Tra tới tra lui cũng không tìm được người đã phóng hỏa, chỉ có thể chứng minh là do chạm mạch. Tống Nghĩa Cẩn cầm báo cáo im lặng thật lâu, không đợi hắn mở miệng, Tống Ngôn Mục đã mang theo Mộc Tuyết đến chào tạm biệt.
“Cha, con và tiểu Tuyết về thành phố Hải Đường Trước.” Tống Ngôn Mục kéo tay Mộc Tuyết,“Cách một thời gian ngắn con sẽ được tiểu Tuyết đến rút máu.”
Tống Nghĩa Cẩn thở dài,“Chuyện hỏa hoạn, đừng để trong lòng.” Ở riêng bên kia bởi vì này chuyện này mà rất bừa bộn, nhiều người đi tìm ông cụ Tống, hoặc uyển chuyển hoặc trực tiếp đưa ra yêu cầu để cho Tống Ngôn Mục rời khỏi thành phố B. Ông cụ Tống thở dài nữa ngày, vẫn nói với Tống Nghĩa Cẩn.
Mà bác sĩ bên kia lại phát hiện, máu của Mộc Tuyết phải là máu vừa rút ra thì khi đưa vào trong cơ thể Tống Nghĩa Nhụy mới có hiệu quả, nếu dự trữ bên ngoài thì hiệu quả vô cùng kém. Bọn họ rất muốn kéo Mộc Tuyết ở lại, nhưng Mộc Tuyết tỏ vẻ Tống Ngôn Mục đi cô nhất định phải đi. Cho nên chuyện này, trở nên phiền toái.
“Không phải con phóng hỏa, con sẽ không quan tâm.” Tống Ngôn Mục gật đầu, sắc mặt kiên nghị,“Sau khi thi vào trường đại học, con sẽ trở về. Con chỉ muốn nhìn xem, cái gọi là mệnh số này, rốt cuộc là trời định hay là người định.”
Nghe xong lời con trai nói, Tống Nghĩa Cẩn vui mừng gật đầu. Tuy rằng hắn cũng thưởng thức Tống Ngôn Giản, nhưng Tống Ngôn Mục là con của hắn, dù nói như thế nào, hắn càng thiên vị con mình hơn.
“Còn có, cha, Tống Ngôn Giản nói với con một câu.”
“Cái gì?”
“Phân gia* rất náo nhiệt.”
*Phân gia: nhánh nhỏ của gia tộc lớn.
Tống Nghĩa Cẩn nhíu mày,“Nó tra được cái gì?”
Làm người cầm quyền nhà họ Tống – Tống Nghĩa Cẩn không điều tra được dấu vết gì, hậu bối mới được bồi dưỡng hai ba năm, lại có thể biết được chỗ không thích hợp?!
Lắc đầu, sắc mặt Tống Ngôn Mục cũng ngưng trọng,“Anh ấy không nói, chỉ nói nếu con muốn về nhà họ Tống, phải muốn bày thực lực ra.” (D: Có nàng nào ghét anh Ngôn Giản không vậy?….. Ta thấy ảnh cũng đâu có gì đâu…)
Mắt thấy đôi mắt Tống Nghĩa Cẩn càng ngày càng tối, Tống Ngôn Mục trấn an,“Cha, Ngôn Giản cũng là người có tài. Con sẽ danh chính ngôn thuận đấu với anh ấy, về phần chuyện anh ấy nói, con sẽ điều tra. Ít nhất anh ấy đã cho chúng ta hướng của ánh sáng.”
“Con sẽ trở về nhà họ Tống, quang minh chính đại trở về.”
Tống Nghĩa Cẩn nhìn vẻ mặt kiên định của con trai mình, trong lòng yên lặng thở dài. Đứa con ưu tú như vậy……
Tống Nghĩa Nhụy muốn bồi dưỡng Ngô Sâm Nhược thành người nối nghiệp của mình, Ngô Sâm Nhược đối với thân phận có thể đạt được rất nhiều đặc quyền và lực lượng công tác cũng vô cùng để bụng, nên hai người này rất ăn nhịp với nhau. Cho nên, có lẽ qua những ngày nghỉ này, Ngô Sâm Nhược phải thật lâu mới trở về một chuyến, Mộc Tuyết rất luyến tiếc, có chết cũng kéo cậu về thành phố Hải Đường.
