CHƯƠNG 19 NGƯỜI GIÁM HỘ ĐÁNG GHÉT
Vinh Kính nghe được tiếng đập ngay lập tức vọt đến phía sau cửa, nhẹ nhàng nắm tay cầm, hỏi một tiếng, “Ai?”
Thế nhưng ngoài cửa không ai trả lời.
Vinh Kính nhíu mày, Tạ Lê Thần thấy anh lại bắt đầu quá căng thẳng, bất đắc dĩ đứng lên, đi qua mở cửa, “Cậu thật đúng là mắc chứng hoang tưởng bị hại a, chỗ này là nhà dân chứ không phải chiến khu.” Nói rồi, không đợi Vinh Kính ngăn cản, mở cửa…
“Rầm” một tiếng, Tạ Lê Thần thấy trước mắt có một đám người mặc đồ đen, nhưng lại là tạo hình súng vác vai, đạn lên nòng, nhất loạt chĩa vào mình.
Vinh Kính một tay kéo lấy Tạ Lê Thần trừng mắt há hốc ra phía sau, vừa định ném lựu đạn rồi đóng cửa… Chợt nghe có người hô một tiếng, “Vinh Kính, đừng kích động.”
Vinh Kính sửng sốt, giọng rất quen thuộc.
Chỉ thấy có một mỹ nữ thướt tha khiêu gợi bước dáng mèo đi tới, tóc dài đỏ rực nhẹ nhàng lay chuyển, mùi hương nhàn nhạt phiêu tán.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần kinh ngạc gọi một tiếng, “Mejia?!”
“Hi.” Mejia khoát tay với đám phần tử vũ trang phía sau, ý bảo lui lại, “Bọn họ chỉ là vì đảm bảo, cố ý đưa cả nhân viên bảo vệ đến.”
“Như vậy có phải quá bắt mắt không vậy?!” Vinh Kính nhíu mày.
“Không còn cách nào, nhân vật phải bảo vệ thật sự là quá quan trọng.” Mejia nhìn quanh gian phòng, “Ừm… Thật đúng là thiết kế xa xỉ mà có đẳng cấp, quả nhiên chỉ có chỗ hai người đây dùng cho người kia mới không bị chế nhạo là đồ keo kiệt.”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều nghi hoặc… Keo kiệt?
“Nhiệm vụ lần này rất gian khổ a.” Mejia cảnh cáo Vinh Kính, “Nghìn vạn lần đừng làm hỏng a.”
“Chăm sóc người khác chúng ta không rành lắm.” Tạ Lê Thần vẫn rất tự tại ngồi xuống bên cạnh bàn, hiển nhiên với nhiệm vụ lần này không có hứng thú.
“Đúng là có chút làm khó dễ hai người.”Mejia điểm trên một điếu thuốc, “Nhân vật quan trọng này vốn là tôi tự mình để mắt, thế nhưng tôi vừa lúc có một việc quan trọng hơn phải làm… Không còn cách nào, trong toàn bộ CROW cũng chỉ có hai người là nhàn nhất!”
Một câu của Mejia, khiến Vinh Kính bị đả kích thật lớn, đều do Tạ Lê Thần cái cục đồ ăn kia a, làm hại mình thành người nhàn rỗi nhất!
“Đừng thừa nước đục thả câu, nhân vật quan trọng kia đâu?” Tạ Lê Thần nhìn ra con thỏ bạo lực lại sắp bạo phát rồi, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, “Nói người đó vào đi.”
Mejia quay đầu lại nói về phía cửa, “Điện hạ, có thể vào được rồi.”
“Điện hạ?” Vinh Kính và Tạ Lê Thần nhìn nhau —— chẳng lẽ là người thân phận rất cao?
Giọng Mejia hạ xuống, bên ngoài một thiếu niên thong dong đi vào, vóc người thấp bé hơi gầy, thoạt nhìn như là học sinh trung học hơn mười tuổi, hoặc là cao trung sinh bị lùn.
