tầng hầm, Mộc Tuyết đã dùng dị năng với Tống Huệ Ninh và bây giờ cô ta đã đi khỏi.

Nhưng Mộc Tuyết có thể cảm giác được phương hướng của Tống Huệ Ninh, cô có thể cảm nhận được vị trí của người bị nhiễm dị năng trong thời gian ngắn. Quả quyết lắc Tống Ngôn Mục từ trong hồ lô ra, lại đưa Ngôn Sâm Nhược và Hắc Hồ ra, chỉ để lại Hoa Báo canh chừng tài xế, Kim Liên Liên còn có Tống Thiến Mẫn, Mộc Tuyết không đợi lão đạo sĩ nói chuyện, đã trưng cầu ý kiến Tống Ngôn Mục.

“Làm sao bây giờ?”

Tống Ngôn Mục không hổ danh là tinh anh đầu óc lợi hại nhất, trầm ngâm trong chốc lát anh bắt đầu nói, “Anh lái xe đưa em và sư phụ đuổi theo Tống Huệ Ninh, Sâm Nhược giữ liên lạc với nhà chính, đưa trực thăng và vũ khí tới để viện trợ cho chúng ta. Hắc Hồ anh đưa Ngôn Giản về nhà.”

Lạo đạo sĩ nghe vậy thì lập tức thả Tống Ngôn Giản ra, Hắc Hồ đã chuẩn bị sẵn, Tống Ngôn Giản mới từ không gian ra một cơ hội phản kháng cũng không có, ngay cả lời cũng chưa kịp nói đã bị Hắc Hồ đánh ngất vác đi.

Thời gian ngắn ngủi, vệ sĩ và người giúp việc của nhà Tống Huệ Ninh đã bắt đầu đuổi đến hậu viện, đạn bắt đầu không có mắt nả vào người bọn họ.

Mặc dù lão đạo sĩ đạo hạnh cao thâm, nhưng thể xác phàm tục đã dính mấy phát súng, chỉ có thể trở về không gian chữa thương. Hác Hồ Ngô Sâm Nhược Tống Ngôn Mục đều có mang theo súng, lúc này lập tức phản kích. Chỉ có Mộc Tuyết đứng tại chỗ bất động, đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Gió bão ưu tư từng xuất hiện ở bệnh viện, dị năng tích tụ làm cho tàn niệm cũng phải sợ hãi xuất hiện một lần nữa, hơn nữa hiệu quả còn lớn hơn lần trước. Mộc Tuyết chính xác điều khiển dị năng, vừa tìm tất cả tàn niệm trong tiểu khu, lại phải lượn quanh mấy người ở hiện trường. Nếu không có sự huấn luyện của Tống Ngôn Mục còn có những lần thực hành, cô tuyệt đối không thể làm được chuyện này.

Gió báo tự nhiên bộc phát, trong nháy mắt tiếng súng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại vệ sĩ tứ chi không cân đối giơ súng đi tới trước mặt bọn họ, tàn niệm bị sợ hãi, không dám nổ súng.

“Tống Ngôn Mục…” Ngũ quan của tên vệ sĩ kia sắp biến dạng, con mắt lồi ra và răng nanh lộ ra ngoài, nước miếng tí tách rơi xuống, “Đều do mày…… Tống Ngôn Mục…. Nhà họ Tống bọn mày…. Đều là cặn bã…”

“Tống Yên.” Tống Ngôn Mục mỉm cười với vệ sĩ, “Em họ Tống Yên.”

“Không được gọi tao như vậy!” Tên vệ sĩ đột nhiên hét chói tai thê lương, đồng thời phun ra chất lỏng màu đen, nhìn vào vừa sợ hãi vừa ghê tởm, “Nếu như không có mày, nếu như không có mày……”

“Không có tao, còn có Tống Ngôn Giản, không có Tống Ngôn Giản còn có Tống Tử Khâm, cho dù đứa bé của nhà chính không bằng mày, vậy còn có những đứa khác của chi nhỏ. Bọn tao không có ai cố ý muốn ưu tú hơn mày, cũng không có ai đặt mục tiêu phải vượt qua mày. Tống Yên, người mày nên hận, chính là người hại mày.”