La Lan Tử vẫn muốn gặp anh đấy, Lưu Sảng quen bạn gái, những bạn học trong lớp 16 vẫn luôn nhớ anh, cho nên, trở về bồi mọi người thôi.
Cuối cùng, Mộc Tuyết cùng Tống Ngôn Mục mù mịt trở về đê biển thị, Ngô Sâm Nhược cũng đi theo trở về tu dưỡng một thời gian ngắn.
Về nhà chuyện thứ nhất Mộc Tuyếtlàm đương nhiên là đi gặp Hà Hiểu Lệ, kết quả cô thấy một người đàn ông xa lạ trong nhà mình. Mộc Tuyết nhìn rồi đột nhiên trừng lớn mắt, Tống Ngôn Mục thế này mới nhớ tới chuyện Tống Truy Giác vẫn chưa nói cho Mộc Tuyết, lúc này mới nói chuyện của chú họ của mình và mẹ của Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết nghe xong một chút phản cảm cũng không có, ngược lại rất vui vẻ. Đương nhiên cô cũng dặn dò Tống Ngôn Mục, mẹ mình đã không thể sinh, nếu như đối phương ghét bỏ bà ấy, cô sẽ không khách khí.
Tống Ngôn Mục lắc lắc mũi Mộc Tuyết,“Yên tâm, anh sẽ cho em hạnh phúc, tự nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp để mẹ em hạnh phúc.”
Vui sướng hài lòng Mộc Tuyết còn nghe trợ lý mới của mẹ Hà – Vưu Mạch Đông kể lại vỡ diễn kia, khi bọn họ tới huyện Lận Hồng gặp được Mộc Quế và Mộc Tiền Trình, ôi Mộc Tiền Trình sắc mặt xanh mét. Trái lại người nhà họ Hà, đột nhiên thông thấu, đột nhiên thông suốt, bây giờ dễ thân cận Hà Hiểu Lệ.
Nói tóm lại, nghe Mộc Tiền Trình không tốt, Mộc Tuyết an tâm. Hận ý của cô sau khi trùng sinh, phải chờ những người này trả giá mới có thể tan rã.
La Lan Tử nghe nói Ngô Sâm Nhược đã trở lại, đương thiên kích động ngủ không yên. Kết quả ngày hôm sau đôi mắt như gấu mèo, dùng phấn che thế nào cũng không lấn át được, nhưng không đè nén được xúc động muốn gặp Sâm Nhược, nên trang điểm tỉ mĩ mới chạy đi.
Dù sao mặc kệ Ngô Sâm Nhược thích ai, cô thích là Ngô Sâm Nhược, thích thì phải nói ra!
Quyết định hôm nay phải thổ lộ, La Lan Tử ngồi ở hàng ghế sau trong xe hơi vì khẩn trương mà tay chân lạnh lẻo.
“Không có tiền đồ!” Cô thầm mắng chính mình, lên sân khấu đứng trước nhiều người như vậy biểu diễn cùng giống như ăn cơm, khi từ chối người khác lại khí phách mười phần, hiện tại đến phiên chính mình thổ lộ, mới biết được thì ra làm chuyện này cần dũng khí lớn như vậy.
Lan Tử cố lên! Cho dù bị từ chối cũng không sao cả! Nói thêm mấy lần là được!
La Lan Tử phải cố lên!
Cô hẹn Ngô Sâm Nhược ở một nhà hàng nước sa hoa, vốn định đi sớm một chút chờ Ngô Sâm Nhược, kết quả khi cô đến, Ngô Sâm Nhược đã chờ cô từ sớm.
Nước ép trái anh đào đỏ (cherry) xinh đẹp, trên bàn là đầy ắp trái anh đào đen và bánh ngọt thơm phức. Ngô Sâm Nhược đưa tay chống hai má, ngồi trên ghế hoa màu trắng kiểu Châu Âu, đang thất thần.
La Lan Tử khẩn trương thiếu chút nữa dùng cả tay và chân đi bộ, cô bất an nhìn mình trên những ô kính trên đường, được rồi, váy màu tím rất đẹp, đôi mắt gấu mèo không nhìn kỹ là không biết.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Sâm Nhược lên tiếng trước,“Gần đây, có khỏe không?”