“Hừ…” Tạ Lê Thần khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, là y ghét nhất là cái kiểu này!
Người đi vào là một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, mặc âu phục màu trắng, ngũ quan đúng chuẩn và khí chất tài trí hơn người, là kiểu hoàng tử bạch mã thời nhỏ mà Tạ Lê Thần ghét nhất —— phiền quá, một nhóc con thối đến cướp danh tiếng của ông.
“Đây là nhân viên bảo vệ quý tổ chức cung cấp sao?”
Lúc này, ở cửa lại có người đi vào, tóc bạch kim, tướng mạo Bắc Âu, vóc người cao gầy, mặc âu phục màu đen nghiêm trang, mặt có nét cười mỉm. Anh ta nhìn kỹ Vinh Kính và Tạ Lê Thần, “Ừm… Tuy rằng có chút chênh lệch với mong đợi, nhưng tôi vẫn chọn cách tin tưởng cách nhìn của quý tổ chức.”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần nghe thấy đều nổi giận —— có ý gì?!
“Được rồi Vinson, chỉ là bọn dân đen mà thôi, đừng ra yêu cầu quá cao với bọn chúng.” Niên thiếu ngông nghênh đi tới sô pha ngồi, ưu nhã bắt chéo chân, giơ tay chỉ chỉ bàn trà, nói với Tạ Lê Thần, “Hồng trà, còn nữa, có điểm tâm hạnh nhân ngọt không? Ta đói.”
Tạ Lê Thần khóe miệng lại co quắp mấy cái —— Dân đen… Châm trà… Điểm tâm ngọt. Thằng nhóc này tuyệt đối là kiểu y ghét nhất.
“Cậu ta là ai vậy?” Vinh Kính hỏi Mejia, có chút phản cảm. Trẻ con lễ phép là quan trọng nhất, cái đứa trẻ này chỉ nhìn thôi cũng thấy ngứa mắt! Đứa trẻ không tôn trọng người lớn chết tiệt anh ghét nhất!
Mejia mỉm cười, trong nét cười có xen vài phần hả hê, “Vị này chính là Philips Đệ Tam, Thái tử điện hạ.”
Vinh Kính nhìn Mejia cùng với biểu cảm các thành viên lâu năm của tổ chức, trong nháy mắt hiểu ra “phụt…” kia có ý gì.
“Thái tử?” Tạ Lê Thần bất ngờ, tự nhủ đúng là Hoàng tử thật chứ, “Của quốc gia nào?”
“Xin lỗi.” Vị tên Vinson kia lễ độ giải thích, “Vì an toàn của Thái tử điện hạ, thân phận cụ thể phải giữ bí mật, không tiện tiết lộ.”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần hiểu rõ, thảo nào Kolo nói bọn họ sẽ không nói ra ngoài, ra là đến chính mình cũng có giấu diếm a.
“Điện hạ, hai vị đây là thành viên tổ chức CROW, Vinh Kính và Tạ Lê Thần…” Mejia vừa định giới thiệu một chút cho Philips, đã thấy Thái tử kia tùy ý nhẹ nhàng phẩy tay, “Không quan tâm, dân đen đều như nhau thôi.”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần lại cảm thấy mí mắt giật —— thằng nhãi chết tiệt!
Vinson mỉm cười nói lời cảm ơn với Mejia, “Đa tạ quý tổ chức hiệp trợ.”
Mejia vỗ vai Vinh Kính, ngoắc ngón tay với anh.
Vinh Kính theo ra ngoài, để lại Tạ Lê Thần và hai chủ tớ kia trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ừm…” Đôi mắt xanh lạnh của Philips nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một lúc lâu, “Không tệ nhỉ… Trong đám dân đen, cũng có loại tướng mạo thượng thừa này a.”
“Đa tạ khích lệ.” Tạ Lê Thần hít sâu, không thể chấp nhặt trẻ con a! Phải nhẫn nại.
