CHƯƠNG 21 TẮM THỔ NHĨ KỲ THẦN THÁNH = =+
Tạ Lê Thần tắm rửa xong đi ra, bắt đầu tìm bộ đồ thỏ dễ thương kia khắp phòng.
“Cậu giấu rồi hả?” Tạ Lê Thần lục tung lên.
“Cái gì?” Vinh Kính gõ bàn phím, trò chuyện với Sara về vấn đề tính năng của vũ khí kiểu mới.
“Đồ thỏ a! Tôi vừa nãy thấy mà!” Tạ Lê Thần ôm cổ Vinh Kính, “Lấy ra mặc đi! Diễn lại bài nhảy điệu thỏ kia.”
Vinson và Philips hiếu kỳ vểnh tai —— điệu thỏ?!
Vinh Kính hung hăng liếc mắt lườm Tạ Lê Thần, “Anh còn đám nhắc?! Xé nhỏ anh!”
“Cậu không phải vứt đi rồi chứ?” Tạ Lê Thần cuống, “Giữ lại mặc đi!”
Vinh Kính trong lỗ mũi hừ hừ một tiếng, đẩy y ra, “Nhanh đi ngủ, sáng mai anh còn bận quay phim.”
Tạ Lê Thần ngẩn người, nhìn Vinh Kính, “Na… Cậu ngày mai không đi theo tôi?”
Vinh Kính nhăn mặt nhăn mũi, vươn 2 ngón tay, ý bảo —— ngày mai, vẫn còn lại hai ngày, nhịn một chút đi.
“Quay phim?”
Philips hiếu kỳ mở to hai mắt, Vinh Kính khoát khoát tay, “Nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu không được đi!”
Philips mất hứng.
Vinson thấp giọng nói, “Điện hạ nếu muốn xem, đợi được về nước rồi có thể gọi người đến hoàng cung biểu diễn cho ngài xem.”
“Gọi người đến diễn cho ta xem?” Philips cười nhạt một tiếng, “Còn cần phải gọi sao, đại đa số mọi người đều đang diễn cho ta xem không phải sao.”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sửng sốt, chỉ thấy Philips đứng lên, “Tắm.”
“Rõ.” Vinson đi chuẩn bị nước cho Philips.
Tạ Lê Thần và Vinh Kính liếc mắt nhìn nhau, Philips cũng chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi thôi, nói như thế nào nhỉ, chịu cuộc sống như thế kỳ thực cũng rất tàn nhẫn.
Tạ Lê Thần không hiểu sao có chút hối hận vừa nãy mắng cậu ta quá độc ác, trẻ con mà, hình thành tính cách có một phần rất lớn là ảnh hưởng từ bên ngoài.
Phục hồi tinh thần lại, thấy Vinh Kính cười tủm tỉm nhìn y.
“Sao nào?” Tạ Lê Thần có chút xấu hổ.
“Không có gì.” Vinh Kính lắc đầu, “Ngày mai nói Văn Đức cùng đi với anh.”
“Ai… Thật đáng tiếc!” Tạ Lê Thần nhíu mày, “Ngày mai cảnh đầu là trò hay, còn tưởng rằng cậu sẽ đến xem nữa, còn có rất nhiều cảnh đánh nhau kịch liệt, cậu ở đó nhất định sẽ siêu đẹp, đạo diễn hai ngày trước đã nói phải đưa cậu đến.”
“Trò hay gì a?” Vinh Kính suy nghĩ một chút, hỏi, “Bộ phim lần trước của anh đã xong, lần này là phim mới nhỉ, chính là phim diễn cùng Jeff?”
“Ừ.” Tạ Lê Thần gật đầu.
“Tình tiết thế nào?”
“À, phim sát thủ.” Tạ Lê Thần rót một ly rượu nho, dựa trên sô pha, Vinh Kính giành lấy cái ly giúp y uống mất phân nửa, “Cẩn thận biến thành sâu rượu!”