Tên vệ sĩ ha ha cười lớn, bóng người màu đen từ trên người hắn bò ra ngoài, rơi xuống đất biến mất, đồng thời tên vệ sĩ cũng tan ra thành một bãi máu thịt, “Không… Là tất cả tụi bây……”

Mộc Tuyết căn bản không kịp đưa tên hộ vệ có ý thức liên thông với Tống Yên vào không gian cho hắc liên, hắn cứ như vậy mà biến mất. Chà chà, Mộc Tuyết bắt đầu đi ra bên ngoài, đồng thời nhắc nhở mọi người, “Vừa nãy tàn niệm đều tập trung vào người này, bây giờ chắc hẵn đã đào thoát, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo Tống Huệ Ninh.”

Ngô Sâm Nhược đã nhanh chóng liên lạc với Tống Nghĩa Nhụy nên biết được, bây giờ bảy chi nhỏ của nhà họ Tống đang rất hỗn loạn, người bị tàn niệm xâm nhập công kích lẫn nhau, vệ sĩ cầm súng bắn nhau người giúp việc cầm dao chém nhau, mẹ bóp chết con chồng bóp chết vợ, loạn thành một đoàn. Chủ nhà có thể phái người ở xa xa chú ý tin tức, căn bản không dám đi vào, mặc dù có hiệp hội đạo giáo hỗ trợ, mọi người cũng không giám đối chiến với những thứ không thuộc về thế giới thực này.

Những người của nhà chính bị bóng đen xâm nhập ở bệnh viện đã bị Mộc Tuyết giải quyết, sau có lão đạo sĩ bảo vệ, những chuyện quỷ quái nhằm vào nhà chính cũng lần lượt bị giải trừ. Cộng thêm khoảng thời gian này, mọi người của nhà chính mượn đủ các loại cớ rời khỏi thành phố B, cho nên, giờ phút này chỉ có người của nhà chính là may mắn thoát khỏi.

Trực thăng tới rất nahnh, thang dây được ném xuống, Ngô Sâm Nhược nhanh chóng leo lên, đi theo hướng của Mộc Tuyết.

Một mực đi theo hướng ngón tay của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục kinh ngạc phát hiện, hướng Tống Huệ Ninh đi lại là đường tới nhà chính.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngồi trên trực thăng Ngô Sâm Nhược lập tức thông báo cho người của nhà chính rút lui toàn bộ.

Nhà chính chỉ có ông cụ Tống và Tống Ngôn Giản vừa bị đưa về, ngoài ra chỉ có vệ sĩ và vài người giúp việc. Lúc trẻ ông cụ Tống là quân nhân, tự nhiên cảm giác và động tác cũng nhạy bén, xe của vệ sĩ có rất nhiều trong kho, nhanh chóng hành động, tập hợp toàn bộ giúp việc của tất cả các khu vực, trong 10′ rút lui sạch sẻ.

Kết quả không ngoài dự đoán của Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược, Tống Huệ Ninh thật sự tới nhà chính, sau 3 phút khi tất cả mọi người rút lui, cô ta lập tức chạy tới.

Đứng ở cửa nhà nhà chính nhà họ Tống, sắc mặt Tống Huệ Ninh không cam lòng, giống như là biết người của nhà chính đã đi khỏi, cái này làm cho cô ta không thể nào hoàn thành nguyện vọng của anh trai. (ta ghét con này ghê gớm.)

Nhưng mà, không sao cả, Mộc Tuyết nói cũng đúng, phải thả anh ra ngoài trước.

Khi Tống Huệ Ninh đến nhà chính, trực thăng của Ngô Sâm Nhược cũng lập tức đến. Nhưng bọn họ không dám đi xuống trước, nhất định phải chờ Mộc Tuyết và lão đạo sĩ tới.

Ngô Sâm Nhược vẫn rất không cam lòng nả một phát súng vào Tống Huệ Ninh, kết quả không ngoài sở liệu, một mảnh hắc ám ngưng tụ thành phòng tầng ngự xuất hiện ở chung quanh Tống Huệ Ninh, thay cô ta chắn đạn.

Tống Huệ Ninh ngẩng đầu nhìn trực thăng, độ cao đó cô ta không nhảy tới được, cũng không thể chỉ huy bóng đen đi lên, Nhưng đối phương cũng không dám xuống, không phải sao? Tống Huệ Ninh phách lối cười một tiếng.

