Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 22: Chương 22




Nghê Già liếc Nghê Lạc, cậu đứng rất xa, mà từ đầu đến cuối đều nhìn ra bên ngoài, rất rõ ràng là không dám mắt đối mắt với cô.

Nhìn tiếp Mạc Doãn Nhi, mặt kiêu ngạo cười rõ khoe khoang, em trai và bạn thân Nghê Già đều đứng về phía cô ta, thật là vui quá!

Chỉ là, nhìn cái váy trên người Nghê Già, Mạc Doãn Nhi nháy mắt giật mình, cô mặc đẹp quá nhìn thích quá được không? Party sinh nhật đêm nay, cô chắc chắn sẽ thành tiêu điểm.

Mạc Doãn Nhi không thoải mái lắm mím mím miệng, nét mặt vừa lạnh vừa ác độc. Nhưng trong nháy mắt, qua khóe mắt thoáng nhìn, cô ta nhìn thấy một người giới tính nam chất lượng tốt đi tới.

Mạc Doãn Nhi phản xạ có điều kiện đổi sang mode gặp đàn ông, lập tức thay đổi dịu dàng đáng yêu mà cười, kéo tay Nghê Già: “Già Già, sinh nhật vui vẻ nhé, tất cả chúng ta đều sinh nhật vui vẻ!”

Nghê Già lãnh đạm hất tay cô ta ra, không hiểu cô ta đột nhiên làm vậy làm gì, nhưng ngước mắt thấy Việt Trạch bãi giá đến, lập tức hiểu ngay.

Mạc Doãn Nhi nhiệt tình hàn huyên mấy câu, mới tỏ ra vô cùng tao nhã giả vờ vô tình nhìn thấy người đàn ông chưa biết tên đang đi đến nọ.

Lại phát hiện, là Việt Trạch???

Việt Trạch nổi tiếng lãnh đạm lạnh lùng, sao lại cùng đi mua sắm với Nghê Già??? Không lẽ anh ấy thích Nghê Già??? Người đàn ông đầu tiên kể cả tổng thể hay từng mặt đều có thể xem là hoàn mỹ mà cô ta từng gặp, lại thích Nghê Già???

Nghê Già không phải thích Ninh Cẩm Niên sao?? Hai người này sao lại ở cùng nhau?

Nghê Già nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Doãn Nhi, đảo mắt, đột nhiên nảy ra ý nghĩ bày trò,

Cô nhào đến chỗ Việt Trạch như một cánh chim, bám tay anh, nũng nịu: “Anh Việt Trạch, cảm ơn quà sinh nhật của anh! Em rất thích đó!”

Việt Trạch bị cô kích thích mi tâm run rẩy, động tác thân mật giọng hờn dỗi thế này là có âm mưu gì vậy?

Ngay khi anh thấy Mạc Doãn Nhi, đã biết hai người này hôm nay lại định xích mích gì rồi, nhưng anh không ngờ Nghê Già lại chịu kích thích lớn đến thế, rồi còn truyền kích thích lại cho anh chứ!

Nhưng anh vẫn rất phối hợp, đôi mắt hơi nhè nhẹ cười: “Em thích là được rồi!”

Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi đồng thời ngừng thở, Việt Trạch nở nụ cười đó, đẹp chết người luôn được không hả?

Nghê Già đang ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, nhìn nụ cười dịu dàng thấp thoáng trên khóe môi và trong đáy mắt anh, trong nháy mắt tim đập loạn lên, mẹ nó chứ đàn ông đẹp mắt đúng là giỏi lơ đãng quyến rũ người ta!

Có điều, Việt Trạch hiển nhiên không thích mấy trò giảo hoạt trẻ con thế này, mới nhắc cô: “Thay quần áo rồi đi về nào!”

Nghê Già giỏi nhất là nhìn thời cơ thu tay, chạy vào thay đồ, nhưng cô lại lo lắng ở bên ngoài Mạc Doãn Nhi sẽ thi triển mị thuật, nên chưa được một phút đã thay xong chạy ra.

Việt Trạch không ngờ cô lại nhanh thế, nhìn cô đầy kì quái.

Mà Mạc Doãn Nhi thì hoàn toàn không nhìn Nghê Già, lả lướt hỏi Việt Trạch: “Anh Việt Trạch, hôm nay cũng là sinh nhật em, anh chỉ tặng quà Nghê Già, lại không tặng em, có phải là thiên vị không!”