Tạ Lê Thần nhìn trời, giơ tay xoa xoa vành tai Vinh Kính, “Con thỏ nhỏ tham rượu thì cứ nói thẳng đi! Tôi mớm tận miệng cho cậu…”
Vinh Kính cho y một cước.
“Hắn và tôi đều là sát thủ thân mang tuyệt kỹ, tôi muốn hủy diệt một tổ chức nào đó báo thù, hắn được thuê để giết tôi.”
Tạ Lê Thần lấy kịch bản qua, cho Vinh Kính đọc, “Kịch bản viết cũng không tệ lắm, đủ máu me.”
“Sao lần nào anh cũng diễn loại vai này a.” Vinh Kính nhíu nhíu mày, “Không phải sát thủ cũng là hung thủ biến thái.”
“Hiện tại khán giả thích xem mà, có chút máu me, hay nhất là có thêm chút nam nữ ái muội, nếu không theo xu hướng hiện thời, sẽ không thể nào được khán giả quan tâm.”
Đang nói, thấy Philips đứng ở cạnh bồn tắm lớn, ngẩng mặt ngắm sao ngoài trời. Vinson cởi toàn bộ quần áo của cậu ta, sau đó đỡ người vào bồn tắm, xắn tay áo giúp cậu ta tắm.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều nhướn mày —— oa! Thực sự có loại quản gia này a! Không biết sáng sớm thức dậy có cần ủi tờ báo cho thẳng luôn không nữa, quản gia của thế gia tiêu chuẩn nha!
“Đúng rồi.” Vinh Kính giống như vẫn rất lưu ý, hỏi tiếp, “Anh ngày mai diễn cái gì với Jeff?”
“Trong trong phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ siêu xa hoa yêu đương giết chóc.” Tạ Lê Thần khóe miệng nhếch lên một độ cung có chút tà khí.
“Yêu đương giết chóc?”
Vinh Kính còn không có mở miệng, Philips đã cảm thấy rất hứng thú mở mắt, vừa lúc Vinson đang gội đầu cho cậu ta.
“Á!” Philips kêu một tiếng, “Đau quá a, vào mắt rồi!”
“Đừng dụi!” Vinson nhanh chóng nắm lấy tay Philips, dịu dàng dùng nước và khăn mặt nóng giúp cậu ta lau.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần thấy, lại liếc mắt nhìn nhau, là người thì đều hiếu kỳ a… Không hiểu Vinson còn cung cấp dịch vụ gì khác không nhỉ?
Đang nghĩ tới đây, thấy Vinson đột nhiên quay sang cười đừng-có-mà-nghĩ-bậy với hai người, sau đó làm một tư thế”suỵt”.
Tạ Lê Thần và Vinh Kính liền cảm giác toàn thân “soạt” một tiếng, từ đầu đến chân —— H quá nha!
“Cái gì là tắm Thổ Nhĩ Kỳ?” Vinh Kính phục hồi tinh thần lại, hỏi Tạ Lê Thần, “Tắm ấy hả?”
“Ừ!” Tạ Lê Thần cười nói, “Tôi phải đến phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ giết một ông trùm mafia, sau đó Jeff là tới giết tôi, một đám mỹ nam quấn một khối khăn da ngắn, trong phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ xa hoa đấu súng. Cảnh đầu phim kiểu vậy, lôi kéo toàn bộ chú ý của các hủ nữ hủ nam! Sau đó tôi còn có một cảnh diễn cùng mỹ nữ trên giường, vì vậy lại thu hút tất tần tật ánh nhìn của các phi hủ nam hủ nữ… Cuối cùng chắc chắn phòng bán vé phá kỷ lục cho xem.”
“Hạ lưu!”
…
Vinh Kính mắng một tiếng, khép lại máy tính bảng, đồng thời kẹp lấy ngón tay Tạ Lê Thần.
“Oa… Ti…” Tạ Lê Thần tội nghiệp thổi ngón tay, thỏ càng ngày càng bạo lực! Thấy Vinh Kính đứng lên, cướp lấy ly rượu còn lại phân nửa trong tay y, uống sạch, chạy đi tắm.