Lúc này, có một chiếc xe chạy tới, thắng gấp dừng xe lạ, Đào Đào mặc bồ độ mà xám bạc bước xuống, sau đó lôi hai người đàn ông cả người thương tích từ trong xe ra.

Hai người đàn ông này nhìn rất quen….. Ngô Sâm Nhược dùng ống dòm nhìn, đây là…. Tống Kỹ Thành và Tống Ngộ Du?!!

Tống Huệ Ninh và Đào Đào cùng chung một biểu cảm kéo Tống Kỹ Thành và Tống Ngộ Du tới cạnh nhà xe nhà chính, trên đất là vết máu thật dài.

Không có ai nghĩ đến, cũng không có ai phát hiện, nơi chứa thứ sửa đổi số mạng của Tống Ngôn Mục, chủ trận áp chế hồn phách Tống Yên, lại ở dưới nhà để xe của nhà chính.

Tống Huệ Ninh và Đào Đào đứng đó, bóng đen rơi xuống, xơi tái mặt đất, một lối đi từ từ xuất hiện, kéo Tống Kỹ Thành và Tống Ngộ Du hôn mê vì bị thương nặng xuống, hai mẹ con Tống Huệ Ninh cũng xuống.

Vậy hẳn là từ rất lâu trước đây chỗ này đã bị đào, sau đó đào một không gian thật lớn dưới nhà để xe, dùng vô số máu thịt của trẻ sơ sinh đẻ vẽ trận. Một cơ diệp gia thể thối rữa, máu thịt vẫn đọng trên cơ thể nằm ở trung ương. Lối đi thật dài kia đã từng bị xi măng phong kín, đây cũng chính là nguyên nhân Tống Huệ Ninh không đuổi theo.

Đi từ nơi này, gần hơn rất nhiều. Nếu như người của nhà chính không trốn, còn có thể thuận tiện hốt trọn ổ.

Đến những người viện lý do rời khỏi thành phố B, tỷ như xuất ngoại thăm viếng – Tống Nghĩa Cẩn, tham gia quân diễn – Tống Nghĩa Hưng, tỷ như chuyển viện trước thời hạn – Tống Nghĩa Nhụy, còn có chạy tới Tây Tạng làm từ thiện – Tống Nghĩa Thành, còn có ở phía tây thành phố Hải Đường – Tống Nghĩa Đức. Không có ông cụ Tống chống đỡ, không có chi nhỏ giúp đỡ, hơn nữa bất luận bọn họ làm gì cũng không giải trừ được huyết mạch nhà họ Tống, lời nguyền vẫn như bóng với hình, cuối cùng sẽ có một ngày họ chết bất đất kỳ tử.

Nhưng mà, anh Tống Yên, nhất định phải cứu ra trước.

Tống Huệ Ninh dẫn theo Đào Đào, hai người kéo Tống Kỹ Thành và Tống Ngộ Du đi vào trận pháp. Tống Huệ Ninh ngồi chồm hổm xuống, dán mặt vào đám thịt thối rữa kia, nhẹ giọng nói.

“Anh.”

Máu thịt nhúc nhích, bóng đen đi ra, ngưng tụ thành hình tay, vuốt ve đỉnh đầu Tống Huệ Ninh.

” Anh…. Thật xin lỗi….”

Tống Huê Ninh mở mắt, nước mắt rơi như mưa, rơi vào đóng thối rữa, “Anh, thật xin lỗi, là em quá kiêu căng, quá vụng về, quá ngu xuẩn. Em chỉ biết nhận lòng tốt của anh, chỉ biết gây họa cho anh…. Em chỉ không chắc chắn anh có thật sự yêu em hay không, có thật sự coi em là em gái hay không…..”

“Em nhận nhiều quà của anh như vậy… Nhưng chưa từng tặng gì cho anh…”

“Thậm chí, em cũng không biết ngày sinh nhật của anh….”

Quỳ rạp dưới đất, Tống Huệ Ninh hối hận thút thít, cô ta hối hận, rõ ràng cô ta yêu anh như vậy, tại sao vẫn luôn không phát hiện manh mối anh để lại.

Hơn sáu năm qua…. Anh đã thành người không ra người quỷ không ra quỷ, bị cường chế thành như vậy, tồn tại một cách thống khổ, cô ta mới biết được.

Hơn nữa, là bóng đen của anh báo cho cô ta, cô ta mới biết.