“Rất tốt, cậu cũng biết nhà tớ rất bình thường, tính cách của cha mẹ cũng rất tốt. Bình thường tớ đều chủ cùng Mộc Tuyết còn có Lưu Sảng cùng nhau chơi, bọn họ đều là người rất chân thành, cho nên tớ rất hạnh phúc. Còn cậu?” La Lan Tử uống một ngụm nước anh đào, cảm giác mình đã thả lỏng hơn chút.
“Tớ? Cũng rất tốt.” Trước mặt Ngô Sâm Nhược là một ly sô đa, trong nước có bọt khí.
“Nghe, nghe nói ở nước ngoài cậu bị bệnh, trở về tu dưỡng một thời gian ngắn. Vừa lúc chúng tớ cũng mới nghĩ, đến lúc đó cùng đi khu nghĩ dưỡng yên tĩnh chơi?” La Lan Tử bắt đầu nói nhăng nói cuội,“Cậu vẫn chưa gặp bạn gái Lưu Sảng đúng không, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng là người siêu cấp lợi hại, chữa Lưu Sảng tới thành người dễ bảo. Còn có Mộc Tuyết, đám thân thích của cậu ấy bị chỉnh tới thật thê thảm, còn có Lâm Dư Phỉ bệnh thần kinh kia……”
Giọng nói của La Lan Tử trước đôi mắt lợi hại của Ngô Sâm Nhược càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. (D: nói thật là hồi hợp thấy mợ… bị rồi… Biết!!! …… Cảm giác… con mẹ nó 3 chấm lắm)!!
“Cậu nói đi, tớ thích nghe.” Cảm giác hình như mình dọa La Lan Tử, Ngô Sâm Nhược mỉm cười,“Trong khoảng thời gian này tớ cũng có chút mệt mỏi, cho nên thường xuyên mặt không chút thay đổi. Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lần này La Lan Tử mới xem như buông máy hát ra, tán dóc trên trời dưới đất một trận, cuối cùng dời đề tài đến trọng điểm cuộc hẹn hôm nay.
Bởi vì nói lâu như vậy, La Lan Tử rốt cục tìm về trạng thái nữ vương của mình.
“Ưmmm, Sâm Nhược, cậu ở nước ngoài có quen bạn gái không?”
“Không.”
“Sâm Nhược, cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
Vấn đề này hình như làm cho Ngô Sâm Nhược khó xử, cậu thật sự là không gặp được cô gái nào có thể làm cho cậu tim đập thình thịch. Cậu đối với Mộc Tuyết có cảm giác rất tốt, sẽ lo lắng, sẽ nhớ nhung; Cậu đối với La Lan Tử cũng có cảm giác tốt, sẽ quan tâm, sẽ để ý.
“Tớ không biết.” Ngô Sâm Nhược thành thực trả lời,“Ở trong mắt tớ, trai và gái bản chất khác nhau, không phải khác về cấu tạo thân thể, mà là con gái càng nhu nhược, càng cần được bảo vệ. Nhưng tớ cũng không có cho rằng nam nữ có cái gì khác nhau, cho nên tớ cũng không biết tớ thích cô gái như thế nào. Tớ thích người thẳng thắn, không nhất định phải chính nghĩa thiện lương, nhưng nhất định phải…… Bao che khuyết điểm.”
A? Suy nghĩ của La Lan Tử có chút theo không kịp, nhưng là cô thực thông minh bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ của mình,“Tớ không biết mình có phải đóa hay trắng lương thiện chính nghĩa hay không, cậu thấy lúc tớ bắt nạt người ta rất phản cảm đúng không? Còn có, tớ rất bao che khuyết điểm, kia, cậu thích tớ không?” (^^)
Không thể không nói, phương thức thổ lộ của La nữ vương, thật quỷ dị.
Ngô Sâm Nhược luôn luôn thông minh giờ phút này cũng có chút hôn mê,“Thích thì có thích ……”
“Tớ thích cậu, Sâm Nhược.” La Lan Tử cắn môi, thật lòng nói.
“Tớ thích cậu, thích cậu rất lâu rồi. Tuy rằng lâu như vậy không có liên lạc, nhưng tớ sẽ mơ thấy cấu, tớ rất hối hận khi sơ trung không thổ lộ với cậu. Nếu tớ là loại hình cậu thích, cậu cũng không có bạn gái, như vậy, chúng yêu nhau nhé?” (D: Yêu là phải nói nhé các cô gái…Đừng vì chút ngại ngùng và tự tôn của bản thân mà đánh mất người mình yêu nhé! Dù thành hay bại thì hãy thổ lộ trước rồi nhìn kết quả sau!)