Sau khi trở về, Vinh Kính phóng lên sô pha nằm dài, chỉ Tạ Lê Thần, “Ngủ sàn!”
Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, không hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cách đó không xa, Philips vừa lúc ra khỏi bồn tắm, *** đứng dưới ánh trăng, Vinson nửa quỳ trên mặt đất, tỉ mỉ giúp cậu ta lau khô bọt nước trên người.
“Hừ.” Philips thấy Tạ Lê Thần trừng mắt há hốc ngồi ở sô pha nhìn Vinh Kính, không nhanh không chậm nói, “Ta còn tưởng lợi hại thế nào, ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!”
Tạ Lê Thần cũng thu ánh mắt dính trên người Vinh Kính trở về, nhìn Philips, nhưng không hề nổi bão cũng chẳngnói cái gì khác, chỉ bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng kéo cổ áo ngủ của anh vốn đã rộng ra thêm một chút.
Động tác tay của Vinson ngừng lại, Philips cũng mở to hai mắt nhìn, trong nhất thời bầu không khí ngưng kết.
Tạ Lê Thần bắt chéo chân, cái ly trên tay nhẹ nhàng lắc lắc giữa không trung, chất lỏng màu đỏ còn sót lại vẽ thành một vòng cung có chút ái muội lên thành ly thủy tinh trong suốt long lanh, Tạ Lê Thần chậm rãi mở miệng, “Không còn cách nào, người háo sắc nhiều lắm…”
Trò đùa còn chưa kịp hoàn thành, Vinh Kính đã ném một cái gối qua, vừa vặn trúng giữa mặt.
“Con thỏ chết tiệt!” Tạ Lê Thần buông ly ném gối, phóng tới lăn lộn cùng Vinh Kính quần áo không chỉnh tề trên sô pha.
Cạnh đó Vinson và Philips mất nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nuốt nước bọt, nhìn hai người phanh-áo-lộ-ngực kia “đấu vật”.
Philips thấp giọng nói, “Trở về, thêm tiết mục vật lộn nam, phải là kiểu sau khi tắm xong.”
“Vâng!” Vinson cũng gật đầu, “Đúng là rất thú vị.”
…
Đêm đó, Tạ Lê Thần qua một hồi vật lộn, rốt cuộc cũng chia sô pha với Vinh Kính, mọi người đi ngủ.
Vinh Kính buổi tối phải phụ trách thủ vệ, bởi vậy ngủ được một giấc lập tức thức dậy kiểm tra một vòng, phát hiện không có vấn đề, trở lại ngủ tiếp.
Trên cái giường đỏ thẫm, Philips trở mình ngủ, thoạt nhìn rất nhỏ bé. Vinson ngủ mà vô cùng tỉnh, mỗi lần Vinh Kính dậy, anh ta đều tỉnh lại, giơ tay sửa chăn lại cho Philips.
Vinh Kính thấy anh ta hình như vẫn bảo trì thanh tỉnh, bèn nói, “Anh ngủ đi, tôi phụ trách an toàn sẽ không có vấn đề gì.”
“Tôi biết.” Vinson trầm mặc một hồi, cười cười, nhìn chằm chằm gương mặt lúc ngủ của Philips, “Tôi làm bạn với điện hạ hơn mười năm rồi… Lần đầu tiên mới nhìn thấy ngài ở góc độ này, thật đáng yêu.”
Vinh Kính ngẩn người, thấy Vinson cười thật dịu dàng.
Vinh Kính bất đắc dĩ —— hai người thật đúng là quá kỳ quặc, rõ ràng đây đó quan tâm lẫn nhau, nhưng một người luôn giả xúc phạm, một người chuyên vờ đen tối. Lắc đầu trở lại sô pha nằm xuống, tự nhiên thấy đôi mắt sáng quắc của Tạ Lê Thần đang nhìn chằm chằm mình, dọa Vinh Kính nhảy dựng.
“Anh… Làm gì vậy?!” Vinh Kính liếc mắt trừng y.
