Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 51: Chương 51: Song ‘tiện’ kết hợp




Trong khoảng thời gian này, có một tiết mục ngắn được truyền bá xôn xao ở trường cao trung quý tộc Hạo Vũ.

Nghe nói Mộc Dong sống chết đổ thừa Chư Úy, bản thân uống rượu say rồi lẵng lơ lôi Chư Úy lên giường, kết quả sau khi tỉnh lại lấy bình hoa đập vào đầu Chư Úy, vu cáo người ta cưỡng hiếp! Aizz hừm~ đồng thời còn nói Tống Ngôn Mục và Chư Úy chơi 3p (2nam + 1 nữ) với ả! Đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy ~ kết quả kiểm tra vừa có, hắc, Chư Úy người ta căn bản là không có xảy ra quan hệ gì với ả! Camera giám sát cũng ghi lại là tự ả uống rượu. Buồn cười nhất chính là, cậu của ả, nói cái gì nếu Chư Úy không dẫn cháu gái hắn ra ngoài thì sẽ không có chuyện như vậy, nếu danh dự của cháu gái hắn bị hao tổn, bất luận như thế nào nhà của Chư Úy đều phải bồi thường!

Bồi thường đó, chậc chậc, thật sự là nghèo đến điên rồi ~

Ngày đầu Mộc Dong trở lại trường đã bị tạt nước tiểu, thối hoắc đứng ở dưới lầu, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

Ban đầu mọi người bắt nạt ả tương đối kín đáo, khi đó tuy rằng đã biết ả là tử địch của Mộc Tuyết và La Lan Tử, nhưng cũng không chân chính hận Mộc Dong. Bây giờ chuyện của Chư Úy vừa ra, tất cả mọi người đều ghét Mộc Dong. Hóa ra Mộc Dong đến trường Hạo Vũ học là vì muốn bám chân thiếu gia nhà giàu? Như thế nào, đã làm một lần giờ còn không muốn buông, còn dám tiếp tục đi học?

Trước kia Chư Úy ngăn không biết bao nhiêu chuyện cho Mộc Dong, bây giờ hả, Mộc Dong chờ bị chơi chết đi.

Ngày đó sau khi Mộc Dong tạt nước tiểu thì không dám lên học, khóc trở về nhà, về nhà còn bị Mộc Lê mắng, nói ả phải thường tiền hàng, không liêm sỉ không tâm cơ, nếu lúc này không gõ ra tiền từ nhà Chư Úy, ả quả thực chính là vô dụng hết sức.

Mộc Dong đối với Mộc Lê một chút cũng không lùi bước, hai người mắng nhau nửa ngày còn đánh nhau, làm cho đối phương không bị thương tay cũng bị thương chân. Sau khi đánh xong hai người đều tỉnh táo lại.

“Quên đi, chuyện cũng đã như vậy. Con quá nhỏ, nếu đủ 20 tuổi chúng ta thế nào cũng phải làm cho tên khốn Chư Úy kia cưới con về nhà!” Nói đến cùng, Mộc Lê vẫn là đau lòng Mộc Dong.

“Cô nhỏ, con cảm thấy…… Con nên chuyển trường.” Mộc Dong kinh hồn bạc vía, ả nhớ rõ khi mình rời đi, có nữ sinh thậm chí lấy cao dao găm sắc bén ra quơ quơ với ả, đầu lưỡi còn liếm lởi dao. Nụ tươi cười âm trầm thật kia là khủng khiếp, nếu Mộc Dong không có nhớ lầm, cô gái kia thích Chư Úy, lúc trước còn tìm ả quậy.

Nghe Mộc Dong nói như vậy, Mộc Lê lại tức giận,“Mày cái đồ vô dụng, nhà họ Mộc đưa mày tới đó để làm chi? Không phải là bắt rùa vàng sao? Bắt không được tìm Tống Ngôn Mục còn có thể tìm người khác, cho dù Chư Úy không được, toàn trường còn có rất nhiều nam sinh đấy!”

“Cô nhỏ, cô bị xoắn não à?! Thanh danh hiện tại của cô, còn có ai để ý con? Cô muốn đẩy con vào hố lửa sao?” Mộc Dong quăng ngã cái ly trên bàn, đi vào phòng.

