Hai mẹ con ôm ôm hôn hôn ríu rít trò chuyện, Trương Lan vô tình quay đầu thì lại nhìn thấy Nghê Già, không nhìn cánh tay quấn đầy băng vải của cô mà nhíu mày:
“Ai cho con tự tiện quyết định đưa Lạc Lạc nhốt vào căn cứ Nam Sơn, nó cũng không phải phạm nhân! Lần trước con đòi bà nội đem viên kim cương xanh kia ra, vậy mà cũng không nói với mẹ một tiếng nào! Chuyện đó mới cách đây bao lâu? Vừa xong lại còn làm chuyện này! Con xem mấy hôm nay Lạc Lạc gầy rộc đi thế nào rồi! Mẹ không cho phép con làm như thế!”
“Mẹ, cũng đâu ghê gớm như mẹ nói đâu!” Nghê Lạc không mặn không nhạt nói, cũng không nhìn Nghê Già.
“Con thấy Nghê Già là kiểu người thích khống chế người nhà!” Mạc Doãn Nhi đau lòng thở dài, sau đó, trước mặt mọi người, đau xót nhìn lại Nghê Già. “Nhưng
Nghê Già này, cậu có hiểu lầm gì với mình sao? Vì sao không cho mình vào nhà? Nếu cậu có bất mãn gì với mình, cậu nói thẳng ra, mình sẽ thay đổi mà! Cậu đừng đối xử với mình như vậy được không?”
Nghê Già nghe mà run hết cả người, con mụ này nói xong chưa?
Cô ta có vẻ oan ức khổ sở không ai bằng thế này, ai cũng phải đau lòng thay.
Ninh Cẩm Niên mắt đổi sắc, hắn không ngờ một thục nữ như Mạc Doãn Nhi lại có số phận long đong thân thế khó xử như thế, sự ẩn nhẫn vì lợi ích chung của cô ta, thật sự làm lòng người tan nát!
Đáng tiếc giờ hắn chỉ là người ngoài, không có tư cách gì để bảo vệ cô gái đáng thương này, chỉ có thể oán hận bóp chặt tay.
Mà Trương Lan, vốn khó chịu vì ở nhà suốt ngày phải lấy lòng Nghê Già, giờ lại thấy Mạc Doãn Nhi thương tâm như thế, sắc mặt cũng trầm xuống, gần như là ra lệnh với Nghê Già:
“Con đi nói với bà nội, con và Mạc Doãn Nhi là bạn bè, sau đó, Mạc Doãn Nhi muốn đến thăm lúc nào cũng được!”
Nghê Già hơi híp mặt, há miệng, cân nhắc. Vốn định dùng lời lẽ chua ngoa đáp lại, cuối cùng, cũng không nói ra một chũ nào. Rồi quyết định dùng cách ôn hòa nhất, im lặng phủ nhận.
Trương Lan đợi một lúc cũng không thấy có phản ứng gì, nổi giận: “Con nghe mẹ nói không?”
Hai lông mày nhíu chặt của bà kích thích Nghê Già, khiến cô cười nhạt: “Nghe thấy rồi!”
“Nghe thấy rồi thì gọi điện cho bà nội ngay!” Trương Lan không có tâm trạng tốt mà ngầm nhắc nhở.
Nghê Già không thèm nhìn bà, lại nhìn khuôn mặt nhỏ có vẻ đáng thương và ánh mắt đầy đắc ý của Mạc Doãn Nhi, nói một chữ như chém sắt: “Không!”
Rồi dõng dạc nói tiếp: “Hôm nay không được, ngày mai không được, vĩnh viễn về sau đều không được. Bà nội nói,” Nghê Già nhìn Mạc Doãn Nhi, khóe môi cong lên thành một nụ cười hung ác mà tuyệt mỹ.
“Bà nội nói, con là phượng hoàng về tổ, mà con hoang như nó chỉ là chim sẻ mà thôi, cũng đừng có mơ trở về nhà họ Nghê nữa!”
Luồng khí lạnh bao trùm cả phòng bệnh.
Bác sĩ với y tá đứng một bên cũng choáng, lò dò từng bước mò ra cửa, mợ nó cô gái trẻ như thế còn làm người ta sợ, đám người này có vẻ không đơn giản đâu, sắp có chiến tranh thế giới rồi!
Bác sĩ, y tá chạy tóe khói ra ngoài, những người trong phòng bệnh còn chưa lấy lại tinh thần.
Tống Nghiên Nhi choáng, Nghê Lạc thì đần người.