“Đến tột cùng là chuyện gì?” Vinh Kính theo Mejia ra ngoài cửa, “Đứa trẻ đáng ghét!”
“Không còn cách nào, cậu ta bị ám sát khi ra nước ngoài phỏng vấn, may là tùy tùng của cậu ta rất lợi hại. Có thể là soán ngôi đoạt vị quốc nội, tôi nhận được ủy thác phải đi giúp dẹp nội loạn.”
Vinh Kính vẻ mặt ước ao —— quả nhiên là loại nhiệm vụ thú vị đó.
“Đừng mất hứng, nhiệm vụ của cậu cũng không nhẹ.” Mejia cười to, “Cậu ta là người thừa kế đệ nhất cho ngôi vị hoàng đế, trong vòng 3 ngày này có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
“À…” Vinh Kính gật đầu, tuy rằng là đứa trẻ xấu xa đáng ghét, bất quá nhiệm vụ cũng không phải đơn giản chỉ là làm bảo mẫu, cũng còn may.
“Bất quá nói đi thì phải nói lại.” Mejia một tay lấy điếu thuốc trong miệng ra dụi tắt, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Thằng nhãi chết tiệt đó quả thực luôn làm cho người khác trong nháy mắt tăng xông máu, tôi đã không thể nhịn được nữa. Nếu như có thể cậu nghĩ biện pháp dạy dỗ một chút đi, cho nó biết cái gì gọi là quy củ!” Nói xong, giống như thấy thật thư thái, đưa người rời đi.
Vinh Kính gãi gãi đầu —— quả nhiên là nhiệm vụ đáng ghét a!
Nhóm Mejia sau khi đi rồi, Vinh Kính ủ rũ trở vào phòng, thật muốn cùng bọn họ đi dẹp nội loạn a, nhất định rất nổi trội.
Vào nhà, thấy Tạ Lê Thần ngông nghênh ngồi sô pha xem TV, Philips bất mãn ngồi ở bên cạnh y, mà Vinson đang ở trong nhà bếp châm trà.
“Một tên dân đen cũng có tiền quá nhỉ.” Philips đánh giá bốn phía, “Sống xa xỉ như thế a.”
Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính gõ máy tính, liền đứng lên đi qua, nhỏ giọng hỏi, “Kính Kính, thế nào rồi?”
Vinh Kính không nói, gõ đại thể tình hình vào màn hình cho y đọc.
Tạ Lê Thần nhíu mày —— ra là có chuyện như vậy a.
Vinh Kính lại gõ tiếp:
Ba ngày mà thôi, tạm thời nhẫn nại.
Tạ Lê Thần bĩu môi, gõ vào:
Nếu như không nhịn được thì sao? Thằng nhãi này rất bố láo!
Vinh Kính lại gõ tiếp:
Không thể nhịn được nữa thì thực hành kế hoạch B.
“B?” Tạ Lê Thần chớp mắt.
Vinh Kính cười:
Dùng bạo lực giải quyết!
Lúc này, Vinson bưng hồng trà ra, để lên trên bàn cho Thái tử Philips, còn Thái tử kia đang đọc một quyển tạp chí, đây là tạp chí ẩm thực Vinh Kính hai ngày trước mua. Vinh Kính đối với ăn và ngủ rất quan trọng, anh khởi xướng hình thức sống khỏe mạnh.
“Ừm…” Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm Thái tử kia một hồi, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Cũng rất dễ thương nha.”
“Này!” Vinh Kính thấp giọng cảnh cáo y, “Cậu ta là Thái tử đó, anh đừng có ý niệm gì lệch lạc, sắc lang!”
Tạ Lê Thần mở to hai mắt, “Không phải chứ?! Trong mắt cậu tôi là người như thế sao? ” Nói rồi, dụi dụi Vinh Kính, “Đừng ghen, tôi một lòng chỉ có cậu, tự tin vào chính mình nhé!” (edit câu này mà muốn ói hà ==)
Vinh Kính lườm y một cái, đẩy ra, bảo trì khoảng cách.