Im lặng.
Ngô Sâm Nhược cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi trống rỗng, đây là, bị cáo bạch*?
*Ngôn ngữ mạng: cáo bạch ~ mạnh mẽ chiếm lấy.
La Lan Tử thành thật nhìn chằm chằm Ngô Sâm Nhược, tim đập như sấm, oành thông oành thông.
“Tớ…… Không biết phải nói chuyện yêu đương như thế nào……”
Ngô Sâm Nhược có thể đơn giản thô bạo từ chối lời mời kết bạn của Tống Ngôn Giản, lại không biết phải từ chối lời tỏ tình của La Lan Tử như thế nào. Bởi vì cậu thông minh, cũng không phải thông minh trên mặt tình cảm. Từ nhỏ đến lớn cậu không biết phải biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, càng không có học phải đáp lại tình cảm của người khác ra sao. Từ chỗ cậu ra nước ngoài mà không liên lạc Mộc Tuyết thì có thể thấy được manh mối.
Nhưng, Ngô Sâm Nhược không muốn tổn thương La Lan Tử. La Lan Tử từng vô cùng chăm sóc cậu, lại vẫn nhớ cậu, La Lan Tử là cô gái tốt…… Cái trán Ngô Sâm Nhược thậm chí toát ra mồ hôi, cậu cảm thấy lúc này so với khi cậu chạy trốn cuộc truy đuổi kia còn gian nan hơn.
“Cái kia…… Lan Tử…… Tớ, tớ……” Ngô Sâm Nhược cũng khẩn trương muốn chết, từ chối? Hay là không từ chối?
La nữ vương nhướng mày, thành bại phụ thuộc vào lúc này, ‘nếu Ngô Sâm Nhược không nói từ chối, diệp gia quán vậy dứt khoát làm cho cậu ấy không bao giờ nói được câu đó với mình!’
Tiếng va chạm với bàn thủy tinh vang lên, La Lan Tử đứng lên, toàn bộ nửa người trên đều bổ nhào tới. Nàng hai tay đặt lên mặt Ngô Sâm Nhược, gân như mặt đối mặt, từng chữ như chém đinh chặt sắt nói ra:
“Không sao hết! Tớ có thể dạy cậu! Quyết định như vậy đi, chúng ta yêu nhau! Mấy tháng này, chúng ta phải nói chuyện yêu đương thật tốt! Tớ cho cậu nói ra quyền lợi cậu muốn, nhưng không cho phép cậu từ chối yêu cầu hiện tại.”
Nói năng có khí phách, giải quyết dứt khoát.
Vì thế, Ngô Sâm Nhược liền bị La nữ vương quyết định như vậy, giờ phút này Ngô Sâm Nhược vẫn là thiếu niên bướng bỉnh tối tăm, bởi vì luyến tiếc sự quan tâm của La Lan Tử, cho nên cam chịu quan hệ yêu đương của hai người. (D: Moa đờ phức……… Miêu tả kỳ thế bà tác giả)
Bởi vì cậu cũng muốn giống như Tống Ngôn Mục, có thể có một người làm bạn bên cạnh như Mộc Tuyết, dù là thời điểm nào cũng không cô đơn.
Trước kia cấu không biết vì sao, sau khi Mộc Tuyết cứu cậu lại nhớ tới Tống Ngôn Mục, cậu mới vì quyết định của mình lúc trước, cảm thấy hối hận. (#.#)
Cậu nhớ rõ khi Mộc Tuyết vẫn là cô bé gầy nhôm đen nhẽm bị Lưu Sảng nhắc nhở, nếu cảm xúc có thể cuốn hút, người Mộc Tuyết thích chắc chắn cũng sẽ yêu cô.
Khi đó Mộc Tuyết đã hỏi cậu: Sâm Nhược, anh có cần bạn gái không?
Khi đó cậu từ chối, nói: Anh không thiếu, em không được dừng dị năng với anh….. Em không phải loại hình anh thích!