Một khác đầu, người nhà Chư Úy đã đàm phán với Mộc Tiền Trình xong, không nói hai lời kiện cha mẹ Mộc Dong còn có Mộc Tiền Trình ra toà.

Lý do: Lường gạt vơ vét tài sản.

Muốn 500 vạn phí tổn thất tinh thần?! Cháu gái nhà các người là người ngoài hành tinh chắ, sờ một chút cũng quý như vậy! Cháu gái các người đạp bể đầu con chúng tôi chúng tôi còn chưa nói, các người đã há miệng sư tử, quả thực là một lũ điên cuồng! Truyện chỉ được edit tại

Mẹ Chư úy khóe miệng run rẩy kêu luật sư, thề phải cho người nhà này ăn giáo huấn.

Sau khi Mộc Quế và Mộc Cương Thiết biết chuyện này thì khóc một ngày một đêm, cảm thấy cho dù là một trăm ngàn cũng không bồi thường được thanh danh của con gái bọn họ, Chư Úy phải cưới con gái của Di3p G1a Qu4n bọn họ mới được. Lại nghe nói nhà Chư Úy muốn kiện bọn họ, nhất thời cảm thấy thế giới đen tối không có ánh sáng.

Mộc Quế dưới sự phẩn nộ, trực tiếp vọt tới bên ngoài bệnh viện tư nhân nhà Chư Úy ăn vạ. Bảo vệ coi bọn họ thành đối tượng gây rối, trực tiếp gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát tới thì Mộc Quế càng động kinh, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể chuyện bi thảm của con gái bà ta. Nhưng chuyện này đã sớm được điều tra rõ ràng và đi vào trình tự tòa án, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Chư Úy quả thật không có cưỡng hiếp Mộc Dong, ngược lại chứng cứ Mộc Dong đánh Chư Úy bị thương lại vô cùng xác thực. Vì thế nhóm cảnh sát yên lặng đóng gói Mộc Quế đuổi về quê.

Chuyện của Mộc Dong, sẽ được người biết chuyện và báo chí truyền bá, hơn nữa La Lan Tử từ giữa trợ giúp, tin tức cũng truyền đến huyện Lận Hồng, khiến cho mọi người đều biết. Mọi người không hẹn mà cùng lúc dùng sự khinh bỉ đối với người nhà họ Mộc, còn tưởng rằng nhà các người là nhà giàu có, không nghĩ tới lại mặt dày như vậy.

Kiên quyết không đi học Mộc Dong cũng không chịu ở nhà, Mộc Lê mắng ả càng ngày càng khó nghe. Dứt khoát không về, tìm bạn tốt ở trường sơ trung chơi vui một trận, chỗ này ở vài ngày chỗ kia ở vài ngày, cuộc sống miễn cưỡng coi như tạm được.

Hôm nay, ở trên đường ả tình cờ gặp Lâm Dư Phỉ.

Lâm Dư Phỉ thoạt nhìn vô cùng không tốt, sắc mặt tái nhợt vẻ mặt u oán, giống như gặp phải áp lực tinh thần thật lớn. Nhưng Mộc Dong nghĩ mình cũng đâu có chỗ nào tốt, dù trang điểm đậm cỡ nào cũng không che khuất được vẻ thất sắc trên mặt mình.

Hai người đều biết một ít tin tức của đối phương, trong khoảng thời gian này không có liên lạc, cũng là cảm thấy nói cái gì với đối phương cũng không tốt. Hôm này vừa thấy mặt, ngược lại có rất nhiều đề tài, đều là cảm giác chung của người luân lạc chân trời.

“Cho nên, buổi sáng ngày hôm sau, Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục toàn bộ đi qua?” Đang cầm trà sữa đã lâu không có uống, cái miệng nhỏ của Lâm Dư Phỉ mím lại,“Chẵng lẽ cậu không hoài nghi, đó là một cái bẫy?”

Mộc Dong trợn mắt há hốc mồm,“Bẫy, bẫy sao?”