Tống Nghiên Nhi còn đứng một bên vô cùng vui vẻ, còn giúp Mạc Doãn Nhi đòi quà.

Cô ấy nhìn là thấy, rõ ràng là Mạc Doãn Nhi thích Việt Trạch mà! Già Già lại nói là cô ta có ý với Ninh Cẩm Niên, sao có thể thế được? Ai, tuy cô biết Già Già và Mạc Doãn Nhi quan hệ không tốt, nhưng Già Già đặt chuyện nói xấu Doãn Nhi như thế, cô cũng khó xử lắm biết không? Nếu Già Già có thể hiểu chuyện một chút, cố hòa thuận với Mạc Doãn Nhi thì tốt rồi, cô cũng không cần đứng giữa khó xử như vậy.

Nói lại, vẫn là Già Già ngày xưa nghèo khó tốt hơn, ngoan ngoãn hơn, bây giờ Già Già trở nên càng lúc càng khó hiểu!

Thực ra, Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi, cũng không chờ mong Việt Trạch có thể có thể thể hiện cái gì. Nhưng,

Việt Trạch rất bình thản nhìn cô ta một cái, bình tĩnh nói một tiếng: “A!”

Sau đó, không có sau đó.

Mạc Doãn Nhi nhất thời ngượng ngùng, không biết nói tiếp thế nào, cũng càng không biết có gì không đúng. Dù sao, chưa có người đàn ông nào từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô ta.

Cũng may Mạc Doãn Nhi cũng biết đúng mực, cười cười: “Em chỉ đùa thôi!”

Mà câu này, Việt Trạch trực tiếp coi như chưa từng nghe, cũng không thèm quay lại, chỉ nhìn Nghê Già, chờ nhân viên xếp váy của cô vào hộp.

Mạc Doãn Nhi theo ánh mắt của anh nhìn qua, lại rơi lên trên chiếc váy lụa mùa trắng trên tay nhân viên. Đúng là rất đẹp, là kiểu đẹp vừa nhìn đã phải ngỡ ngàng, càng nhìn càng thấy đẹp; còn là kiểu mà phụ nữ nhìn là muốn mặc, đàn ông thấy là muốn mua cho người mình yêu vậy.

Mạc Doãn Nhi nhẹ nhàng cười: “Chiếc váy này đẹp như vậy, chắc là anh Việt Trạch chọn phải không ạ?”

Việt Trạch còn chưa nói tiếp, mặt cũng chẳng thay đổi gì.

Một giây sau, Mạc Doãn Nhi hỏi nhân viên: “Váy này trong cửa hàng của các cô có mấy cái?”

Nhân viên cửa hàng chưa kịp trả lời, Nghê Già đã lạnh lùng nói: “Mạc Doãn Nhi, cướp đồ người khác là sở thích bẩm sinh của cô sao?”

Mạc Doãn Nhi nghĩ còn có người đàn ông này ở đây, Nghê Già lại nói cô ta như thế, cô ta rất tức tối, nhưng lại lập tức làm bộ oan ức đáng thương, oán trách nhìn Nghê Già.

Tống Nghiên Nhi cũng chen vào: “Già Già, thật ra là vì bộ váy này của cậu quá đẹp, cho nên ai nhìn thấy của muốn mặc thử! Hơn nữa, bạn thật mặc quần áo giống nhau cho thân mật thôi mà. Doãn Nhi muốn mua cùng loại với cậu thật ra là muốn làm thân với cậu thôi! Giống như tớ ấy, Doãn Nhi cũng hay mua quần áo giống tớ, tớ thấy vậy rất tốt mà!”

Nghê Già chẳng biểu hiện gì liếc cô ta: “Nếu sau này cô ta cũng thích người yêu cậu, cậu có muốn phân ngày chẵn ngày lẻ cùng thích với với cô ta không? Hay là, threesome luôn cho thân mật!”

(dip: ờ, threesome đúng là thân mật thật >////

Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cùng lúc biến sắc.