Đều do mình không hiểu chuyện tình cảm, nếu khi đó, cậu nói: Được thôi, em cuốn hút anh đi. Thì thật tốt……
Nhưng hiện tại cũng tốt lắm, cuối cùng cậu hiểu được, chính mình quả thật rất thiếu hiểu biết về chuyện yêu đương, thực hy vọng không ai có thể * hắn. Nếu Mộc Tuyết yêu Tống Ngôn Mục, cậu sẽ bảo vệ thật tốt hai người quan trọng đối với mình này, cũng sẽ không gây chướng ngại gì cho bọn họ.
Cho nên, Lan Tử thích cậu, cậu cũng quan tâm Lan Tử, vậy thì thử xem!!
Cậu sẽ đối xử với Lan Tử thật tốt, giống như Tống Ngôn Mục đối đãi Mộc Tuyết vậy, dụng tâm dùng tình, độc nhất vô nhị.
Ngay lúc Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử đột phá giới hạn bạn bè, thành công thăng cấp thì người yêu, chuẩn bị tính tiền đi tới công viên nước, trong nháy mắt khi hai người bọn họ mở cửa phòng, thấy Mộc Dong và Vương Minh.
La Lan Tử không biết Vương Minh là ai, Ngô Sâm Nhược lại quên không được. Lần đầu tiên cậu và Lưu Sảng đi tới nhà Mộc Tuyết, tên nhãi đó đã đánh nhau với bọn họ, sau đó còn tìm người chặn đường họ và Mộc Tuyết, cuối cùng dẫn phát dị năng của Mộc Tuyết lần đầu tiên bạo động.
“Em nói Mộc Dong về huyện Lận Hồng học, cuộc sống không tốt lắm?” Ngô Sâm Nhược hỏi La Lan Tử. (Người yêu rồi… đổi xưng hô thôi ^0^)
La Lan Tử nhìn thấy Mộc Dong, trong lòng cũng có chút nghi ngờ,“Đúng vậy. Người đối diện cô ta là ai? Anh biết hả?”
Huấn luyện như đặc công ở nước ngoài làm Ngô Sâm Nhược càng thêm sắc bén, cậu hạ quyết định,“Chúng ta qua phòng bên cạnh, đúng lúc hôm nay anh có mang theo máy sóng âm nghe trộm.”
Cái gì máy nghe trộm? La Lan Tử cảm thấy mình đi nhầm kênh, lập tức từ thần tượng phim tình cảm trở thành gián điệp đang kịch chiến…… Nhưng mà, Sâm Nhược như vậy thật là đẹp trai! Trong lòng La Lan Tử thét chói tai!
Nói tới Vương Minh và Mộc Dong, kia thật đúng là một đoạn lịch sử xa xôi.
Lúc sơ trung, đúng là Mộc Dong có những ngày đắc ý hạnh phúc. Hà Thành Canh đứng bên phe ả, Mộc Tiền Trình cưng chiều nên ả đòi gì được nấy, Hà Hiểu Lệ không dám cải lời ả, ả muốn bắt nạt Mộc Tuyết liền như thế nào làm như thế ấy.
Bởi vì ả ra tay hào phóng, trong trường học có nhiều nam và nữ sinh bnagwf mặt với ả. Mà Vương Minh, coi như là một nhóc đẹp trai phú nhị đại, mới m13 14 tuổi đã uống rượu đánh nhau, là đối tượng theo đuổi của nhiều người.
Khi đó, Mộc Dong quả thực là sùng bái Vương Minh. Vì muốn làm bạn với Vương Minh, ả bỏ khí thế lão đại. Cuối cùng thật vất vả hẹn Vương Minh về nhà, ngày đó mọi người cùng nhau uống rượu ca hát điên cuồng, Mộc Tuyết liền biến dị.
Mộc Dong thật sự là vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, ả mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè, sau đó phải bỏ ra rất nhiều mới trở về như trước. Nhưng, Vương Minh không biết bị cái gì lại bỏ học một tháng, sau đó thì không để ý tới ả nước.
Vì thế mối tình đầu của Mộc Dong còn chưa bắt đầu, đã không bệnh mà chết. Đương nhiên, Mộc Dong là người thích ái muội với nam sinh đẹp trai, khi biết có người như Tống Ngôn Mục tồn tại, trái tim đã bay mất. Ở trường Hạo Vũ, lại làm cho con mắt của ả cao lên, chờ khi ả rớt từ trên cao xuống thì con mắt đó cũng không thay đổi. Cho nên, ở trường Lận Hồng, người khác không biết ả là người đẹp nhân tạo, vẫn có một số nam sinh không người quan tâm không gia thế muốn quen ả, nhưng ả không phải chê người ta xấu thì chính là chê người ta không có tiền.