Quả nhiên là ngốc, trong lòng Lâm Dư Phỉ thầm than. ‘Nhưng mà mình thông minh thì như thế nào, cũng không phải là thất bại thảm hại sao’.

“Tớ cảm thấy tất cả đều rất trùng hợp. Hoặc là nói, ngay lúc đầu Chư Úy đã biết mục đích của cậu.”

Mộc Dong hồi tưởng khi mình vô số lần hỏi thăm về Tống Ngôn Mục, biểu cảm mất tự nhiên của Chư Úy. Đúng vậy, mình sao lại ngốc như vậy, lại nghĩ học trưởng Chư sẽ bị mình xoay vòng vòng……

“Cậu có biết cậu thất bại ở chỗ nào chưa?” Lâm Dư Phỉ lãnh diễm cao quý bắt đầu lời bình,“Đầu tiên, ngay từ đầu cậu đã bị mọi người bắt nạt, chỉ có Chư Úy nguyện ý giúp cậu, như vậy cậu nên sống chết nắm chặt Chư Úy, không cần nghĩ đông nghĩ tây; Tiếp theo, mỗi ngày cậu đều nói trước mặt Chư Úy là muốn gặp Tống Ngôn Mục, hoàn toàn là ở tự tìm đường chết, cậu muốn gặp Tống Ngôn Mục thì phải chờ thời cơ, mà không phải tự mình chế tạo, bởi vì cậu căn bản không có thực lực.”

Mộc Dong ngơ ngác gật đầu.

“Tiếp, cho dù bị Chư Úy chơi, cậu cũng không nên phản ứng lớn như vậy, mà là phải thừa dịp bắt lấy lòng hắn! Nhìn thử xem cậu đã làm cái gì, đập bể đầu của hắn? Như vậy hắn còn có thể che chở cho cậu sao? Huống chi, cậu căn bản là không làm rõ mình có bị chơi hay không, đã làm lớn chuyện lên như vậy……” Càng nói càng cảm thấy người trước mắt là gỗ mục không thể đẻo, Lâm Dư Phỉ nghĩ rằng, cho dù sự kiện ghi âm tuôn ra, tôi cũng không có cắn loạn nói Ngụy Minh Nguyệt bắt buộc của tôi. Chừa một đường tình, ngày sau gặp lại còn có chỗ tốt. Cắn ngược lại căn bản là cắn không được cái gì, chỉ có thể làm cho hoàn cảnh của mình thảm hại hơn.

Nghe Lâm Dư Phỉ nói như vậy, Mộc Dong mới ý thức được mình đã hạ một nước cờ làm thua cả bàn cờ, ảo não tột đỉnh.

“Cuối cùng, người nhà cậu nổi điên. Người nhà Chư Úy nếu đã bỏ qua, con người ta không có chơi cậu. Vậy người nhà cậu nên giữ bí mật này mới đúng, mọi người đưng làm lộ ra. Nhà bọn họ không truy cứu chuyện cậu làm Chư Úy bị thương, các người cũng đừng truy cứu chuyện danh dự. Bây giờ thì tốt rồi, làm lớn lên và bây giờ tất cả mọi người đều biết người nhà cậu là đồ ham tiền, cậu là người chuyện môn quyến rũ gạt tiền con nhà giàu sao đó quay lại cắn ngược người ta, cậu nói một chút, sau này cậu làm sao bây giờ?” Lâm Dư Phỉ không chút khách khí phân tích hết mọi chuyện, trà sữa cũng uống xong rồi.

Thấy Lâm Dư Phỉ đứng lên muốn đi, Mộc Dong nóng nảy,“Dư Phỉ, chớ đi. Tớ, bây giờ tớ làm sao bây giờ?”

Lâm Dư Phỉ cũng không phải muốn đi thật, bây giờ cuộc sống của ả cũng không tốt, cô đơn một người, luôn bị nữ sinh xem thường nam sinh trêu đùa, ba mẹ trong nhà cũng không quan tâm, một người khóc một người mắng, ai…… Nếu có thể có Mộc Dong kẻ tám lạng nửa cân ở bên người, thật ra cũng có thể chia sẻ áp lực.

Ít nhất có thể chia sẽ áp lực về tiền bạc.