Tống Nghiên Nhi thật sự là uất ức, mấy người là bạn thân, Già Già làm sao có thể nói lời xúc phạm cô ta như thế được chứ? Cô ta toàn tâm toàn ý muốn hòa giải cho Già Già và Mạc Doãn Nhi, cũng là muốn tốt cho cô thôi, sao cô không hiểu chuyện gì cả vậy? Tống Nghiên Nhi rất ức, nhưng cuối cùng hít thở sâu vài hơi, lại tha thứ Già Già. Thôi quên đi, Già Già là vậy mà, ai bảo mình là bạn cô ấy chứ, chỉ có thể bỏ qua cho cô ấy thôi!

Mạc Doãn Nhi thật sự là tức giận, đàn ông mê cô ta, là bản lĩnh của cô ta. Tình cảm không có trước sau, ai có sức hấp dẫn hơn thì chiếm ưu thế! Nhưng Nghê Già lại nhục nhã cô ta như thế, còn xem cô ta như một con mụ hạ tiện như thế, mà quan trọng nhất là, ngay trước mặt Việt Trạch!

Nhưng trời sinh cô ta đứng trước mặt giống đực là tỏ vẻ dịu dàng, cũng không tiện cãi nhau tay đôi với Nghê Già làm gì. Nếu chỗ này mà không có đàn ông, cô ta tuyệt đối sẽ đáp lại thật chua ngoa, thậm chí là xông lên tát Nghê Già một phát.

Hơn nữa, hôm nay, cô ta càng thích mua váy này đấy, Nghê Già làm gì được cô ta nào? Chửi đổng lên à, giơ tay đánh cô ta à? Vậy để cho Việt Trạch nhìn xem con bé này thiếu giáo dục thế nào nhé!

Mẹ nó mỹ nữ này đáng sợ quá, nhân viên cửa hàng đứng một bên tóc gáy dựng đứng, sợ sệt nói yếu ớt: “Váy này là hàng cao cấp ạ, cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc!”

Mạc Doãn Nhi lần thứ hai cứng đờ.

Nhưng mà, Việt Trạch đứng sau nhàn nhạt cất tiếng:

“Cửa hàng khác thì sao?”

Nghê Già sửng sốt, anh này lại có tư duy ngoài hành tinh gì đây?

Chỉ vừa lúc trước còn cảm thấy xấu hổ nhưng giờ Mạc Doãn Nhi thầm mừng rỡ phát điên, hóa ra sự lạnh lùng của Việt Trạch là ngụy trang thôi sao, chứ thực ra là anh rất lãng mạn sao? Hay là, Nghê Già khó dễ cô, kích thích anh muốn bảo vệ cô, ôi thật là tưởng họa mà hóa ra là phúc à!

Nhân viên cửa hàng trả lời: “Có ạ, năm sáu cái gì đó ạ!”

Việt Trạch gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tốt, vậy cô tra giúp tôi, tất cả những chiếc loại này đều mang qua đây, tôi mua hết!”

Nhân viên cửa hàng vô cùng kinh ngạc, lập tức cười: “Được ạ, chúng tôi sẽ chuyển ngay cho ngài, không biết là, cần ngay, hay là?”

Nghê Già mặt trắng bệch, yên lặng nhìn chằm chằm chiếc nơ bướm trắng trên hộp. Cô còn cần Việt Trạch giúp mình, cho nên bây giờ, cô không thể làm mất lòng anh.

“Không cần, có thời gian, tôi sẽ cho người đến lấy!” Việt Trạch rất bình thản nói, rồi nhìn Nghê Già, “Xong chưa?”

Nghê Già không rõ, anh muốn làm gì? Nhưng chuyện của người khác, cô hỏi cũng không tiện, chỉ gật đầu.

Mạc Doãn Nhi còn tưởng rằng Việt Trạch muốn mua cho cô ta một cái, không ngờ lại thành khó hiểu như thế, có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, có lẽ Việt Trạch chỉ đang chờ cô ta mở lời ấy mà.

Cô ta thấy Việt Trạch đã quẹt thẻ, ký tên, nhao đến giọng làm nũng điệu chảy nước:

“Anh Việt Trạch, em thích cái váy này lắm, anh mua nhiều vậy, không thể đưa một chiếc cho em sao! Em mua lại với giá gốc nhé!”

Cô ta nháy nháy đôi mắt ướt át, nghĩ thầm, cho dù là người đàn ông nào, đến lúc này, cũng sẽ nói, có nhiều thế, cho em một chiếc!

Nhưng Việt Trạch bình thản ký tên xong, đưa bút cho nhân viên, cũng không nhìn Mạc Doãn Nhi một cái, nói: “Không được!”