So sánh với nhau, vẫn là Lâm Dư Phỉ thông minh, trên danh nghĩa đính hôn với Trương Hồ, phía dưới lại tạo quan hệ tốt với những học sinh thành tích kém tâm tư đơn thuần, một chút cũng không biểu lộ sự ghét bỏ bọn họ thối, tục tằng hay thô lỗ, những nam sinh cao lớn thô kệch bắt đầu thay đổi thái độ với Lâm Dư Phỉ, bắt đầu che chở ả.
Nhưng mà, khi Mộc Dong tìm Mộc Lê, ở trong shop của Mộc Lê, ngẫu nhiên gặp được Vương Minh.
Lúc ấy Vương Minh không nhận ra Mộc Dong, bệnh viện phẩm thuật thẩm mỹ lúc trước Ngô Du Hà tìm cho ả không tệ, sau khi chỉnh dung mặt Mộc Dong lại nẩy nở chút, thoạt nhìn thì giống như gái xinh thực thụ, gương mặt so với lúc trước khác biệt rất lớn. Chờ khi biết là Mộc Dong, Vương Minh cũng có chút động tâm.
Đương nhiên, Vương Minh nghĩ mới hơn hai năm không chú ý, Mộc Dong đã thay đổi nhiều như vậy.
Chuyện này làm Mộc Dong động tâm tư, gia đình Vương Minh ít nhất nhiều tiền hơn so với nhà mình bây giờ, bộ dạng lại không kém, tính cách cậy mạnh hiếu thắng, nếu bắt được, chắc chắn có thể giúp mình không ít. Ít nhất tiền tiêu vặt không còn buộc chặt như vậy!
Mà Vương Minh biết Ngô Sâm Nhược đã sớm bị nhà họ Ngô đuổi khỏi nước, khó chịu lúc trước với Mộc Dong cũng tan. Hiện tại nhìn thấy Mộc Dong xinh đẹp làm nũng, nam sinh trong thời kỳ trưởng thành đặc biệt xúc động, hắn cũng muốn cùng Mộc Dong một thời gian.
Vì thế, hai người ăn nhịp với nhau, hoả tốc thông đồng! Tốc độ này không thua gì La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược vừa rồi.
Sau khi quen nhau, Mộc Dong liền phạm vào chuyện ngu xuẩn. Ả giới thiệu Vương Minh cho Lâm Dư Phỉ.
Lâm Dư Phỉ là loại người nào? Kiếp trước chuyên cướp bạn trai của bạn thân! Kiếp trước khi ả học đại học và làm việc, dựa vào bề ngoài xinh đẹp và năng lực của bản thân, quen rất nhiều bạn thân giàu có. Cuối cùng đều có một chân với chồng hoặc bạn trai của bạn thân. (D: cái này người ta gọi là đũy!!)
Cho nên, khi Mộc Dong và Vương Minh tình nồng mật ý tuần thứ ba, Lâm Dư Phỉ đã lên giường với Vương Minh. Vương Minh đương nhiên không có cảm giác tội lỗi g, hắn đã hỏi thăm rõ chuyện của Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ, ở trong lòng hắn, con gái như vậy dù chơi một lần hai đứa cũng là đúng thôi.
Lâm Dư Phỉ cố gắng để cho Vương Minh gạt Mộc Dong, nước mắt lưng tròng nói mình rất đau khổ, bị tình yêu và tình bạn dày vò. Nhưng Vương Minh đâu phải loại hàng tốt gì, đánh bằng tình cảm chỉ có thể dùng với người tình cảm, đối với loại nhị thế tổ được nuông chiều như Vương Minh mà nói, phụ nữ, chỉ dùng để chơi đùa. Nếu cô đã có tình với tôi, vậy thì lên giường với tôi đi, cho nên nói lời Lâm Dư Phỉ nói là vô nghĩa.
Sau đó, dưới sự dụ dỗ ngọt ngào của Vương Minh rốt cuộc làm cho Mộc Dong đồng ý lên giường với hắn, khi trần như nhộng, ả phát hiện trên người Vương Minh có vết cắn của phụ nữ. Cái này làm Mộc Dong nổi điên, lập tức trở mặt khóc réo với Vương Minh, kết quả bị Vương Minh mạnh mẽ ‘chơi’, hơn nữa lại giống như cưỡng hiếp.