“Như vậy đi, hết học kỳ này tớ sẽ chuyển trường, tìm cái một trường ở huyện học. Cậu ở trường Hạo Vũ cũng không trụ nỗi nữa, vậy chuyển trường với tớ đi. Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn, sau này cũng nhau cố gắng, chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi tình trạng này.” Lâm Dư Phỉ sâu kín thở dài, cầm tay Mộc Dong.

Lau khô nước mắt, Mộc Dong cắn răng gật đầu.

Lâm Dư Phỉ yêu thương cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho Mộc Dong,“Còn có tin tức tốt, nghe nói chị Ngô Du Hà đã trở lại. Tuy rằng mù một con mắt, lại phát điên, nhưng được chú Ngô dốc lòng chăm sóc, chị ấy đã khôi phục thần trí. Chúng ta khi nào thì đi thăm chị ấy?”

Nhớ lại người phụ nữ vừa có tiền lại còn hận Mộc Tuyết, Lâm Dư Phỉ mỉm cười.

Trương Hồ xuất viện, bị gãy một chân nên lúc này hắn không tiện đến trường. Rơi vào đường cùng chỉ có thể lựa chọn tạm nghỉ học nửa năm, sang năm tiếp tục đi học lại, hoặc là trực tiếp học lớp 11, hoặc là tiếp tục học lớp 10.

Ngụy Minh Nguyệt rất hào phóng, cho Trương Hồ một khoản tiền cho hắn ở nhà học, đến lúc đó trực tiếp học lớp 12 cũng được. Chỉ cần làm tốt, hắn sẽ bồi dưỡng Trương Hồ thật tốt.

Bởi vì Ngụy Minh Nguyệt phát hiện tiềm chất vật hi sinh trên người Trương Hồ, người như thế không phải đặc biệt thông minh thì là tự cho là thông minh, lỗ mãng lại tự đại, làm bia đở đạn cũng không tồi.

Quan điểm này, Ngụy Minh Nguyệt và Tống Ngôn Mục còn có Mộc Tuyết đã bàn với nhau. Mộc Tuyết cười tủm tỉm đáp ứng, đúng vậy, Trương Hồ chính là một người như vậy, nguyên nhân kiếp trước không có hỏi đã bóp chết cô. Kiếp này, Ngụy Minh Nguyệt muốn dày vò hắn như thế nào cô cũng rất vui vẻ mà tán thành.

Hơn nữa Mộc Tuyết còn muốn một người, mẹ của Trương Hồ, từng là mẹ chồng của cô. Người mẹ chồng ác đầu cho cô ăn cơm thiu ép cô ướng nước trong bồn cầu, bởi vì cô không sinh được con mà dùng tất cả những biện pháp ác độc đối đãi cô.

Nghĩ vậy, Mộc Tuyết đột nhiên nở nụ cười, Tống Ngôn Mục một bên cũng không hiểu tại sao lại rùng mình một cái.macdoanhbiham (nghĩa là Mặc Doanh bị hâm =]]] )

Nhưng mà hiện tại Lâm Dư Phỉ mới 16 tuổi, không gấp, đợi thêm bốn năm.

Về phần mụ đàn bà ác độc kia, hiện tại phỏng chừng vì con tàn tật mà tức hộc máu đi.

Ngô Thiên Tứ đưa Ngô Du Hà về nhà, chìm trong kích động của cảm giác mất đi mà tìm lại được làm cho hắn xem nhẹ rất nhiều chi tiết.

Tỷ như, Ngô Du Hà đối với đồ ăn yêu thích trước kia bổng nhiên không còn thích, ăn cái gì cũng rất đều đặn.

Tỷ như, Ngô Du Hà đối với chuyện Ngô Tân đưa vào trại giáo dưỡng không có tức giận gì.

Tỷ như, Ngô Du Hà rõ ràng đối với hai vị mẹ kế lạnh nhạt hơn nhiều.

Còn có, Ngô Du Hà càng dính hắn, dường như lúc nào cũng muốn cùng một chỗ với hắn.

Con mắt bị mù đã sớm đổi thành mắt giả, Ngô Du Hà giải thích nói mình cũng không biết, chẳng lẽ là Sâm Nhược đổi?

