CHƯƠNG 23 NHỆN TINH XÂM LẤN
Đoạn sau là cảnh hành động, người chỉ đạo võ thuật nơm nớp lo sợ nói qua cho Vinh Kính một lần, Vinh Kính không phát biểu ý kiến.
Đạo viên hỏi, “Thế nào?”
Vinh Kính nhún nhún vai, “Ông muốn nghe nói thật hay nói dối a?”
“Sự thật!”
“Anh ta không phải đánh nhau mà là dạy khiêu vũ!” Một câu nói của Vinh Kính, chọc trúng trái tim mỏng manh của người chỉ đạo võ thuật, ngồi chồm hổm trên sàn diễn tự liếm vết thương.
Đạo diễn hỏi Vinh Kính phải diễn thế nào mới có hiệu quả.
“Sát thủ không phải vận động viên võ thuật, phải nhanh chuẩn độc, dùng càng ít chiêu thức giải quyết kẻ địch càng tốt.” Vinh Kính lắc đầu nhìn một đám cục đồ ăn bày bố hành động, “Loại sát thủ với tố chất này tuyệt đối sống không lâu đâu.”
Đạo diễn bày tỏ là thời gian quá ngắn, cảnh phim không hấp dẫn, Vinh Kính chớp mắt mấy cái, “Anh sắp xếp bao nhiêu vệ sĩ?”
Biên kịch nghiêm túc trả lời, “A, người kia là nhân vật lớn, khoảng hai mươi ba mươi mấy người…”
Vinh Kính khóe miệng giật giật, “Nhân vật lớn mà chỉ có 20-30 vệ sĩ? Vậy mạng của cái nhân vật lớn cũng quá rẻ tiền nhỉ.”
Đạo diễn và biên kịch há miệng toang hoác.
Vinh Kính nhìn trời, “Tìm 100 người đến đây.”
“100?!”
Bỏ mặc đạo diễn và biên kịch kinh hoàng, Vinh Kính liếc nhìn Tạ Lê Thần đang uống trà, “Anh không lạnh à, mặc ít như vậy.”
Tạ Lê Thần giật mình nhìn Vinh Kính, “Kính Kính cậu quan tâm tôi?”
“Không có!” Vinh Kính chết cũng không thừa nhận, “Truyền nhiễm thôi!”
Tạ Lê Thần vui vẻ mặt mày rạng rỡ.
Người của đoàn làm phim có chút khó xử, “Đi đâu tìm được 100 người a? Còn phải biết chút công phu nữa.”
“Đến cục cảnh sát thuê được không?” Đạo diễn hỏi.
Vinh Kính lườm một cái, “Cảnh sát nhân dân không phải dùng để làm loại chuyện này! Quỷ Tây.”
Đạo diễn khóe miệng nhướn cao.
“Gọi điện thoại cho công ty vệ sĩ thuê đi!” Tào Văn Đức về mặt này quen biết rất rộng, cung cấp số điện thoại công ty vệ sĩ. Đạo diễn nước ngoài kia hào phóng, vậy làm một cảnh quay vung tiền như rác đi, quả thực thuê 100 người đến.
Rất nhanh người đã được đưa đến, sắp thành mấy đội, nghe người của đoàn làm phim sắp xếp công việc.
Vinh Kính ăn một quả chuối bổ sung thể lực, Tạ Lê Thần đột nhiên tiến đến bên tai anh nói, “Kính Kính, nhân số hình như không đúng.”
“Sao?” Vinh Kính không hiểu, ngẩng đầu nhìn, “Cái gì?”
“Tôi vừa đếm lại.” Tạ Lê Thần thấp giọng nói, “103 người.”
Vinh Kính sửng sốt, “Anh chắc chứ?”
“Tôi rất mẫn cảm với con số.” Tạ Lê Thần rất xác định gật đầu.
Hai người vô thức nhìn về phía Philips đằng sau đang ở cùng Tạ Tảo Thần chơi cờ tỷ phú. Tình cảnh này nhiều người phức tạp, lỡ đâu xảy ra nhiễu loạn, khả năng sẽ có nguy hiểm.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này, đạo diễn đến vỗ tay, gấp gáp không giấu nổi, “Chúng ta lập tức bắt đầu quay!”
Dựa theo kế hoạch, Vinh Kính phải diễn tập một lần.
Lúc này, người giữ đạo cụ phát xong súng lục cho mọi người, cầm cái thùng rỗng trở lại.
Vinh Kính hỏi, “Bao nhiêu khẩu súng?”
“Vừa đủ 100 cái.” Đạo cụ lau mồ hôi, “Tối đa cũng chỉ có được 100 khẩu, may là vừa đủ.”
“Chắc chắn là 100 khẩu chứ?”
“Vâng.” Người giữa đạo cụ gật đầu, đưa qua cho Vinh Kính xem, “Tồn kho tổng cộng chỉ có 100 khẩu.”
Vinh Kính cảm thấy quá có vấn đề! 103 người, lại vừa đủ 100 khẩu súng?! Vậy 3 người thêm vào kia chuyên nghiệp đến mức ngay cả súng giả cũng mang theo sao? Hay là… Không phải súng giả?!
“Vinh Kính!”
Đạo diễn rất kích động hỏi, “Được chưa?”
Vinh Kính nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, “Chờ một chút!”
“Saovậy?”
“Toàn bộ diễn viên quần chúng đứng thành một hàng, giao hết súng trên tay mình cho người giữ đạo cụ!” Vinh Kính phân phó.
Đạo cụ nhìn đạo diễn, đạo diễn cũng không hiểu gì mấy, “Vinh Kính a, không phải sẽ bắn nhau sao?”