Tại sao mình lại ngu xuẩn như vậy… Rõ ràng ngày anh mất tích rất kỳ lạ….. Rõ ràng anh đã ám chỉ với mình….

Ngày đó mưa giông liên tục, bầu trời một mảnh đen kịt.

Tống Huệ Ninh lên cơn sốt, xin nghỉ không đi học. Trước khi Tống Yên ra ngoài, đã tới nhìn Tống Huệ Ninh.

Đưa máy vi tính xách tay mới mua cho Tống Huệ Ninh, Tống Yên nói với em gái, “Nếu ngày nào đó anh bị giấu đi, em sẽ đến tìm anh sao?”

Tống Huệ Ninh nằm trong chăn uể oải, “Đương nhiên rồi, không có anh em sẽ không sống nổi.”

“Nếu không tìm được, sẽ một mực tìm sao?”

“Sẽ, một mực tìm, tìm được mới ngưng.”

Lời nói này, chính là lần đối thoại sao cùng của Tống Yên và Tống Huệ Ninh. Sau đó Tống Huệ Ninh đưa mắt nhìn anh trai gầy gò dịu dàng đi ra ngoài, lên xe.

Tiếng mưa dập lên cửa sổ, Tống Huệ Ninh ngủ thật say. Tới lúc tỉnh lại, anh vẫn chưa về.

Đào Đào không quan tâm chuyện Tống Huệ Ninh muốn đi tìm Tống Yên, thuận miệng nói dối Tống Yên ngủ ở nhà bạn học, Tống Huệ Ninh nửa tin nửa ngờ, không thể làm gì khác hơn là đợi đến ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, Tống Yên đã hoàn toàn mất tích.

Tống Kỹ Thành điều động người đi tìm, không tìm được. Đào Đào ngăn cản từ trong tối, lần này, thì càng không tìm được. Nhà chính nhà họ Tống đứng trước chuyện đứa bé có năng lực bị bắt cóc thì vô cùng coi trọng, phái lực lượng tinh nhuệ đi tìm, vẫn không có thu hoạch gì.

Qua nửa tháng, Tống Huệ Ninh thấy được hình chiếc xe đầy máu ở nhà chính, cô ta nhớ rõ, ngày hôm đó anh đã ngồi chiếc xe này ra ngoài.

Không có người bắt cóc, không đòi tiền chuộc, không có tin tức gì, xe của anh chỉ xuất hiện ở ngoại ô như vậy.

Vì vậy, trong lòng Tống Huệ Ninh sợ hãi, đêm đó trong mơ, cô ta nằm mơ thấy mình nghe lén được điện thoại của cha, cha nói tuổi của Tống Huệ Ninh còn nhỏ, hay là Tống Yên đi, dù sao nó cũng không bằng Tống Ngôn Mục, lại là con riêng, phải biết hy sinh vì chi nhỏ.

Nhưng mà, rốt cuộc đó có phải là giấc mơ hay không?

Trước kia mình đã nghe thấy, chỉ là sau đó đã quên mất mà thôi?

Tống Huệ Ninh ngẩng mặt lên từ đống máu thịt thối rữa, dơ bẩn đen nhánh dính trên khuôn mặt trắng noãn của cô ta, vô cùng khó coi. Cô ta không còn bi thương như trước, mà là vô cùng bình tĩnh.

“Cha.”

Tống Huệ Ninh kêu một tiếng, giày cao gót của Đào Đào hung hăng đạp vào bụng Tống Kỹ Thành, Tống Kỹ Thành từ trong đau đớn tỉnh lại.

Phản ứng đầu tiên của Tống Kỹ Thành là đàm phán, “Đào Đào, anh và em đã làm vợ chồng lâu như vậy…. Bất luận em muốn ly dị hay muốn tất cả tài sản của anh, anh đều đồng ý, nhưng em đừng tận tuyệt như vậy, nếu không nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho nhà họ Đào…”

“Cha, đến bây giờ ông vẫn chưa phát hiện sao? Đào Đào đã không còn là Đào Đào, là tôi.”

Những lời này, Tống Huệ Ninh và Đào Đào nói cùng lúc, biểu cảm giống nhau như đúc, giọng nói cũng giống nhau như đúc.

“Cha, tôi là Tống Yên.”

Nghe những lời này, Tống Kỹ Thành quan sát hoàn cảnh chung quanh, chóng nháy mắt hắn toát mồ hôi hột.