Mạc Doãn Nhi lại lần nữa không ngờ ới, lại lần nữa bị từ chối, gần như không thể tin nổi: “Vì sao?”

Việt Trạch không có biểu cảm gì, liếc cô ta: “Nếu đã là quà tặng cho Nghê Già tiểu thư, người khác sao có thể có nữa? Nếu không, việc tặng quà này thật sự là quá không có lòng!”

Anh đột nhiên nhớ đến giây phút Nghê Già mặc chiếc váy này bước ra từ trong phòng thử đồ, cô đẹp đến đoạt mất hồn phách người khác. Nhưng, so với vẻ đẹp rực rỡ ấy, đẹp hơn nữa là nụ cười vui vẻ và thỏa mãn trên mặt cô – giống như một cô bé chiếm được món đồ chơi mình hằng ưa thích – nụ cười đơn giản và cũng đơn thuần.

Niềm vui đó, anh không đành lòng làm cho nó phai đi.

Nghê Già kinh ngạc há hốc miệng, hoàn toàn không ngờ Việt Trạch lại cẩn thận và hiểu lòng người như thế, ngay cả chi tiết đó cũng nghĩ đến. Đúng thế, nếu như Mạc Doãn Nhi cũng có một chiếc váy như thế, cảm giác hân hoan vui sướng muốn nhảy cẫng lên như nhìn thấy báu vật của cô khi nhìn thấy nó cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Trái lại, giờ biết Mạc Doãn Nhi thích chiếc váy cô đang ôm lấy đây, lại không mua được, mẹ nó cái váy này lại thành bảo vật vô giá rồi đó biết không,

Cuối cùng cô đã có được một thứ Mạc Doãn Nhi rất thích lại không lấy được!

Cô biết nghĩ như vậy vô cùng thô tục, vô cùng xấu xa, nhưng mà, cô thích đấy, thì sao nào!!!

Cô không chỉ vui vẻ, mà còn muốn biểu hiện sự vui vẻ thật công khai đấy.

Việt Trạch mặt như tượng gỗ, mặc kệ cô bám lấy mình, mang cô đi ra.

Nghê Già đi mấy bước, còn ngạo kiều quay đầu lại, vô cùng là sung sướng cười cười với Mạc Doãn Nhi, lại còn khiêu khích nhướng nhướng mày, còn Mạc Doãn Nhi thì tức giận đến rút cả gân trên mặt.

Vì sao Nghê Già đã thành ra như thế còn có thể dễ dàng nhục nhã đến cô ta?

Mạc Doãn Nhi suýt nữa thì cắn sứt cả môi, lấy điện thoại chụp lại cảnh Nghê Già kéo Việt Trạch đi từ phía sau, gửi đi.

Khi Nghê Già ra cửa, nhìn liếc Nghê Lạc một cái, làm như không nhìn thấy lại bước tiếp, nhưng chưa được mấy bước, lại quay đầu, gọi cậu một tiếng, “Nghê Lạc!”

Nghê Lạc như thể đang chờ gọi vậy, ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng long lanh, vẻ mặt thì tê liệt: “Có chuyện gì?”

Nghê Già cười cười, bĩu môi:

“Không được quên mua quà cho chị đâu đấy, chị rất mong đợi đó!”

Nghê Lạc hơi đỏ mặt, gật đầu, ngực có một chút chút hài lòng, cậu có nên nói cho cô biết, cậu đã mua rồi không?

Chỉ là đột nhiên cậu nghĩ đến, lúc mua quà cho Nghê Già, Mạc Doãn Nhi có vẻ rất không vui, hình như có cái gì đó không đúng lắm?

Nghê Già thản nhiên cười, đi.

Đến lúc đi xa rồi, Nghê Già mới buông cánh tay bám chặt tay Việt Trạch ra, cũng trở lại sự bình tĩnh có chừng mực thường khi, tao nhã lễ phép nói: “Cảm ơn anh vì việc vừa rồi!”

Thấy anh có vẻ không hiểu gì, lại nói thêm: “Nhưng hoang phí quá!”

Việt Trạch trên mặt cũng không thấy có biến hóa gì, thản nhiên nói: “Thói quen thôi!”

Nghê Già cũng không để chuyện này vào trong lòng lâu, nếu như đây là thói quen tặng quà của anh, vậy thì quen theo thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.