Ninh Cẩm Niên chấn kinh rồi nổi giận rồi vì thấy mình không thể làm gì mà bi phẫn.
Mạc Doãn Nhi kinh ngạc ngây người, nó đang nói gì vậy?
Nó là phượng hoàng, còn mình là chim sẻ? Con là chim sẻ con hoang? Giỏi lắm Nghê Già, mày hạ thấp tao khinh bỉ coi thường tao phải không?
Mạc Doãn Nhi lúc này cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức tối chưa từng thấy, cô ta còn tưởng có Trương Lan sẽ áp được Nghê Già, không ngờ còn bị nhục nhã hơn.
Nghê Già trong mắt lộ ra sự khinh thường tuyệt đối, như một nhát roi quật vào mặt Mạc Doãn Nhi, con hoang, chim sẻ? Bà nội lại nói với nó mình là chim sẻ con hoang?
Mạc Doãn Nhi nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm thủng lòng bàn tay, mất mặt trước mặt Ninh Cẩm Niên, cô ta thật hận không thể nhào đến vật nhau với cô.
Chỉ là quay đầu lại đã thấy Ninh Cẩm Niên cũng tức giận đến tay nổi gân xanh, kì lạ là Mạc Doãn Nhi lại cảm thấy tưởng là họa hóa ra là phúc, xem ra, nhục nhã Nghê Già mang cho cô ta lại kích thích ý muốn bảo vệ của hắn rồi!
Mà Trương Lan cũng tức giận, Nghê Già không chỉ không xem bà vào đâu, còn vũ nhục Mạc Doãn Nhi, đúng là khinh người quá đáng không biết điều gì cả. Bà bật dậy, vung tay chuẩn bị cho Nghê Già một phát tát.
Tống Nghiên Nhi sợ hãi thét lên, Nghê Lạc cũng ngẩn người.
Nhưng Nghê Già, con ngươi tối sầm, thì rất sẵn sàng, bước nhanh hơn, mặt cũng lạnh như băng, chăm chú bước đến gần Trương Lan.
Cô gái đột nhiên mang theo khí thế liều lĩnh đáng sợ, Trương Lan nhìn đôi mắt và khuôn mặt lạnh lùng của cô, lại run tay, cái tát đã đến gần nơi, không thể nào hạ xuống.
Nghê Già ngước mắt, lông mày tinh tế hơi động, lại nở nụ cười: “Người ta vẫn nói, cha mẹ đối với con cái có ơn dưỡng dục, cho nên, con cái không được oán hận, mà phải nhận sự đánh chửi của cha mẹ.”
Trương Lan càng chột dạ, bà không chỉ chưa từng “dục”(dạy dỗ) cô, cũng chưa bao giờ “dưỡng” (nuôi) cô, ngay cả trong mấy tháng cô trở về nhà, bà cũng chưa từng quan tâm đến cô.
Câu nói của cô không thể nghi ngờ là đã đâm thẳng vào sự xấu hổ của bà, bà vừa tức vừa bực, nha đầu chết tiệt kia bị làm sao thế, lúc nào cũng chặn họng bà!
Tay Trương Lan vẫn giơ lên, đánh không được, không đánh cũng không xong.
Nghê Già cũng không cho bà cơ hội suy tính nữa, thu hồi lại nụ cười đã cứng ngắc từ bao giờ, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Một mình cô bước đi trên hành lang bệnh viện, ngực trống rỗng. Có lẽ là mùi nước khử trùng hắc quá, mũi cô rất đau, rất rất đau.
Đối với cô, tình cảm của người trong nhà, không phải tự nhiên mà có được, phải tự dựa vào mình tranh giành lấy. Chỉ có điều, nghĩ sao cô cũng không hiểu được, vì sao cho dù cố gắng rất rất lâu, cũng khó đạt được đến không thể tưởng tượng được.
Nghê Già vừa xuống bãi đỗ xe, đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở phía sau, nhìn lại, là Nghê Lạc.
Nghê Già vất vả lắm mới ép được nước mắt không rơi, bây giờ cũng không thể giả vờ cười nổi nữa, thẫn thờ hỏi: “Em ra làm gì? Lúc nãy cũng thấy rồi, chắc là giờ em ghét chị lắm nhỉ?”
Nghê Lạc cũng không có sắc mặt tốt, giống như cô, giả vờ cũng không cần nữa, đanh giọng, như muốn đi đánh nhau: “Tôi đã nói rồi, sẽ đưa chị đi bệnh viện, rồi cùng về!”
Nghê Già thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn cậu.