Là, là Tống Yên. Tống Kỹ Thành cười ha ha, quả nhiên, đúng là cắn ngược.

“Sáu năm rồi, Tống Yên, không ngờ mày còn giữ được ý thức của mình, ha ha.”

Tĩnh táo, là đặc thù của nhà họ Tống. Giờ phút này Tống Kỹ Thành biết mình khó tránh thoát khỏi tai kiếp này, dứt khoát nói, “Dẫn tao tới đây làm gì? Mày đã chết.” Rồi lại dịu giọng, nói: “Tống Yên, cha không thể cứu sống con.”

Tống Huệ Ninh ha ha ha cười như điên, “Đương nhiên là, vì để cho cha cảm nhận được, nổi thống khổ của tôi!!”

Bị những lời này làm lạnh lòng, Tống Kỹ Thành không thể tin, “Mày có ý gì?”

“Cha, ông có thể tìm người sử dụng phương pháp âm độc như vậy để nhốt tôi trong trận pháp này, để cho tôi ngày đêm đau khổ như ở địa ngục, tất nhiên tôi cũng có thể đổi lại để ông vào đó, cho ông nếm thử cảm giác thống khổ tuyệt vời đó.” Tống Huệ Ninh cười khanh khách, một bộ dạng ‘rốt cuộc đạt được ý muốn’, vui vẻ vô cùng.

Ban đầu, Tống Kỹ Thành trơ mắt nhìn con riêng của mình bị thuật sư nước Thái dùng thủ pháp âm độc ngược đãi, cãi muỗng bị đốt đỏ bừng sau đó đâm vào hốc mắt của người sống sờ sờ, ác liệt cắt lưỡi cắt tứ chi, từng đoạn khớp xương bị kéo ra, mổ bụng nếm rít và đinh gỗ vào, đồng thời còn lấy thủ pháp ác độc để cho hồn phách Tống Yên không tiêu tán, rõ ràng cảm nhận tất cả những thứ này. Hơn nữa, bọn họ còn bày âm cổ để cho để cho Tống Yên bị cắt nhỏ mà còn sống sót, biến thành cơ thể thối rửa mà tim vẫn đập.

Bọn họ nói với Tống Yên, ‘mày bị như vậy, là bởi vì mày không bằng Tống Ngôn Mục, nhà chính nhà họ Tống coi thường mày, đây là đau khổ mà mày nên mặc doanh nhận được, đây là đau mà khổ nhà nhà chính nhà họ Tống mang đến cho mày.”

Chẳng lẽ bây giờ, Tống Yên sẽ dùng những thủ pháp kia lên người mình?!

Đừng thấy Tống Kỹ Thành bình thương uy phong lẫm lẫm không ai bì nổi, dù bại trong tay Tống Nghĩa Cẩn cũng không hết kiêu ngạo, cũng có thể trơ mắt nhìn con trai ruột của mình bị hành hạ cho đến chết. Nhưng bắt hắn chịu những thống khổ mà con trai từng chịu thì hắn sẽ sợ mất mật.

“Yên Nhi…. Ban đầu cha bị người khác lừa gạt…” Tống Kỹ Thành khó khăn nặn ra những lời này, kết qảu nhận được cái đạp của Đào Đào, đồng thời Đào Đào còn móc ra một cây dao, không chút lưu tình đâm vào cánh tay Tống Kỹ Thành, máu tươi đầy đất.

“Thật đó! Khụ khụ khụ khụ….. Là Tống Ngộ Du! Là hắn ta tìm thuật sư hàng đầu Đông Nam Á, là hắn ta thu thập hồn phách của người nhà họ Tống! Khụ khụ khụ khụ…. Chẵng qua con chỉ là một trong số đó mà thôi, em gái Tống Tri Bác – Tống Tuyền, Mạch Hân vợ Tống Truy Giác, hồn phách của chúng bị bị bắt tới nơi này, bổ sung phù trận, đều là con riêng hay nói khác hơn là những đứa con khi còn là thai nhi nằm trong bụng tình nhân của Tống Ngộ Du, máu thịt của chúng bị giã ra để làm nên trận pháp này…. Cha, cha lúc ấy cũng là bị Tống Ngộ Du gạt….”

