Editor: Calcium
Lăn đi lộn lại mãi đến khi trở về Thiên điện thì trời đã gần sáng rồi.
Hai người cả đêm chưa ngủ. Trong lòng Dịch Lan vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện nhưng lại chẳng dám thể hiện ra ngoài, sợ bị Ngu Uyên kéo ra hôn thêm một lần, lại còn dám lấy cái mỹ danh là sách dạy nữa chứ! Y vừa mới bị Ngu Uyên đặt ở trên giường, tự động lấy chăn bọc kín y lại, bọc từ đầu tới chân lộ ra mỗi đôi mắt.
Ngu Uyên tiện đà nằm xuống bên cạnh nhưng không đắp chăn mà nhắm mắt yên tĩnh ngủ.
Chỉ còn lại Dịch Lan vẫn còn đang nghi ngờ —— thật sự là cứ thế mà ngủ à? Trong lòng y bồn chồn, trời đang nóng, mới được một lúc ở trong chăn mà mồ hôi đã toát ra toàn thân, qua nửa ngày trời y mới cẩn thận từng li từng tí mà quơ quơ tay trước mặt hắn, vẫn không phản ứng. Dịch Lan lúc này mới giãy giụa ra khỏi chăn. Cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt y trùng xuống, gò má Ngu Uyên trong tầm mắt y dần trở nên mơ hồ.
Chờ đến khi hô hấp y dần trở nên đều đặn Ngu Uyên mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn y như vậy, đã trưởng thành hơn so với một trăm năm trước rất nhiều rồi, khi đó vẫn chỉ là một chú chim diều hâu nhỏ ngây ngô, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã học được cách dùng sự lạnh lùng che đậy bản thân lại. Ngu Uyên mở chăn từ dưới cằm Dịch Lan ra, ngón tay lướt qua thái dương dính một tầng mồ hôi mỏng của y, chạm tới mũi rồi đôi môi đỏ hồng của y.
Khi đó y dường như cũng không thích nói chuyện.
“Tiểu Diên điểu, ngươi hình như không nhớ ta.”
Buổi sáng ngày thứ hai, bên trong Thiên điện không hề có một chút động tĩnh nào.
Ngu Tư Tư và một đám Chiến Quỷ vẫn ngồi xổm trong góc tường, tai dán sát vào tường, nhưng chẳng nghe được cái gì. Còn có một con chim chín đầu đang liều mạng lấy mỏ mổ tường, cả chín cái mỏ đồng thời phát động, hiện suất quả nhiên không thể tưởng tượng được, không bao lâu sau vách tường dạy đặc đã bị nó mổ thành một lỗ thủng to tướng. Ngu Tư Tư sốt sắng hỏi quái điểu: “Quỷ Xa, người có nhìn thấy cái gì không?”
Con chim chín đầu này chính là con mà hôm qua Dịch Lan nhìn thấy bay trên nóc cung điện, hắn tên là Quỷ Xa, vốn là chim thần, có mười cái đầu, sau đó không hiểu tại sao mà bị thiên cẩu cắn mất một cái đầu, sau lần đó thì tính tình thay đổi hoàn toàn, từ thần đọa thành ma, sống ở Tây Hải. Hắn hiện tại chỉ có chín cái đầu, nhưng đừng có coi thường chín cái đầu này, trong tộc Chiến Quỷ này hàng ngày không một ai có thể cãi thắng hắn, cũng chỉ có mình Ngu Uyên có thể thu phục được hắn.
“Đen sì sì, chẳng nhìn thấy cái gì cả.” Mười tám đôi mắt của Quỷ Xa thay phiên nhau nhìn nhìn, nhưng lại chẳng thu hoạch được cái gì.
“Nếu không phải tại ngày hôm qua ngươi uống nhiều quá thì chúng ta chắc chắn sẽ nghe thấy cái gì đó!” Có một Chiến Quỷ oán giận nói.