Nghê Lạc kìm chế lại, nhưng dù sao cậu cũng là người nghĩ gì là hiện rõ trên mặt, cơn giận kìm nén cũng không giấu được nữa: “Nghê Già, tại sao chị cứ phải làm như thế với người xung quanh?”
Nghê Già quay đầu, nhìn đèn hiệu xa xa, đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng đèn, tiêu điểm không còn: “Vì chị vốn là người xấu mà, lòng dạ độc ác!”
Câu trả lời này làm cho Nghê Lạc cũng không biết nói gì hơn.
“Nếu như, chị và Mạc Doãn Nhi, phải có một người chết, em sẽ không cần suy nghĩ gì mà chọn chị nhỉ?” Nghê Già tĩnh lặng không còn cảm xúc.
“Tôi… Đây…” Nghê Lạc lại muốn phát khùng, lại cái chuyện quỷ quái gì vậy, cậu khó chịu nhíu mày, “Chị nói bậy bạ cái gì đấy? Sao lại không cần suy nghĩ gì?”
“Đúng vậy, thế thì suy nghĩ hồi lâu, rồi chọn chị làm người phải chết!” Nghê Già cười, “Có gì khác nhau đâu?”
Nói xong, cô tiếp tục bước về phía trước, giọng nói còn vang vọng trong bãi đỗ xe trống trải: “Không cần cố đuổi theo! Chị biết đường về nhà! Tuy là, dù là ở đâu, thật ra cũng không phải nhà của chị…”
##
Nghê Già lại cô độc đi trên đường nhựa đông đúc, tài xế Vương lái xe chầm chầm bám theo.
Gió đêm đã thổi gần một tiếng đồng hồ, áp lực trong tim vẫn đầy như cũ, không giảm đi chút nào. Nghê Già đi qua vườn hoa vòng xuyến giữa giao lộ, cô ngồi trên bậc thang đá trắng, chôn đầu mình vào đầu gối, tự vòng tay ôm mình.
Đột nhiên cô thấy tự hận mình, vừa rồi trong bệnh viện không nên lớn lối như thế, không nên nói thẳng đuột như thế.
Phải phản kháng và phát tiết như thế, cũng đâu khiến cho lòng cô dễ chịu hơn!
Mẹ vốn không thích cô, giờ chắc còn ghét cô hơn; Nghê Lạc cũng thế, tuy rằng nó toàn gây chuyện cũng rất khốn nạn, nhưng dù gì nó cũng là một cậu bé tâm tư trong sáng.
Vừa nãy châm chọc Mạc Doãn Nhi, còn khiêu khích mẹ, chắc mặt cô xấu lắm, kinh khủng đáng sợ mà còn xấu nữa, chắc chắn Nghê Lạc cũng hoảng sợ rồi. Nếu không, nó cũng sẽ không yên tĩnh như thế mà nổi giận.
Nghê Già lặng lẽ nghĩ, thật ra cô chẳng cần bọn họ thích cô đâu, điều cô quan tâm là, nếu như mất đồng minh triển vọng, sẽ thành một kẻ thù mạnh, cô sẽ khổ hơn, vậy thôi.
Nhưng mà, kiểu tự an ủi này thật sự không có sức thuyết phục gì hết!
Nghê Già vùi đầu từ từ nhắm hai mắt, co mình lại trong bóng tối. Sao lại tự nhiên cảm thấy thất bại như vậy, có cảm giác lạc lối như vậy?
Cô lẳng lặng ôm chặt mình, không phát ra tiếng động, gì cũng không cần nghĩ nữa, như là sắp ngủ. Yên tĩnh trong đêm, không biết bao nhiêu lâu trôi qua rồi, trên đầu đột nhiên vang lên giọng một người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa trong trẻo:
“Ai làm em buồn vậy?”
Cô đột nhiên có cảm giác lại đi ngược thời gian!
Ninh Cẩm Hạo?
Tất cả cảm xúc bối rối và sự cô độc khi nãy như tìm được một nơi phát tiết, cô mang theo tâm trạng hồi hộp mà ngẩng đầu.
Chỉ thấy dưới ánh sáng của những vì sao phủ kín bầu trời đêm như ngọc, hiện ra khuôn mặt thanh dật lộ ra một sự kiêu hãnh phi thường của một chàng trai. Khuôn mặt đó rất đẹp, nhất là đôi mắt đen đó, giống như còn sâu hơn cả bầu trời đêm sau lưng anh, như thế sẽ hút người ta vào đó.