“A?” Philips bưng hồng trà hiếu kỳ nhìn Vinh Kính và Tạ Lê Thần, “Ra hai người là loại quan hệ này a.”
“Đúng vậy…” Tạ Lê Thần vô liêm sỉ thừa nhận, Vinh Kính đạp một cước, đẩy y ngã sang một bên, nói với Philips, “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là hợp tác với cục đồ ăn này mà thôi, còn nữa, thực lực cục đồ ăn này hoàn toàn không thể biểu hiện chút thực lực cộng tác nào, chỉ có thể nói là vận khí hợp tác rất xấu.” Nói xong, tiếp tục gõ bàn phím.
Đang nói chuyện, điện thoại vang lên, Tạ Lê Thần đi qua tiếp, “Alo… Văn Đức? Biết rồi, sẽ không đến muộn!”
“Lại có công việc?” Vinh Kính hỏi.
“Ừ, là loại thiếu thú vị nhất.” Tạ Lê Thần cúp điện thoại, “Họp báo và khoản đãi phóng viên, lại phải đi trả lời mấy vấn đề buồn chán.”
“Dân đen, ngươi làm nghề gì ?” Philips cảm thấy rất hứng thú hỏi Tạ Lê Thần, “Hình như thu nhập rất khá.”
“Điện hạ.” Vinson từ hành lý tùy thân lấy ra một cuốn tạp chí đưa cho Philips, “Hạ thần đã điều tra chút ít, người này là diễn viên chuyên nghiệp.”
“À…” Philips trên mặt hiện lên một tia hứng thú, “Ra là một con hát a.”
“Con hát gì đó, tôi không dám.” Tạ Lê Thần nghe thấy chói tai, xoay mặt nhìn Philips, “Hoàng tộc nghèo túng.”
Philips chau mày, “Ngươi dám khinh thường ta? Đồ dân đen.”
“Chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.” Tạ Lê Thần thờ ơ trả lời, “Muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên hãy tôn trọng người khác.”
Philips nhíu mày, “Vinson!”
“Rõ.” Vinson khoát tay phi cái khay trong tay về phía Tạ Lê Thần, Tạ Lê Thần sửng sốt, thế nhưng Vinh Kính bên cạnh giơ tay lên, tiếp được cái khay, phóng lên bàn, “Làm ơn đừng tùy ý thêm việc quét tước cho nhân viên vệ sinh.”
“Vinson!” Philips lại kêu một tiếng.
Vinson khẽ cúi, ghé vào tai cậu ta thấp giọng nói, “Điện hạ, sử dụng bạo lực, chúng ta chưa chắc cỏ thể chiếm thượng phong, hơn nữa làm thế sẽ thành tự giết lẫn nhau, rất không lý trí.”
Philips liếc mắt trừng anh ta, đứng lên, giơ tay chỉ Vinh Kính và Tạ Lê Thần, “Hai người dân đen các ngươi thật sự là quá to gan, ta và hai ngươi thuộc về hai cấp bậc khác nhau, nghe rõ chưa!”
“Chờ cậu thực sự kế thừa vương vị hẵng tính.” Vinh Kính tiếp tục cúi đầu gõ máy tính, “Trong lúc cậu vẫn còn là Thái tử hoặc trước khi trở thành Hoàng đế tương lai, bản thân cậu chỉ là một thiếu niên, phải biết lễ phép.”
Philips ngồi trở lại sô pha, sinh hờn dỗi…Cậu ta sinh ra lâu như vậy, lần đầu tiên có người dám to gan cãi lại mình! Sau này có cơ hội nhất định phải giáo huấn hai tên dân đen này mới được!
Tạ Lê Thần vươn qua hỏi Vinh Kính, “Này, cậu cũng nhìn nó chướng mắt sao?”