Chín cái đầu của Quỷ Xa chỉ thiếu chút là thành cái bánh quẩy, xoắn đầu lại cố nhét vào trong cái lỗ hổng kia: “Đừng có gấp mà, bình thường lão đại muộn nhất thì giờ Thìn cũng đã rời giường rồi, hôm nay giờ Tỵ rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhất định là tối qua quá mệt mỏi khà khà khà.” (Giờ Thìn: 7h – 9h sáng. Giờ Tỵ: 9h g- 11h sáng)
“Hắc hắc hắc hắc, có lý, có lý.”
Ngu Tư Tư nghe vừa hiểu vừa không, nhưng thấy bọn họ cười như thế thì khẳng định không phải chuyện gì tốt đẹp, vì thế liên tục thúc giục Quỷ Xa: “Ngươi rốt cuộc có nhìn thấy cái gì không hả?”
Quỷ Xa bị nàng bắt lấy giật cả mình: “Ai da da nhẹ chút đi, ta đang nhìn đây, vừa rồi còn thấy chút ánh sáng, giờ lại chẳng thấy đâu nữa….Hả? Ánh sáng kia đang đi về phía ta hả?”
“A! Ai da!” Quỷ Xa thê thảm hét lên một tiếng, che lại một con mắt rút đầu ra, chưa kịp kêu đau đã vội vội vàng vàng nhắc mọi người: “Chạy nhanh lên! Bị lão đại phát hiện rồi!”
Dịch Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên tai dường như nghe thấy một loạt âm thanh quỷ rống kêu gào ầm ĩ, ngay sau đó có một bàn tay che lại đôi tai lộ ra để ngăn cách tạp âm cho y.
“Không sao đâu, ngủ tiếp đi.” Ngu Uyên thổi thổi đầu ngón tay, lạnh mắt lườm về phía cái lỗ thủng trên tường.
Chờ đến khi Dịch Lan tỉnh lại một lần nữa thì phát hiện tư thế ngủ của mình không tốt lắm. Nói thế nào nhỉ, rõ ràng hàng ngày y ngủ rất an phận thế nhưng hôm nay không hiểu sao mới vừa ngủ một giấc dậy thì nửa người của y đã gác trên người tên kia rồi nha? Y vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ màng định giơ tay dụi mắt nhưng ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại kéo hơn nửa xiêm y của Ngu Uyên lên.
Dịch Lan:….
Là y phục tự vén lên trước chứ không phải y.
Y trấn tĩnh thu tay về, định tạo hiện trường giả lặng lẽ kéo xiêm y xuống cho Ngu Uyên, nhưng ai ngờ bị bắt tại trận.
“Phu nhân tỉnh rồi?”
Lại một tiếng phu nhân nữa, gọi đến mức khiến Dịch Lan nóng cả tai. Y chống tay đỡ người ngồi dậy, cố gắng duy trì nét thanh lãnh trên khuôn mặt, nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng y, Ngu Uyên cũng không vạch trần, ngồi dậy dựa vào đầu giường, vạt áo vừa được kéo lại đã bị mở ra, nhìn rõ một mảng cơ ngực mạnh mẽ màu lúa mạch.
“Phu nhân vừa nãy đang làm gì thế?” Ngu Uyên cố ý trầm giọng hỏi y.
Có trời đất chứng giám, Dịch Lan thật sự không định làm gì cả! Mà nghe hắn nói xong cứ như y định làm gì mờ ám thật vậy. Thấy y quẫn bách quá, Ngu Uyên cúi đầu giấu đi nụ cười bên mép, nghiêm mặt nói: “Trời cũng không còn sớm, ra ngoài dùng bữa đi.”
Dịch Lan chỉ chờ có câu này, y không thể chờ được nữa muốn xuống giường ngay, nhưng Ngu Uyên lại ngồi ngoài mép giường, hắn không động đậy gì cả nên cản đường đi rồi.
Nhường đường một chú đi a. Dịch Lan chậm rãi viết vào lòng bàn tay hắn.
Ngu Uyên nói: “Ta muốn nằm nghỉ một lát, người xuống trước đi.”