(dip: như kiểu hố đen vũ trũ á? ờ tại sao các tác giả không so sánh mắt các anh như hố đen vũ trụ nhỉ?)
Chỉ có điều, đôi mắt long lánh như nước của Nghê Già lập tức ảm đạm đi, sao lại là anh?
Việt Trạch?
Việt Trạch vốn phải đuổi cho kịp máy bay đi London, có điều, ô tô dừng ở ngã tư đèn đỏ, vô tình anh nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy trên vườn hoa, ngồi trên bậc đá co ro một cô gái.
Áo sa tanh trắng in hoa có thắt lưng, và một chiếc quần bò mài màu nhạt ống côn, tay trái quấn băng vải trắng, không phải Nghê Già vừa gặp sáng nay thì còn ai vào đây?
Anh nhớ rõ cô nói có việc, lại không hiểu sao cô lại ngồi một mình ở kia, đầu cúi, tay tự ôm mình, yên lặng hoàn toàn, như một bức tượng đá, yên tĩnh và lặng lẽ.
Trên bậc đá người qua kẻ lại, thỉnh thoảng có người quay đầu ngạc nhiên nhìn, cô vẫn chìm trong thế giới yên lặng của chính mình, không phát hiện thấy gì cả.
Thật kỳ lạ.
Nhìn cô, cảm thấy có một sự đau đớn khó hiểu.
Việt Trạch cảm thấy lòng mình có một thứ cảm giác khó tả, không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng, khi đèn của thành phố lần nữa rải qua cửa kính xe, anh như bị thần xui quỷ khiến kêu lên “Dừng xe!”
Vì vậy, trong khi anh còn chưa hiểu mình đang làm gì, thì đã đứng trước mặt cô rồi.
Nhưng cô vẫn co lại, cúi đầu, không nhúc nhích, không giống vật thể có sự sống chút nào.
Anh đứng một lúc lâu, cảm thấy hành động của mình thật buồn cười. đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Nhìn cô hồi lâu lại thấy ngạc nhiên, sao cô kiên trì ngồi ở chỗ này lâu được vậy nhỉ?
Đây có vẻ không giống cô gái trong ấn tượng của anh, ăn nói thì hung hăng, lại còn tinh quái cho lắm!
Lát sau, anh hỏi cô câu kia, cô gần như lập tức ngẩng đầu lên, vì vậy trong một khoảnh khắc, anh thấy được một mặt khác không hề có ngụy trang phòng bị của cô.
Bóng đêm khiến khuôn mặt bé nhỏ của cô càng có vẻ trắng nõn hơn, sạch sẽ và đơn giản, thuần khiết đến nỗi, không còn sự mạnh mẽ, không còn sự lạnh lùng, không còn tự tin, không còn cao ngạo, không còn sự bình thản, thậm chí, không còn vẻ xinh đẹp rực rỡ.
Đôi mắt như mặt nước, đen trắng rõ ràng, chỉ có một niềm vui sướng không hề che giấu, như một đứa bé, vừa yếu đuối mà bất lực, lại vừa, khát vọng.
Cho dù chỉ trong chớp mắt, anh cũng ngơ ngẩn, lông ngực như thể bị vật gì đó đụng vào. Nhưng, chỉ thoáng qua, tất cả những thứ giấu trong đáy mắt đều đột nhiên biến mất, trở lại bình thản, lại về thành một sự yên tĩnh chưa từng thay đổi.
Chuyển biến nhanh chóng này, làm cho anh có cảm giác, có khi cô nhầm anh là một người nào đó, kết quả, cô phải thất vọng rồi?
Anh nhìn cô, thản nhiên nói: “Em ở đây chờ ai sao?”
Cô lắc đầu, không hề do dự: “Không!”
Sau đó,
Không có sau đó.
Hai người lẳng lặng nhìn người kia, chẳng ai nói gì.
Nghê Già chuyển chủ đề, hỏi: “Anh, anh sao lại ở đây?”
Việt Trạch: …
Vấn đề này, tôi cũng muốn biết.
Anh sờ sờ mũi, mặt không đỏ tim cũng không đập nói dối, còn tìm chủ đề mà cô sẽ có hứng thú để nói: “Vừa ngồi trên xe, đang nghĩ gọi điện thoại hỏi em lúc nào thì cần thiết bị chuyển đến, không ngờ, gặp ngay ở ven đường!”
Đề tài này cũng đúng là hấp dẫn Nghê Già thật, cô đứng phắt lên, nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, có điều cũng phải xem các chuyên gia máy của bên các anh tiện được lúc nào.”