Ngô Thiên Tứ cảm thấy Sâm Nhược không có lòng tốt như vậy, nhưng mắt giả cũng đã cấy vào, đã được đưa vào rồi, hắn lo lắng nếu không chuẩn bị tốt mà lấy ra sẽ tổn hại đến con gái, cho nên dứt khoát không lấy.

Về phần thay đổi của con gái, hắn một mực cho rằng đó là do tinh thần không khống chế được sau khi khôi phục thì sẽ như vậy. Sau khi con gái từ từ thanh tĩnh, không chỉ tính tình không kỳ quái như trước, đối với chuyện làm ăn trong nhà cũng quan tâm rất nhiều, điều này làm cho Ngô Thiên Tứ vô cùng vui sướng.

Hắn trước kia đã nghĩ giao hết tài sản cho con gái, nhưng con gái lớn không muốn kinh doanh, cho nên hắn chỉ có thể bồi dưỡng bốn đứa còn lại, Ngô Tân Ngô lỗi, Ngô Mộng Ngô Viên Viên. Bây giờ con gái lớn thông suốt, hắn cảm thấy tâm nguyện của mình cũng sắp hoàn thanh. Cuộc sống mấy chục năm, thôi thì cho con gái lớn làm ra một bầu trời cho riêng mình đi, để cho nó có cuộc sống thật tốt sau khi thừa kế.

Lan Đề, cũng chính là Ngô Du Hà hiện tại đã thích ứng với cuộc sống Trung Quốc, càng thích ứng hoàn cảnh nhà họ Ngô. Cô làm vô cùng tốt, từng bước xâm nhập nhà họ Ngô, cắm rễ nẩy mầm.

Hôm nay, cô ở nhà một mình. Khi trong nhà không có ai, cô sẽ rèn luyện một chút, một tay hít đất lộn mèo tại chỗ, hoặc là từ lầu hai nhảy xuống luyện tập kỹ năng trốn tránh. Đây đều là một ít kỹ năng cô học được ở khu người nghèo, không thể bởi vì ngày thư thái lại để kém đi.

Khi chuông cửa vang, Lan Đề vừa lúc tắm xong đi ra, sau khi hoạt động thân thể cảm giác chính là sảng khoái. Đi tới mắt mèo ở cửa liếc mắt xem một cái, động tác sát tóc của Lan Đề tạm dừng. Được chia sẽ ở

Đầu nhanh chóng nhớ lại tư liệu từng xem, hai người kia, Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong?

Tới tìm mình?

Lan Đề nhớ tới Ngô Sâm Nhược từng phân phó, câu thần cười đến gợi cảm, hai cô gái nhỏ chạy vào ngực dì đi ha ha ha ha.

Mở cửa ra, Lan Đề hai tay ôm ngực,“Lâm Dư Phỉ, Mộc Dong.”

Lâm Dư Phỉ cười ngọt ngào, nâng giỏ trái cây trong tay lên,“Chị Du Hà, bọn em đến thăm chị.”

Lan Đề gật đầu, dẫn hai người bọn họ vào.

Mộc Dong sớm được Lâm Dư Phỉ dặn dò, đừng nhìn đông nhìn tây, nói ít chút, đừng làm Ngô Du Hà không vui. Coi Lâm Dư Phỉ thành người tâm phúc Mộc Dong răm rấp nghe theo, ngậm miệng ngoan ngoãn không nói lời nào.

Lấy hai lon nước ném cho hai người đang ngồi trên sô pha, Lan Đề ngồi xuống lập tức bắt chéo chân,“Nghe tin tôi về lúc nào?”

Nhạy bén cảm giác được khí thế của người trước mặt đã không giống trước, khí thế lúc trước của Ngô Du Hà là lỗ lãng liều lĩnh, người trước mắt này lại như là trải qua dao kiếm và rèn luyện, trong sự bừa bãi ẩn chứa sắc bén.

“Nghe nói hai tuần rồi, chúng em lập tức tới thăm chị.” Lâm Dư Phỉ thân thiết hỏi,“Nghe nói có một lúc chị bị bệnh nặng, bây giờ đã tốt hơn chưa?”