Dịch Lan cắn môi nhìn hắn, cuối cùng đành thỏa hiệp bò qua, nâng bước chân cẩn thận lướt qua, trên đường đi không biết chân vướng phải cái gì, luống cuống tay chân trực tiếp ngã úp sấp lên ngực Ngu Uyên.
“Phu nhân đây là định làm gì thế?”
Dịch Lan khổ sở viết: Ta, ta không cẩn thận thôi.
Ngu Uyên cười khẽ, nghiêm túc nói: “Vậy lần sau nhớ phải cẩn thận một chút. Trong sách có nói, Thần Diên nhát gan, nếu lại bị kinh hách thì sẽ phiền toái lắm.”
Dịch Lan đang dùng một tư thế hơi kỳ cục khóa ngồi trên eo hắn, trong thâm tâm rõ ràng là hoảng loạn không chịu nổi rồi, nhưng khuôn mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, ngoại trừ đôi tai đỏ bừng, thì không hề có một gợn sóng. Y viết: Biết rồi, ngươi để ta xuống trước…
Ngu Uyên buông cánh tay khoát lên eo y xuống, Dịch Lan thở phào nhẹ nhõm, chống cánh tay xuống giường, bỗng nhiên bị lực kéo một cái nhào vào trong ngực hắn, “Thực ra trong sách cũng có nói biện pháp để hóa giải kinh hách, phu nhân có muốn thử một chút không?”
Dịch Lan không phải đồ ngốc, làm sao mà không nghe ra là hắn đang cố ý khiến bản thân nhún nhường. Lập tức lắc đầu như trống bỏi, tỏ vẻ y chẳng có một chút nào là muốn “thử” cả.
Nhưng y đang bị hắn giữ chặt, tư thế lại bị động, hơn nữa còn bị hơi thở của Ngu Uyên làm cho chân mềm nhũn, không có chút khoảng trống nào để mà từ chối.
Đương nhiên là sau đó lại bị ấn xuống hôn đến không thở nổi mới được cho xuống giường.
Buổi trưa lúc dùng bữa thì Dịch Lan mới nhìn thấy Tiểu Tước Hồng.
Tiểu Tước Hồng đang đứng cùng một chỗ với tiểu đồng bưng khay đồ ăn, hắn làm mặt quỷ với Dịch Lan. Ngu Uyên vẫn luôn ở cạnh Dịch Lan, cả một buổi sáng Tiểu Tước Hồng chẳng có nổi một cơ hội mà nói chuyện riêng với Dịch Lan, khó khăn lắm mới đến bữa trưa, Ngu Uyên lại vẫy tay đuổi hắn đi, quanh thân Ngu Uyên khí thế quá lớn, Tiểu Tước Hồng đến nửa cái rắm cũng chẳng dám phóng ra đành phải khép cánh xám xịt rời đi.
Trước khi đi còn cố liếc nhìn công tử nhà mình một cái, hy vọng y có thể hiểu được cho dụng tâm lương khổ của hắn.
Thế nhưng Dịch Lan lại cố tình không phát hiện ra, y còn đang bận vùi đầu viết chữ vào lòng bàn tay Ngu Uyên. Y cứ viết xong một câu là Ngu Uyên lại hỏi một câu, toàn bộ hành trình đến một ánh mắt cũng không chia cho Tiểu Tước Hồng.
Hôm nay Tiểu Tước Hồng đã học được một câu mới —— Chỉ thấy người mới cười, Nào nghe người cũ khóc!
Ngu Uyên phát hiện ra hắn đang có một niềm vui mới, hắn thích cảm giác Dịch Lan viết chữ vào lòng bàn tay hắn.
Thời điểm ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay, rõ ràng chỗ nào cũng đầy vết chai nhưng vẫn có một cảm giác tê dại không thể tả được xuyên thẳng vào tim hắn. Cảm giác này rất mới lạ, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn muốn trêu đùa y để y viết thêm vài câu, cứ hỏi mãi mấy vấn đề chẳng có chút dinh dưỡng nào, ví như ——
“Phu nhân thích ăn cái gì?”