Tạ Lê Thần giơ tay chỉ mũi anh, “Cậu không có tư cách cười người khác, bánh quai chèo còn không kỳ quặc như cậu, cậu kỳ quặc từ đời tổ… Ưm.” (bánh quai chèo:search?newwindow=1&hl=vi&site=imghp&tbm=isch&source=hp&biw=1366&bih=667&q=%E9%BA%BB%E8%8A%B1&oq=%E9%BA%BB%E8%8A%B1&gsl=img.3..0l7j0i5i2l3.1041.1041.0.1791.1.1.0.0.0.0.214.214.2-1.1.0….0…1ac.1.51.img..0.1.206.lj0Ixfq14zY )
Lại một lần nữa bị Vinh Kính dùng gối tập kích!
…
Sáng sớm hôm sau, điện thoại réo inh ỏi.
Tạ Lê Thần dùng gối che đầu.
Vinh Kính đã sớm dậy, uống hồng trà Vinson pha, dùng gối ôm đập Tạ Lê Thần, “Dậy mau, Văn Đức gọi điện tới, anh ấy đang trên đường tới, rất nhanh sẽ đến!”
“Ưm…” Tạ Lê Thần nằm, ôm gối dụi tới dụi lui, “Thỏ thỏ… Mềm quá thơm quá ngọt quá, thêm một lần… Ưm.”
Vinh Kính dùng gối chèn y, “Anh chết đi! Chết rồi thế giới sẽ hòa bình!”
Vì vậy, sáng sớm hai người mà bắt đầu một vòng vận động buổi sáng mới.
Philips vẫn duy trì thói quen sinh hoạt tốt đẹp, ngồi ở bên cạnh bàn ưu nhã ăn bữa sáng, Vinson nói với, “Hai người bọn họ tình cảm tốt thật, đây là đang khoe khoang sao?”
Vinson cười cười, “Cũng coi như vậy.”
Lúc này, chuông cửa reo, truyền đến tiếng đập cửa của Tào Văn Đức, “Tạ Lê Thần, cho anh ba phút!”
Tạ Lê Thần và Vinh Kính sửng sốt một chút, nhảy dựng lên, Tạ Lê Thần phóng vào toilet đánh răng rửa mặt, Vinh Kính chạy đi mở cửa, rồi lấy trang phục của Tạ Lê Thần ra để trên sô pha, giúp y sắp xếp ví.
“U, thỏ nhỏ à, đã rất có dáng vẻ vợ hiền rồi đó!” Tào Văn Đức tiến đến hỏi an, phía sau Tạ Tảo Thần vào theo, “Kính Kính chào buổi sáng!”
“Cậu cũng tới?” Vinh Kính ngẩn người.
“Ừm, Văn Đức nói ngày hôm nay cảnh đại ca quay rất thú vị nha!” Tạ Tảo Thần cười tủm tỉm nói, cầm một cái bình nhỏ đi tới bên Philips, đặt lên bàn.
“Cái gì a…” Philips nhìn một chút, thấy là một cái bình kẹo gấu dễ thương, bên trong là rất nhiều kẹo gấu nhỏ xinh xắn.
“Anh lần trước đi tham quan một xưởng kẹo thủ công, bà chủ tặng đó, ngon lắm nha.” Tạ Tảo Thần cười hì hì nói, “Bình kẹo này tên là kẹo may mắn.”
Philips lầm bầm một tiếng, “Hừ… Đồ trẻ con.” Hai mắt lại nhịn không được nhìn chỗ kẹo, khóe môi nhoẻn lên.
Vinson cảm ơn Tạ Tảo Thần, tự nhủ, cậu Tạ Tảo Thần này đúng là tính cách người gặp người thích.
Tạ Lê Thần thắt cà-vạt chạy đến, nói với Tào Văn Đức, “Làm gì phải đưa Tảo Thần đến, không phải chỉ là một tuồng kịch sao.”
“Không giống!” Tào Văn Đức mỉm cười, “Chỉ quấn có một cái khăn thôi mà, rất dễ rơi nha.”