“Ừ, để tôi xem đã, đến lúc đó liên hệ lại em sau.” Anh rất tự nhiên như thật, nói, “A, đúng rồi, không có số.”
Vậy nên Nghê Già lấy di động ra, trao đổi số cho nhau, lấy số xong, còn rất lễ phép nói: “Việt tiên sinh bận rộn như vậy chỉ cần để cấp dưới của anh liên lạc với tôi là được, không cần tự thân hỏi đến thế đâu.”
Việt Trạch gật đầu, ánh mắt vừa rơi xuống cánh tay cô, hỏi: “Bác sĩ nói có nghiêm trọng không, vết thương ý?”
Nghê Già sờ sờ cánh tay, đáp: “Vâng, không có gì!”
Từ khi anh xuất hiện, cô vẫn duy trì khoảng cách đủ lễ phép cũng đủ xa cách, cười rất đẹp, nhưng cũng rất phải phép, trả lời cũng thế, chuyện làm ăn cần thiết, thì nói rất chi tiết, chuyện chỉ có hơi hơi dính đến cá nhân, thì chỉ đối phó một hai chữ cho qua.
A, cô gái kì lạ!
Việt Trạch không phải là người thích không khí sinh động.
Nghê Già cũng không có ý kiến gì nữa, yên lặng cứ tiếp tục bao trùm, giống như so với nói chuyện phiếm với anh, cô chẳng thà chọn một sự yên lặng gây lúng túng thế này còn hơn.
Cho đến khi điện thoại vang lên, nhận, lại là Nghê Lạc.
“Nghê Già, chị ở đâu đó?” Ngữ khí của cậu có vẻ đã khá hơn trước một chút.
Nghê Già lập tức mềm nhũn cả người, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy uất ức, bĩu môi, rồi trút giận vào cậu: “Em quan tâm chị ở đâu làm gì?”
Nghê Lạc nghi hoặc: “Chẳng lẽ chị không sợ tối nay tôi biến mất à?”
Muốn ăn đập à!
Nghê Già trợn trắng mắt: “Đại lộ 7, vườn hoa chỗ vòng xuyến! Năm phút nữa mà không tới, tự chịu trách nhiệm!”
Nghê Lạc: “Xì”, cúp điện thoại.
Nghê Già để điện thoại xuống, khóe môi không kìm được mà gượng kéo lên một nụ cười, tiểu tử thối, vẫn còn chút lương tâm. Cô cười vui vẻ, bấy giờ mới phát hiện Việt Trạch còn ở bên cạnh, vì vậy lập tức chỉnh lại tâm trạng, không vui không buồn.
Chỉ là biến đổi tâm trạng theo kiểu trẻ con thế này, với anh, nhìn xuyên qua có gì khó sao?
Xem ra, cô gái này giận dỗi cãi nhau với bạn trai rồi, vừa được người ta dỗ dành đã vui vẻ như được cho kẹo thế này, đúng là thú vị.
Việt Trạch rất khẽ cong đôi môi mỏng, nói: “Tôi đi trước vậy!”
Nghê Già vui sướng vẫy vẫy anh, như mèo cầu tài vậy (mèo cầu tài: maneki-neko). Đây là lần đầu tiên, cô thực sự đứng trước mặt anh mà cười một cách trong sáng nhất, không qua một sự che giấu nào.
Ánh mắt Việt Trạch ngưng lại, rồi anh xoay người rời đi.
Năm phút sau, Nghê Lạc đến thật, cực kì không tự nhiên, oán giận: “Điên thật, sớm biết phiền toái như thế, tôi đã không đồng ý nói đi cùng chị đến bệnh viện còn đi cùng chị về nhà. Người ta bảo người không so đo là chó, tôi cũng không muốn làm chó con đi tìm chị về đâu! Hừ, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện đồng ý bất cứ chuyện gì với chị.”
Mẹ nó chị cũng đâu bảo mày là chó, chị cũng chẳng bắt mày đồng ý cái gì bao giờ, cái này toàn là tự mày quyết định cả đấy nhé!
Nghê Già cười khinh khích, nhảy dựng lên bám vai Nghê Lạc, xoa đầu cậu: “Nhớ chị thì cứ nói thật, còn giả vờ lạnh lùng xa lạ cool ngầu cho ai xem chứ!”
Nghê Lạc bị cô kéo thấp xuống, sắp xù cả lông rồi: “Chị có thể đổi cái thói quen hơi tí là động chân động tay đi được không hả? Au, au, buông tay, au, au, tôi bảo chị buông mà…”