Lan Đề gật đầu,“Tốt hơn nhiều rồi. Trừ chuyện bị mù một con mắt thì tất cả đều ổn. Nhưng mà nhìn hai người, hình như không tốt lắm.”

Lâm Dư Phỉ và Mộc Tuyết, đâu chỉ không quá tốt, mà là vô cùng không tốt và gần giống nhau. Không thể nói rõ là ai thảm hơn ai.

Lâm Dư Phỉ trắng mặt,“Chị, hai chúng em đều cố gắng, đáng tiếc vẫn là bị bọn Mộc Tuyết tính kế, không có hoàn thành nhiệm vụ…… Lần này tới, cũng là muốn nhờ chị nghĩ cách giúp bọn em, kế tiếp nên làm như thế nào.”

Đưa tay nhéo Mộc Dong, ý bảo Mộc Dong nói tiếp. Mộc Dong nhanh chóng mở miệng,“Chị kêu bọn em cái gì, bọn em sẽ làm cái đó. Dù sao mục tiêu của chị cũng chính là mục tiêu của bọn em!”

Ngón tay Lan Đề vuốt ve cái ly trên bàn,“Các người bằng lòng à?”

Mộc Dong tiếp lời,“Đương nhiên là thu thập Mộc Tuyết, à không, phải nói là chị muốn thu thập ai bọn em cũng sẽ thu thập người đó.”

“Chỉ bằng các người?” Lan Đề buông cái ly,“Hai người các người, bây giờ còn có giá trị gì?”

Thật không ngờ Ngô Du Hà lại muốn trở mặt, Lâm Dư Phỉ cũng có chút nóng nảy, Ngô Tân đã vào trại giáo dưỡng, nói không chừng nhà họ Ngô sẽ hận ả, nếu Ngô Du Hà không dùng ả…… Lâm Dư Phỉ cắn răng,“Chị Du Hà, em và Mộc Dong không giống nhau, em chỉ muốn trở thành trợ lực của chị. Chị muốn em làm gì em sẽ làm cái đó, tuyệt đối không chối từ không nói điều kiện.”

Lan Đề đưa tay nâng cằm Lâm Dư Phỉ lên, cẩn thận đánh giá. Diễn đàn L3 Quý Đ0n

Thông minh, có dã tâm, co được dãn được, đôi mắt kiên định. Người này, là một mối uy hiếp. Ngô Sâm Nhược tiên sinh đã nói, uy hiếp của Mộc Tuyết đều phải loại trừ.

Vì thế Lan Đề gật đầu,“Trước nói cho tôi biết, cô muốn cái gì?”

“Một trường cao trung tốt, em và Mộc Dong chuyển trường qua, có thể được chăm sóc.” Lâm Dư Phỉ không dám yêu cầu quá nhiều, nói thẳng chuyện này.

Lan Đề đứng lên làm ra tư thế tiễn khách,“Được, chờ tôi liên lạc với các người. Trước kia tôi có cho các người cách liên lạc chưa?”

“Có, số điện thoại di động, này.” Lâm Dư Phỉ lấy di động ra.

Lan Đề gật đầu,“Tôi quên số rồi, các người để lại số cho tôi.”

Chờ sau khi tiễn hai cô gái nhỏ kia, Lan Đề lập tức gửi một mail mã hóa cho Ngô Sâm Nhược, hơn nữa ghi chú rõ phương thức xử lý mình nghĩ ra. Ngô Sâm Nhược đã nói với cô, nếu là chuyện liên quan đến kẻ thù của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục, La Lan Tử, Lưu Sảng, có thể tự xử lý trước, chỉ cần báo cáo phương thức xử lý cho cậu là được. Nếu có vấn đề không giải quyết được, không cần nói với cậu mà phải đi tìm Tống Ngôn Mục.

Nhưng mà, hai cô gái nhỏ có thể bóp chết trong một lần, Lan Đề cảm thấy mình tùy tiện cũng có thể xử được.