Mặc quần vào trước, Vương Minh căn bản không để ý dặn dò của Lâm Dư Phỉ, ngược lại đắc ý dào dạt nói cho Mộc Dong, ‘trái dâu tây’ kia là do Lâm Dư Phỉ để lại.
Mộc Dong thiếu chút nữa nổi điên, nhưng Vương Minh lại một chút cũng không để ý, ngược lại nói cho ả, ‘hai người có thể đồng thời làm bạn gái anh, dù sao anh cũng nuôi được’. (haha)
Cho nên hôm nay Mộc Dong gặp Vương Minh, vì chuyện này. Mộc Dong đã suy nghĩ ba ngày, hôm nay ả chủ động hẹn Vương Minh ra, Vương Minh chủ động nói địa điểm ở đây.
La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược gọi phục vụ tới đổi phòng. Nhà hàng nước này tuy rằng sa hoa, nhưng độ cách âm ‘mặc doanh’ giữa các phòng cũng không tốt lắm, nếu cách vách nói chuyện lớn tiếng, bên này đều có thể mơ hồ nghe được.
Ngô Sâm Nhược từ đâu lấy ra một bộ dụng cụ kim loại tinh xảo sáng bóng giống như tai nghe, một cái nho nhỏ giống như ống áp lên tường, chia một bên nghe cho La Lan Tử, mình cũng đeo một cái. Loại dây này rất dài, dù hai người ngồi cách xa nhau cũng được, nhưng La nữ vương không phải ngu ngốc, cô vô cùng hào phóng ngồi sát vào Ngô Sâm Nhược.
Hít thật sâu một hơi, La Lan Tử hạnh phúc nhếch môi cười.
Bên kia ống nghe, truyền đến tiếng nói.
Mộc Dong không giống thể giả vờ thành dáng vẻ đáng thương như Lâm Dư Phỉ, bởi vì ả vốn là người không giáo dục không phân rõ phải trái.
“Vương Minh, tôi mặc kệ anh và Lâm Dư Phỉ là cái quan hệ gì. Nhưng, vị trí bạn gái, chỉ có thể là tôi! Anh có thể có quan hệ với cô ta hoặc những người khác, nhưng, tối mới là quan trọng nhất!” Mộc Dong trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Minh lần này xác định, tuy rằng khuôn mặt và bộ dáng Mộc Dong rất được, nhưng chỉ số thông minh cơ bản bằng không. So sánh với nhau, vẫn là Lâm Dư Phỉ biết thức thời hơn.
Nhưng mà đã có chỗ tốt, hiện tại hắn còn chưa ăn đủ, vậy để cho Mộc Dong giữ vị trí bạn gái một thời gian, chờ chơi đã, sẽ đưa Lâm Dư Phỉ lên. Đương nhiên, chờ chơi đã Lâm Dư Phỉ, sẽ tìm người khác.
“Anh thề đi!”
“Được rồi được rồi, anh thề.” Vương Minh gật đầu cho có lệ,“Ý của em anh đã biết, chỉ cần ở bên ngoài nói em là bạn gái anh, em và g Lâm Dư Phỉ cùng nhau theo giúp anh cũng không sao đúng chứ?”
Mộc Dong nghẹn một cái.
Vương Minh lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số,“Alo, Dư Phỉ à, ở đâu vậy?…… Đến đến nhà hàng nước đi, anh và Mộc Dong đều đây.”
Ba, Mộc Dong vỗ bàn,“Anh có ý tứ gì?!”
Vương Minh không phải mặt hàng dễ đối phó, mặt hắn trầm xuống,“Là như vậy đó, cô cho là làm bạn gái tôi là có thể phát hỏa với tôi? Mộc Dong, tôi chỉ dựa vào phần chúng ta là bạn họ cũ, phải biết rằng, Lâm Dư Phỉ so với cô còn xinh đẹp và thức thời hơn, nếu cô còn tiếp tục không biết nặng nhẹ như vậy, tối sẽ không lưu tình.”
Mộc Dong vừa vội vừa tức, hốc mắt cũng đỏ. Vương Minh này không bằng một chút của học trưởng Chư Úy, lúc trước Chư Úy đối với ả lúc nào cũng dịu dàng ân cần cẩn thận chăm sóc đầy đủ, cho dù có nữ sinh đẹp hơn tìm đến Chư Úy, Chư Úy cũng từ chối sạch sẽ. (D: cái này người ta nói là gì nhỉ??? Có phúc mà không biết hương chăng???)