Ngoẹo đầu, hình như Tống Huệ Ninh đang suy tư, một lát sau, Tống Huệ Ninh gật đầu một cái, “Cũng may là hai người phụ nữ kia, dì Tống Tuyền coi tôi thành con trai, tự nguyên để tôi ăn hồn, đến cả Mạch Hân, bà ta là người của chi ‘Truy’ vốn không hợp với mấy người, biết mình đã chết, lại bị trận pháp hành hạ thống khổ, cho nên cũng không chút kháng cự khi bị tôi ăn.” Nhếch môi, răng của Tống Huệ Ninh đỏ lên, “Tôi có thể ăn hồn, mới duy trì được ý thức, nếu không đã biến thành như ý của các người, thành công cụ chỉ biết trả thù, không phải sao?”

“Nhưng các người cũng được coi là thành công, tôi thật sự, hận tất cả người nhà họ Tống….” Tống Huệ Ninh đưa tay vuốt ve mặt mình, cổ và cả thân thể, “Tất cả mọi người…”

Tống Ngộ Du bị ném qua một bên cũng khó thoát ma chướng, Tống Ngộ Du mặt đầy máu tươi bị Đào Đào kéo lên, một dao chặt đứt tay và chân trái của hắn.

Dưới cơn đau nhứt, Tống Ngộ Du tỉnh lại, trong ánh sáng xanh quỷ dị của trận pháp, hắn thừ ra trong chốc lát, ngay sau đó cười như điên, “Quả nhiên…. Nghiệt chướng…. Không thể tiêu tan!! Ăn chay niệm phật đều không có hiệu quả, ha ha ha…. Như vậy…. Nhà họ Tống chắc chắn xong rồi, ma vật như vậy……. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…… Đạt được ước muốn rồi……”

Nói về người điên cuồng nhất nhà họ Tống, Tống Kỹ Thành chỉ được xếp thứ hai, Tống Ngộ Du mới là đệ nhất.

Lúc ấy Tống Ngộ Du cũng là một trong những người cạnh tranh vị trí nắm quyền, vốn dĩ quan hệ của hắn với Tống Kỹ Thành là đối địch. Nhưng dưới sự chèn ép và đoàn kết của anh em nhà chính, hắn và Tống Kỹ Thành không thể không hợp tác, hai người hy sinh người mình yêu và tôn nghiêm để tiến hành đám cưới thương mại – cầu trợ lực, nhưng hai người cũng không chống đỡ được công kích của anh em nhà chính, cuối cùng thất bại thảm hại.

Mà lúc đó, cô người yêu của Tống Ngộ Du, tính cách quá cực đoan, trực tiếp ôm con đến lễ cưới của Tống Ngộ Du nhảy lầu tự tử.

Đứa bé vừa mới sinh ra được 20 ngày, chưa đầy tháng. Lúc ấy Tống Ngộ Du lãnh khốc dị thường gọi vệ sĩ và cảnh sát, nói đó là người điên và kêu họ đưa đi, còn đứa bé máu thịt be bét thì được hắn giữ lại.

Vốn là….. Tống Ngộ Du vì muốn đánh bại nhà chính, cũng đã bắt đầu đi đường tắt, đúng lúc hắn được người ta giới thiệu một thuật sư hàng đầu của nước Thái, người đó cho hắn biết một phương pháp nuôi quỷ hữu hiệu. Vừa lúc đứa bé này đã chết, vậy hắn cứ thử.

Ban đầu, máu thịt của trẻ sơ sinh bị làm thành bùa chú, quả thật đã cho Tống Nghĩa Cẫn rất nhiều phiền toái không giải thích được. Nhưng mấy anh em Tống Nghĩa Cẩn là người có vận khí nồng đậm, chỉ có tiểu quỷ thì có thể làm được gì?

Lúc này, thuật sư hàng đầu lại tiến cử huynh muội đồng môn của mình, hắn bày tỏ, sư môn có truyền lại một trận pháp, nhưng trận cước và tâm trận nhất định phải có người mạng số khắc với đồng căn huyết mạch, mới có thể thi thuật, cho nên rất ít dùng. Trận pháp này rất thích hợp dùng cho đại gia tộc như gia tộc của Tống Ngộ Du.

Từ đó, Tống Ngộ Du phát điên.

Hắn dùng tiểu quỷ thần không biết quỷ không hay hại chết Tống Tuyền và Mạch Hân, lại kếu đám thuật sư ác độc âm linh linh hồn của hai người bọn họ, sau đó khuyên Tống Kỹ Thành cống hiến đứa con riêng có số mệnh bị Tống Ngôn Mục áp chế – Tống Yên.