Sau khi Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong đi ra, trong lòng hai người đều có chút lạnh. Sau khi Ngô Du Hà thanh tỉnh, so với trước kia lợi hại hơn nhiều, hơn nữa lúc này cũng không nói rõ nhất định sẽ giúp bọn họ.

“Chị Dư Phỉ, em cảm thấy có chút sợ hãi……” Mộc Dong lôi kéo tay áo Lâm Dư Phỉ, ả cảm thấy Ngô Du Hà giống như một con bò cạp độc, đuôi độc đã treo trên đầu bọn họ.

Trong lòng Lâm Dư Phỉ cũng hoảng sợ, nhưng hiện tại ngoại trừ ôm chặt nhà họ Ngô, ả có thể làm gì đây?

“Chúng ta chịu đựng hai năm, chờ thi vào trường đại học, thì tốt rồi.” Lâm Dư Phỉ dắt tay Mộc Dong, cổ vũ.

Hai cô gái ưu tư tay trong tay đi trên đường, một chiếc xe thể thao màu trắng chạy qua bên cạnh hai người, đột nhiên dừng lại.

Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong vừa quay đầu lại thấy, Mộc Dong thì không sao, Lâm Dư Phỉ mặt mày trắng bệch.

Người từ trong xe bước ra đúng là Bạch Ngọc Thải, mẹ của Ngô Tân. Bà ta đã sớm tuyên bố muốn cho Lâm Dư Phỉ muốn sống không được muốn chết không xong, sau đó không biết tại sao lại không có động tĩnh. Lâm Dư Phỉ cũng không biết Bạch Ngọc Thải có phải bị Ngô Thiên Tứ ngăn cản hay không, nhưng bây giờ thấy người phụ nữ mắt ngọc mày liễu cả người nóng nảy đi tới, ả cảm thấy không có chuyện tốt.

Kéo Mộc Dong, Lâm Dư Phỉ quyết đoán phải chạy. Bạch Ngọc Thải cũng vì nóng nảy, không biết lái xe đuổi theo, ngược lại đi giày cao gót chạy theo phía sau vừa chạy vừa mắng,“Tiểu tiện nhân, sao mày còn dám đến nhà họ Ngô?! Sao hả, hại con tao còn chưa đủ, còn muốn quyến rũ người nào? Nói cho mày biết, sau này đừng để tao gặp mày, nếu không tao lột da chó của mày!”

Thực tế chứng minh, nữ sinh cấp ba mang giày đế bằng chạy nhanh hơn thành phần tri thức mang giày cao gót. Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong chạy như điên trên đường, hình tượng ôn nhu đáng yêu cái gì cũng đã sớm ném tới nơi nào rồi.

Đúng là chết không có chỗ chôn, Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong vừa chạy khỏi cổng lớn không xa đã đụng phải hai người. Mọi web khác đều là ăn cắp!

Trương Hồ bị Mộc Dong đụng vào ngã chổng vó, ngã trên mặt đất kêu réo không ngừng. Mẹ Trương Hồ là Lô Tú Phân, một người trường kỳ làm việc nông phụ nữ nông thôn 37, 38 tuổi quanh năm suốt tháng ở ngoài đồng, động tác nhanh nhẹn kéo tóc Mộc Dong lại cho hai cái tát. (D: amennnn)

“Vội về chịu tang hả! Đụng vào con tao!” Bộ dáng Lô Tú Phân hung ác cũng không dọa người như Bạch Ngọc Thải vừa rồi.

Mộc Dong không biết Trương Hồ, khi không bị tát hai cái, dù cô nhỏ mỗi ngày mắng ả cũng không có đánh ả đâu.

“Đồ gái già (nghĩa bậy) bà mắng ai vậy hả! Dựa vào bà!” Mộc Dong đáp lễ Lô Tú Phân hai bạt tay,“Tôi cũng đâu có cố ý, bà con mẹ nó là ai hả, dám đánh tôi, cha tôi cũng không dám đánh tôi đâu!”