Còn có Lâm Dư Phỉ, vì cái gì Lâm Dư Phỉ lại muốn cướp bạn trai của ả? rõ ràng Lâm Dư Phỉ đã đính hôn với Trương Hồ!
Lâm Dư Phỉ đang ở gần đó, sau khi nghe điện thoại không đến 10 phút đã chảy tới. Vừa vào cửa, Lâm Dư Phỉ liền lôi kéo tay Mộc Dong bắt đầu khóc.
“Thực xin lỗi Dong Dong, thực xin lỗi…… Tớ không biết tại sao lại như vậy…… Là lỗi của tớ, tớ không nên thích Vương Minh …… Nhưng, tình cảm không ai khống chế không được……Cậu không nên trách Vương Minh, muốn trách thì trách tớ đi. Muốn đánh cũng được, Dong Dong, ô ô ô……”
Lâm Dư Phỉ khóc như mưa sắc mặt ủy khuất lại đau thương, Vương Minh nhìn mà ngứa, lần sau ở trên giường phải làm cho Lâm Dư Phỉ khóc thử xem, chắc chắn rất ‘đã’.
Mộc Dong chịu đủ Lâm Dư Phỉ, ả là người ích ky, ai quan tâm ả (LDP) mất khống chế hay không, cướp bạn trai của bạn thì chính là cướp!
“Phải không? Vương Minh, anh xem, đây là Dư Phỉ tự mình nói để cho em đánh, vậy em phải đánh chứ đúng không?” Mộc Dong xoa tay nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng khóc Lâm Dư Phỉ im bặt.
Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử cách vách nghe được phốc cười phun nước.
Hiển nhiên, Mộc Dong không phải người biết thông cảm, chỉ cần là chuyện có lợi cho ả, ả tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.
Vương Minh cũng ngẩn ngơ,“Dong Dong, em không đến mức như vậy không độ lượng như vậy chứ? Hiện tại em và Dư Phỉ đều là người của anh, đánh cái gì mà đánh. Ngoan, nễ mặt anh, không đánh.”
Nhưng Mộc Dong không thuận theo,“Em và Dư Phỉ là bạn tốt, thỉnh cậu của cậu ấy sao em có thể không đáp ứng đây. Không chỉ phải đáp ứng, còn phải vượt mức hoàn thành mới đúng.”
Vừa dứt lời, Mộc Dong dùng hết sức tát Lâm Dư Phỉ.
Đánh xong, Mộc Dong một hơi uống sạch nước trái cây trước mặt,“Tốt lắm, tớ tha thứ cho cậu.” Mới là lạ! Trong lòng Mộc Dong ước gì chặt Lâm Dư Phỉ ra thành từng khúc.
Lâm Dư Phỉ bị đánh đầu lệch qua một bên, ả sâu kín thở dài,“Dong Dong, chỉ cần cậu có thế để cho tớ ở bên người Vương Minh, cho dù mỗi ngày cậu đều đánh tớ, tớ cũng nguyện ý.”
Mộc Dong kiềm chế không được nhất thời xanh mặt, mà Vương Minh càng cảm thấy Lâm Dư Phỉ mới là người thích hợp với một hắn hoa hoa công tử như hắn.
Ở cách vách nghe trò hay, tâm tình Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử không hiểu sao lại bay lên. La Lan Tử lấy điện thoại cầm nhắn tin kể cho Mộc tình huống hiện tại.
Mộc Tuyết nhanh chóng trả lời tin nhắn,[ Bọn họ còn có thể ở đó bao lâu? Nghĩ ngăn lại đừng để họ đi, tớ làm cho Trương Hồ đi bắt chó!]
Ngô Sâm Nhược đối với chuyện của Trương Hồ vẫn có chút hiểu biết, trừ nghe Lưu Sảng nói, còn có những thông tin trong mail của Lan Đề cũng có nói. La Lan Tử lại biết không ít, hai người bọn họ liếc nhau, đều thấy được hưng phấn trong mắt đối phương.
[ Tốt, cậu nhanh lên nha.]
Trả lời Mộc Tuyết, La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược ngồi xuống ghế sát tường bên cạnh chậm rãi nghe.