“Phu nhân có thói quen ngủ trưa không?”
“Phu nhân thường đến nơi nào chơi?”
Ngón tay trắng nón kia liền chậm rãi viết vào lòng bàn tay hắn không hề than phiền ——
Thích ăn trái cây ngọt, cũng thích uống rượu
Không có thói quen ngủ trưa.
Ta rất ít khi ra khỏi cửa, nơi từng đi xa nhất….cũng chỉ là một lần khi còn bé đi theo phụ thân tới núi Cửu Thương thôi.
“Núi Cửu Thương sao? Ta cũng từng tới đó.” Ngu Uyên nhẹ nhàng cầm ngón tay y, Dịch Lan hơi không tự nhiên mà né tránh. Ngu Uyên lại được một tấc cố tình tiến thêm một thước, chuyển thành nắm lấy xoa xoa, giống như đang coi ngón tay kia là một cục bột mềm mại mà vuốt ve.
Hắn từng tới đó rồi? Dịch Lan kinh ngạc nhìn nhìn, muốn hỏi thêm gì đó nên nhất thời quên mất động tác trên tay.
Ngu Uyên lại không nói gì thêm nữa, chờ đến khi đồ ăn được đưa lên hết cũng chưa buông tay y ra: “Không phải ngươi thích uống rượu sao? Rượu này tên là Nhuyễn hồng tam thiên, ngươi nếm thử xem.”
Hương rượu cắt đứt dòng suy nghĩ của Dịch Lan. Một bàn đồ ăn tinh xảo cũng không địch lại được mùi hương của bình rượu kia, con mắt y nhất thời sáng trưng. Ngu Uyên rót cho y một chén, rượu màu vàng nhạt sóng sánh trong chén, màu sắc dụ người.
Có rượu ngon, Dịch Lan liền nhanh chóng quăng hết mọi phiền muộn qua sau đầu, nhấc chén nhấp môi, còn chưa vào miệng mà đã ngửi thấy hương rượu.
Ngu Uyên nhìn y giống như một chú mèo, đầu tiên là vươn đầu lưỡi nếm nếm, sau đó hai mắt tỏa sáng nhấp thử một ngụm.
“Ngon không?”
Dịch Lan gật đầu, khuôn mặt vẫn luôn thanh lãnh lúc này được nhuộm thêm chút đỏ, lại nhấp thêm ngụm nữa, ngoại trừ vừa rồi có hơi vội vàng thì giờ đã khắc chế bản thân bình tĩnh lại. Ngu Uyên cúi đầu giấu ý cười trong đáy mắt, ‘hảo tâm’ nhắc nhở y: “Rượu này mạnh lắm, đừng mê uống thế.”
Nói xong liền gắp đồ ăn, bầu rượu đặt bên cạnh, thoáng nhìn thì chẳng hề có ý ngăn cản y gì cả.
Rượu này mạnh sao? Dịch Lan không cảm thấy thế nha, y chỉ thấy hương vị tinh khiết và thơm mà thôi, y biết rõ tửu lượng của mình, bởi vậy chẳng thèm để tâm đến lời Ngu Uyên nói.
“Phu nhân?”
Dịch Lan đặt chén rượu xuống, quay đầu tìm về phía phát ra âm thanh, chỉ là bất chợt nhưng nhìn qua mới khiến y sợ hết cả hồn —— Ngu Uyên lúc này có đến tận ba cái đầu! Hoảng sợ hơn nữa chính là y thấy chóng mặt nha.
Y vươn tay đỡ lấy một trong ba cái đầu, cảm thấy cái đầu kia không lung lay nữa thì liền buông tay, nhưng vừa buông tay một cái thì một cái lại thành ba cái rồi.
Dịch Lan cau mày không vui trừng mắt nhìn cái đầu chính giữa kia —— tên này khiến y ghét nhất, cười vui vẻ như thế, lại còn không ngừng gọi mình là “Phu nhân”. Người say rượu thì lá gan cũng lớn theo, y liền lấy tay che cái miệng đang lải nhải kia lại, còn giơ một ngón tay lên đặt lên môi mình ra hiệu “Suỵt”
Ngu Uyên dở khóc dở cười, tùy ý để cho y lắc lư che miệng hắn lại, với tay qua lắc thử bầu rượu, bên trong trống rỗng, sợ là hơn phân nửa đều vào bụng y hết rồi.