“Ừ.” Vinh Kính gật đầu, điều tra được tài liệu về vị Thái tử Philips kia, tỉ mỉ nghiên cứu.
“Vì sao?” Tạ Lê Thần ngồi ở bên người anh, “Cậu không phải hẳn là coi trọng nhiệm vụ nhất sao?”
Vinh Kính liếc mắt nhìn y, một látsau mới nói một câu, “Tôi cả đời này, ghét nhất chính là kiểu trẻ con chết tiệt kiêu ngạo không nghe lời hoàn không có năng lực gì như thế!” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần rất đả kích —— Vinh Kính là một tiểu S, sao mình thảm thế, hợp tác lại đụng phải một con thỏ bạo lực không có khiếu hài hước còn không có tình thú vầy nè?
“Dân đen.”
Philips đột nhiên hỏi Vinh Kính, “Ngươi tên là gì?”
“Anh ta tên Vinh Kính.” Vinson nói cho Philips, “Là một vị White Crow có khả năng nhất trong tổ chức CROW.”
“Sao… Tướng mạo cũng rất không tồi nhỉ.” Philips hơi nheo lại mắt, hỏi, “Tổ chức trả ngươi bao nhiêu tiền? Ta thuê lại ngươi thấy thế nào? Trả ngươi gấp đôi?”
“Không được!” Tạ Lê Thần bất mãn.
“Ngươi không ngại thì suy nghĩ một chút?” Philips chống cằm, “Ta có thể cho ngươi ở trong hoàng cung.”
Vinh Kính trầm mặc một hồi, “Vì sao?”
“Ngươi không phải CROW cực mạnh đó sao? Vinson đánh giá cao ngươi như vậy, chứng tỏ ngươi thực sự rất có năng lực, ta cần ngươi bảo hộ ta an toàn.” Philips vẫn ngạo mạn như cũ.
Tạ Lê Thần thấy thần sắc Vinh Kính, chỉ biết là không xong rồi.
Quả nhiên, Vinh Kính khép lại máy tính bảng, đứng lên đi tới bên người Philips.
“Ngươi… Muốn làm gì?” Philips mờ mịt ngẩng mặt nhìn Vinh Kính.
“Cậu làm Thái tử, hẳn là đã được nhận một ít giáo dục cơ bản.”
“Hả?” Philips nghiêng đầu….
Vinh Kính hít sâu một hơi, bắt đầu với ngữ tốc 200 từ/phút giảng giải cho Philips thân là một Thái tử càng phải có ý thức trách nhiệm và ý thức vinh nhục, không thể chỉ lo cho bản thân an toàn và hưởng thụ bla bla bla bla…
Tạ Lê Thần ngoáy ngoáy lỗ tai, không biết ma âm quán nhĩ kiểu Đường Tăng của Vinh Kính còn mất bao lâu, chỉ thấy Vinson chậm rãi đi tới, dâng lên một ly trà.
Tạ Lê Thần nhận ly trà, có chút bất ngờ, “Anh không ngăn cản sao? Thái tử của các anh hẳn là chưa từng giáo huấn, tôi thấy cậu ta sắp hỏng mất rồi đó.”
“Không cần.” Nét cười Vinson hơi âm u, “Thái tử rất cần phải được giáo dục như vậy.”
Tạ Lê Thần nhấp một ngụm trà, nghĩ Vinson này hẳn là một chân nhân bất lộ tướng.
“Được rồi.” Vinson đột nhiên ngồi xuống, dựa vào Tạ Lê Thần rất rất gần, “Tôi vô cùng thích xem phim của anh.” Nói rồi, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Tạ Lê Thần.
“Khụ khụ.” Tạ Lê Thần thiếu chút nữa phun hết nước trà trong miệng ra, nhíu mày nhìn —— Không phải chứ?
Mà ngay lúc Tạ Lê Thần bĩu môi, không ai chú ý tới —— tiếng Vinh Kính nói, đột nhiên ngừng lại.