Chờ tất cả lắng xuống, hắn có thể ngồi không mà chờ người của nhà chính nhà họ Tống chết hết, hắn muốn cho những người tự cho là đúng của nhà chính kia hồn phi phách tán, không thể siêu sinh!

Nhưng mà, nào biết ông cụ Tống lại gặp được đạo sĩ ở núi Vũ Đương, khi tính toán số mạng của Tống Ngôn Mục thì nhận ra anh ảnh hưởng đến vận khí nhà họ Tống, số mạng tương khắc với nhà họ Tống. Nhắc nhở này làm cho ông cụ Tống bắt đầu quan tâm mạng số, mặc dù ban đầu không tin, nhưng trãi qua hai năm gặp không biết bao nhiêu chuyện mà không tra ra nguyên nhân, lập tức tâm địa sắt đá mà trục xuất Tống Ngôn Mục.

Tâm trận đi khỏi thành phố B, lực lượng lập tức giảm mạnh. Chút tai ách nhỏ nhặt, không có cách nào đạt tới hiệu quả mong muốn của Tống Ngộ Du.

Cho nên những năm này, Tống Ngộ Du vẫn để cho những tình nhân của mình mang thai, sau đó phá thai rồi lấy những thai nhi đó để tăng cường phụ trận.

Hắn cho là, như vậy sẽ tăng cường lực sát thương của chủ trận.

Nào biết, hắn làm vậy là đang cung cấp lực lượng cho Tống Yên – chưa từng mất ý thức mà thôi.

Hơn nữa, những cái thai đó mặc dù không có ý thức, nhưng cũng có thể cảm nhận được…. Cha đối với bọn chúng…. Ác ý….

Chủ trận được niêm phong dưới nhà xe của nhà chính, để tránh để độ âm linh trong đó, Tống Ngộ Du có thể phá bỏ những cái thai chưa đầy tháng để củng cố phụ trận, hắn luôn cảm thấy lực lượng của trận pháp này không đủ, nếu không tại sao Tống Ngôn Mục vừa đi, nhà họ Tống lập tức bình an, Tống Ngôn Mục ở bên ngoài cũng bình an?

Chỗ thích hợp nhất an toàn nhất để đặt phù trận đương nhiên là đèn hoa sen ở nhà mình, trong nhụy hoa sen vẽ trận pháp tỏa hồn. Đó chỉ là phụ trận, nếu như bốn đèn hoa sen phụ trận vẫn vô khuyết, như vậy những hồn phách ở chủ trận chỉ có thể hút lấy hận ý từ phụ trận để lấy năng lương, không thể xuyên qua phụ trận bỏ trốn.

Tống Ngộ Du thông mi suy nghĩ, luôn có được mất, lập trường của Tống Truy Giác không giống bọn họ, đối với đèn hoa sen tự nhiên được tặng, sao có thể để ý? Lúc mới đầu thì ném ở nhà kho nhà mình, miễn cưỡng khắc chế chính hắn cũng không biết, phụ trận liên tiếp được vẽ dưới tầng hầm. Sau đó hắn phải đi theo Tống Nghĩa Đức đến thành phố Hải Đường để phát triển, quét dọn kho một lần, thứ vô dụng đó tất nhiên là vứt bỏ.

Sau đó, tất cả bắt đầu thay đổi.

Vỗn dĩ sau khi Tống Kỹ Thành biết được giấc mộng của Tống Huệ Ninh, đã phát giác được mọi chuyện lệch khỏi tầm tay. Thuật sư ban đầu bọn họ mời về sửa đổi phù trận, kết quả biến khéo thành vụng, ngược lại để cho Tống Yên tìm được khí tức của những người từng hại mình.

Bóng đen nho nhỏ kia mặc dù không thể giết chết những thuật sư này, nhưng có thể ẩn giấu ở đó, kêu gọi đồng bọn mạnh mẽ.

Khi Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn bị bóng đen bám người, hai người bọn họ mang theo nống đậm tàn niệm và ma khí, đến nước Thái ăn linh hồn của những thuật sư kia, từ đó lực lượng của Tống Yên lại mạnh hơn.

Tìm được người thế chỗ, mình có thể đi ra…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.