“Không phải nói ngươi uống ít thôi đó sao?”
Y đúng là say quá rồi, Ngu Uyên dứt khoát ôm lấy eo y đặt người ngồi lên đùi mình. Bởi vậy, tay Dịch Lan không che được miệng hắn nữa, còn cách bầu rượu xa hơn. Y không vui duỗi tay đẩy khuôn mặt đang rất gần mình ra, tỏ vẻ ghét bỏ.
Ngu Uyên vốn muốn choi y uống thuốc giải rượu, y giãy giụa nên không kiên nhẫn, giơ tay phát một cái vào mông y.
Đánh nhẹ tay nhưng tiếng vang lại lanh lảnh.
Lúc này Dịch Lan mới ngoan lại, không nhúc nhích ngồi trong ngực hắn. Sửng sốt một lats rồi bỗng nhiên căm giận trừng mắt hắn, không biết là do giận hay do say mà gương mặt vẫn gương mặt đỏ hơn, linh khí bức người.
“Phu nhân trừng ta làm gì?” Ngu Uyên híp mắt hỏi: “Đang trách ta đã đánh ngươi sao?”
Dịch Lan vẫn nghe hiểu từ “đánh”, giãy giụa càng kịch liệt hơn —— không ngồi trên đùi hắn nữa, hắn sẽ đánh mình, không ngồi!
Thấy y thật sự bực mình, Ngu Uyên cố gắng nhẹ giọng lại dỗ dành: “Đừng làm loạn, không đánh ngươi nữa, ăn viên thuốc này vào thì ngày mai mới không bị đau đầu.”
Người say có bao giờ là chịu ngoan ngoãn nghe lời? Có người dỗ dành, ngược lại càng trở nên tùy hứng. Y cùng tay đẩy, chân đá, cách biệt sức mạnh quá lớn nên đánh không lại, liền lấy răng cắn. Hai người nháo từ trên ghế xuống đến tận mặt đất, mấy ngày nay hoa ngô đồng đang tàn, nụ hoa màu tím rơi xuống đất, giờ lại dính hết lên tóc và y phục của cả hai.
Ngu Uyên sợ y bị cảm lạnh, vì vậy biến chính bản thân mình thành đệm thịt, bắt lấy hai tay y, chờ y cắn được vai hắn rồi mới hỏi: “Giận thật sao?”
Cứng quá….Dịch Lan cảm thấy như mình đang cắn phải tảng đá vậy, sợ là có gãy rằng cũng chẳng tạo thành dấu vết gì trên người hắn. Nghĩ tới đây, đang giận năm phần liền đột biến thành mười phần.
“Này cũng không thể trách ta được, là phu nhân tự mình muốn uống rượu đó chứ.”
Dịch Lan hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Dáng dấp này….linh động hơn nhiều so với trước kia. Y thường ngày giống như trốn trong một cái xác, tỏ ta vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt và xa cách, còn có một chút hiểu chuyện luôn suy nghĩ vì người khác —— Ngu Uyên không muốn thấy y hiểu chuyện như vậy, khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Nhưng hiện tại y đang say, sẽ tức giận sẽ trừng người khác, giống như một tiểu diên điểu đang cẩn thận từng bước thoát ra khỏi cái xác kia.
Là tiểu diên điểu của hắn.
Ngu Uyên đến gần hôn lên gò má y, Dịch Lan không đề phòng, lúc bị hôn mới dùng tay che chỗ đó lại rồi quay qua trừng hắn, ngón tay không có quy luật gì mà viết loạn trên ngực hắn, Ngu Uyên miễn cưỡng phân biệt được y đang viết gì —— Kẻ háo sắc, không đứng đắn, ngươi đúng là loại người phiền phức mà.
Không nhịn được mà bật cười.