Lô Tú Phân không nghĩ tới đứa bé gái này khi thế lại mãnh liệt như vậy, lửa trong lòng bốc lên bốn phía, hai người đánh nhau túi bụi. Bảo vệ tiểu khu ở bên trong vừa thấy, dù đánh nhau cũng không thể đánh trước cửa nhà người khác, vì thế nhanh chóng lao tới can ngăn. Mà Lâm Dư Phỉ khi Mộc Dong và Lô Tú Phân đánh nhau, nhanh chóng quay qua bên cạnh muốn trốn, kết quả bị Trương Hồ bắt được chân.

Thì ra hôm nay Lô Tú Phân là mang theo Trương Hồ tìm đến nhà họ Ngô đòi tiền, nhà họ Ngô tuy rằng đã bồi thường đủ, nhưng nhà Trương Hồ chuẩn bị mua nhà trong thành phố, cái này, dù sao nhà họ Ngô cũng là nhà có tiền, đến khóc khóc nháo cũng sẽ có được một khoản chứ.

Kết quả vừa đến cửa lớn con trai còn đang chống gậy bị đụng ngã, muỗn lấy đứa con gái điên này ra trút giận, kết quả đối phương là một hạt tiêu pháo đốt.

Lô Tú Phân thở không ngừng, nghe thấy con ở gọi cái tên Lâm Dư Phỉ, giật mình một cái. Lâm Dư Phỉ? Không phải là cô gái làm hại con bà ta bị gãy chân sao, này thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Vì thế Lô Tú Phân dời mục tiêu, công kích khuôn mặt sáng sủa phấn nộn của Lâm Dư Phỉ, vừa đánh vừa mắng,“Tiện nhân tiện nhân! Đều là đồ tiện nhân mày làm con tao bị tàn tật, tao muốn liều mạng với mày!!!”

Các nhân viên an ninh thấy Lô Tú Phân tóc tai bù xù đôi mắt đỏ bừng, vừa bước nữa bước lại rụt trở về. Đánh nhau có thể quản, chuyện nhà người khác tốt nhất đừng xen vào. Nói sau đều là phụ nữ, có thể đánh ra thành cái gì chứ, chú ý bọn họ không để xảy ra chuyện lớn là được.

Lâm Dư Phỉ thét chói tai trốn tránh, Mộc Dong thấy Lô Tú Phân lại còn dám đánh Lâm Dư Phỉ, xông lên hung hăng đẩy Lô Tú Phân, nắm tay Lâm Dư Phỉ hai người tiếp tục chạy như điên.

Lô Tú Phân bị đẩy cũng không chống lại được, bùm một cái ngã xuống, cái trán đập vào bồn hoa ở tiểu khu, một cục u vừa đen vừa tím vô cùng to nổi lên.

“Làm bậy! Trời của tôi ơi, đây là cái thế đạo gì……” Lô Tú Phân nằm trên mặt đất gào khóc,“Người nhà Ngô Thiên Tứ không có nhân tính, làm hại con tôi……”

Từ từ, ngoài cửa tiểu khu có một vòng người vây quanh xem náo nhiệt. Cuối cùng Bạch Ngọc Thải và Lan Đề đều đi ra nhìn chuyện gì xảy ra. Bạch Ngọc Thải vừa thấy Lô Tú Phân thì đen mặt, bà thím làm nông vắt chày ra nước này lại muốn làm gì? Tiền bồi thường không phải đã sớm đưa rồi sao?

Chỉ có Lan Đề, nghe thấy tên Lâm Dư Phỉ, đột nhiên nở nụ cười, cô giữ chặt Lô Tú Phân nhẹ tay dùng lực, nhẹ nhàng kéo Lô Tú Phân đứng lên.

Tựa như là cảm giác được cái gì, Lô Tú Phân lập tức ngừng khóc, bà ta dại ra nhìn cô gái một mắt trước mặt.

“Tìm nhà họ Ngô?” Lan Đề cong môi,“Muốn tiền?”

Lô Tú Phân a một tiếng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

“Đi thôi, vào nhà nói chuyện.” Lan Đề xoay người đi vào cửa tiểu khu.

Bạch Ngọc Thải không nói chuyện, bởi vì ở trong lòng Ngô Thiên Tứ, bây giờ chỉ có đứa con gái lớn Ngô Du Hà mới là bảo bối. Bà ta đi lên nâng Trương Hồ dậy, mang theo Lô Tú Phân đi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.