“Khụ khụ…”
Vinh Kính bị sặc trà, cảnh giác dựng thẳng tai nghe, vừa liếc ánh mắt có chút hiếu kỳ lại giả vờ vô tình nhìn Tạ Lê Thần, vừa gõ máy tính, có điều toàn màn hình là chữ HHHHH…
Tạ Lê Thần mặc âu phục vào, “Đi thôi.”
“Vinh Kính?” Tào Văn Đức hiếu kỳ nhìn Vinh Kính còn đang ngồi trên sô pha không có dự định thay quần áo, “Cậu không đi sao?”
“Ờ…” Vinh Kính giương mắt nhìn mọi người, biểu cảm phức tạp… vẻ mặt Tôi-rất-muốn-đi.
“À, hôm nay cậu ấy không đi.” Tạ Lê Thần vỗ vỗ Tào Văn Đức, “Đi thôi.”
“Không đi a… Tôi còn tưởng rằng cậu chắc chắn sẽ đến chứ.” Tào Văn Đức tiếc hận, “Jeff bên kia đã sớm truyền đồn đại, hắn có ý với Lê Thần, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Vốn nghĩ nếu cậu đến, lúc hắn động thủ động cước có thể sử dụng khay phóng chết hắn.”
Vinh Kính tay run lên… Ấn trả lời.
Sara chat với Vinh Kính từ sáng, đang hỏi anh độ mẫn cảm của máy cảm nhiệt, liền thấy nguyên màn hình gửi đến toàn là HHHH…, nhìn mà miệng co quắp.
“Được rồi, ông đây có tập luyện rồi nhé, còn chưa biết ai chiếm ai đâu!” Tạ Lê Thần đạp Tào Văn Đức một cước, giơ tay kéo Tạ Tảo Thần đang tạm biệt Vinh Kính đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Tạ Tảo Thần còn quay lại vỗ ngực với Vinh Kính, “Kính Kính, cậu yên tâm, tôi sẽ trông chừng đại ca!”
Nói còn chưa dứt lời, bị Tạ Lê Thần lôi ra ngoài, đóng cửa.
Mà Vinh Kính vẫn duy trì biểu cảm phức tạp, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng… Trong óc cũng chỉ có bốn chữ một mực bay loạn xạ —— Tắm Thổ Nhĩ Kỳ, tắm Thổ Nhĩ Kỳ, tắm Thổ Nhĩ Kỳ…
“Ngon quá a!”
Philipscho một viên kẹo vào trong miệng, tán thán một tiếng, đánh vỡ sự yên lặng trong chốc lát.
Vinh Kính cũng phục hồi tinh thần lại, ho khan một tiếng lắc lắc đầu, cấm bản thân miên man suy nghĩ, nhìn lại màn hình. Thấy một câu nói của Sara, “Thật đáng thương a, muốn H thành như vậy luôn, nhanh đi tìm một chàng trai hay cô gái nào đó ăn cậu đi !”
Mí mắt Vinh Kính giật giật.
“Ai… Anh đẹp trai họ Tạ bị chiếm tiện nghi a.” Philips híp mắt, “Muốn xem quá!”
“Ừ.” Vinson gật đầu, “Là đan ông, anh ta đúng là cực phẩm.”
“Nếu là người của ta, chắc chắn phải đến xem a!” Philips liếc mắt nhìn Vinh Kính, “Mặc kệ là xuất phát từ tâm lý gì đi nữa, đều phải đến xem.”
“Đúng vậy!” Vinson phụ họa.
“Kỳ thực nếu đi, cũng sẽ không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?” Philips ám chỉ nói, “Hay là lặng lẽ đến thôi.”
“Đúng là chỉ số nguy hiểm rất nhỏ.” Vinson gật đầu, nói rồi, hai người đều lén nhìn Vinh Kính.
Vinh Kính vẫn nhíu mày xuất thần, nội tâm đang đấu tranh, giữ nguyên động tác đầu ngón tay, khiến đầu kia Sara tiếp tục nhìn nguyên màn hình HHHH… không ngừng gửi đến.