“Ta không phải kẻ háo sắc.” Hắn khoanh tay ôm ra sau đầu mình, vẻ mặt thản nhiên: “Phu nhân quên rồi sao? Chúng ta đã kết thành phu thê, ta là phu quân của người, sao hôn một cái cũng không được?”
Hình như đúng là có chuyện này thật, Dịch Lan nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng cảm thấy hắn nói không sai nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện bị hắn hôn, lại không tìm được lý do để phản bác, cuối cùng đành đặt đầu lên lồng ngực hắn, giơ hai tay che tai mình lại.
Không nghe, không nghe, nếu nghe tiếp, thì có phải hắn sẽ lại nói gì mà “Sách dạy rằng” không? Hừ, đồ háo sắc, không biết xấu hổ.
Tự che tai mình lại, Ngu Uyên không trêu y nữa, y lại cảm thấy không thú vị gì cả.
Đột nhiên nhớ tới điều gì, Dịch Lan buông tay viết lên ngực hắn: Tại sao….những lời đồn về Chiến Quỷ bên ngoài kia đều như thế?
Y còn nhớ lúc ở trên núi Nữ Sàng có nghe người hầu xì xào bàn tán nói, lão gia thật bất công, Tây Hải là nơi như thế nào chứ? Lại đành lòng để đại công tử đi thay tiểu thiếu gia như vậy. Nói xong bị lão nô bộc gõ cho, nhắc nàng phải cẩn thận kẻo bị người Chiến Quỷ nghe được rút mất lưỡi.
Nói các người hung tàn, bạo lực, máu tanh….Dịch Lan lung tung viết.
“Ừm, còn nói gì nữa?”
Lại nhớ tới những lời khoa trương phát ra từ miệng Tiểu Tước Hồng. Dịch Lan nói cho hắn nghe những lời đồn đại bên ngoài về tộc Chiến Quỷ: Nói rằng các ngươi trưởng thành cực kỳ xấu xí, liếc mắt cũng dọa được trẻ con đang khóc, nói người hơn 900 tuổi vẫn chưa kết hôn, là một lão lưu manh….
Y viết tới đây, khó hiểu mà thấy buồn cười, bật cười một chút, đôi mắt cong cong, không còn tỏ ra thanh lãnh như thường ngày nữa.
Những tin đồn này Ngu Uyên đã sớm nghe hết, tuy nhiên cũng chỉ là một truyền mười, mười truyền trăm, miễn cưỡng tả bọn họ thành yêu ma, hắn căn bản không chú ý lắm, trầm thấp ừm một tiếng, giơ tay vuốt ve đôi mắt cười của y, suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ y ăn thuốc giải rượu.
“Chỉ có như thế sao?”
Dịch Lan suy nghĩ một chút xem mình đã viết đủ chưa, sau đó lại viết tiếp: Còn có những cái khác nữa nha.
Ngu Uyên hỏi: “Những điều gì nữa?”
Dịch Lan viết: Còn nói người già thế rồi mà vẫn chưa thành thân, là bởi vì bất lực….
“….” Ngu Uyên triệt để đen mặt rồi, mái tóc đen như mực buông xõa ra, lông mi rủ xuống, đôi mắt đỏ đến ghê người, chỉ nghe hắn lặp lại từng từ một cách thật chậm: “Già? Bất lực?”
Người khởi xướng chuyện này sắp đối mặt với nguy hiểm mà vẫn không hề hay biết, ngáp ngáp một cái rồi chớp mắt, cả người đang buông thõng dưới đất bị kéo lên, sau đó Ngu Uyên bế ngang y lên, nhanh chóng đi về hướng Thiên điện.
Bởi vì động tác này mà hoa ngô đồng đè nát trong ống tay áo nhuộm thành màu tím.
Dịch Lan chóng mặt, ngón tay vô lực viết lên ngực hắn: Người ôm ta đi đâu nha?
Ngu Uyên nói: “Đi chứng minh cho ngươi thấy, bọn họ đang nói hươu nói vượn.”
———————————–