Vinh Kính nhún nhún vai, “Loại chiến đấu trên đường phố này, dùng súng chỉ có thể bắn trúng người phe mình.”
“Rất có lý a.” Tạ Lê Thần lên tiếng, “Thu hết lại đi.”
Người giữ đạo cụ thấy đạo diễn gật đầu, tất nhiên đi thu súng lại.
Hàng người kia không ai có thể lừa gạt được gì.
Chờ toàn bộ súng đều thu về hết, Vinh Kính gật đầu, chỉ chỉ bên chân mình, nói với người giữ đạo cụ, “Để ở đây, lát nữa còn dùng.”
Người giữ đạo cụ để súng sang bên chân Vinh Kín .
Vinh Kính nhìn lướt qua, lập tức phát hiện quả nhiên có súng thật! Súng thật súng giả, người chuyên nghiệp liếc mắt là có thể nhìn ra —— quả nhiên có nhân vật nguy hiểm lẻn vào, vì sao? Đối phó Philips hay ai khác?
“Cởi hết áo của các anh ra.” Vinh Kính yêu cầu như thế, chính là vì để cho bọn họ không có chỗ nào giấu súng.
Tạ Lê Thần tất nhiên cũng hiểu, chỉ là y có chút lo lắng, Vinh Kính làm như vậy có thể có chút mạo hiểm hay không, y có thể nói với đạo diễn dời cảnh quay này sang hôm khác mà.
Rất nhanh, những ai mặc áo đều cởi hết… Công ty vệ sĩ mà, đại thể toàn là bán mạng làm ăn, rất nhiều người trên người có hình xăm, Vinh Kính cũng không nhìn kỹ, chỉ là đi tới trước mặt bọn họ, cởi áo vét, cởi nút buộc măng-sét của áo sơmi, xoay tới xoay lui cổ.
“Ai, cậu em.”
Một người diễn viên đóng thế cường tráng hỏi Vinh Kính, “Muốn bọn anh phối hợp thế nào?”
“Phối hợp?” Vinh Kính nhìn bọn họ, nói, “Bảo vệ tốt bộ vị trí mạng của anh đi, nếu không sẽ thụ thương đó.”
Mọi người đều đổi sắc mặt, vị văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, những người này cũng không phải là thư sinh yếu ướt tay trói gà không chặt , mà là nhân viên vệ sĩ được huấn luyện qua. Hình dáng Vinh Kính thoạt nhìn có chút quá kiêu ngạo, cả bọn thấy anh vẻ ngoài tốt, thế nhưng vóc người đơn bạc căn bản nhìn không ra có năng lực gì, đều không phục.
Tạ Lê Thần lại cười, ở một bên lắc đầu —— con thỏ chân cao khí ngạnh ngạo mạn.
“Đếm tới ba thì bắt đầu!” Đạo diễn hưng phấn mà giơ loa lên ồn ào, “Người từ phía sau xông lên trước a!”
Trên sàn đá cẩm thạch trơn trượt, dựa theo yêu cầu của Vinh Kính gắn ông phun sương, bốn phía hơi nước bốc lên, đã rất có cảm giác phòng tắm.
Đạo diễn đếm tới ba, vung tay lên, “Bắt đầu!”
Cùng lúc đó, thấy Vinh Kính lách mình, mọi người còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, đám người phía trước đã ngã xuống một mảnh. Sau đó tình cảnh có thể nói là hùng tráng… Vinh Kính xuyên giữa trong đám người, động tác cực nhanh, nguyên đám cường tráng bốn phía ngã xuống, giống như mỗi người đều trúng ít nhất hai chiêu, nhưng đều mất năng lực phản kháng nhất thời. Tuy rằng còn có thể đứng lên, hiển nhiên Vinh Kính không có dùng lực, nhưng kịch bản yêu cầu cũng là ngã xuống đừng đứng lên.
Đánh từ đầu đến cuối nguyên hàng dài, Vinh Kính một cước giẫm lên một người mập mạp diễn vai kẻ bị Tạ Lê Thần truy sát.
“Ai nha!” Diễn viên kia nhanh chóng hét cứu mạng, bị Vinh Kính dọa.
“Được rồi, cứ dựa theo phương pháp này mà làm.” Vinh Kính nói xong, bỏ lại mọi người đang vỗ tay, chạy ra bên ngoài.
Tạ Lê Thần nhíu mày, biết anh đã phát hiện cái gì rồi, hơn nữa toàn bộ quá trình vừa rồi y theo động tác của Vinh Kính đếm lại một lần, nhân số là 100 chứ không phải 103, giống như đã chạy rồi! Từ cửa sau.
“Đặc sắc a!” Đạo diễn đang vỗ tay, Tạ Lê Thần đã đứng lên, “Nhanh chóng một chút! Thừa lúc tôi còn nhớ rõ lập tức quay lại!”
Đạo diễn phấn chấn, mấy người quay phim mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Mới nghe đạo diễn hô tiếng bắt đầu, thấy Tạ Lê Thần dùng động tác gần như y hệt Vinh Kính, từ người thứ nhất đánh tới người cuối cùng.
Thành quả huấn luyện đột kích có hiệu lực, Tạ Lê Thần mô phỏng động tác Vinh Kính một chút cũng không cần cố sức.
Y lại không giống Vinh Kính có lực khống chế, rất sốt ruột, đám diễn viên quần chúng bị y đánh cho thê thảm, cuối cùng, Tạ Lê Thần cũng đồng dạng một cước giẫm lên người diễn viên béo kia.
Một cước này Tạ Lê Thần quá sốt ruột, thiếu chút nữa giẩm lòi bụng người diễn viên kia.
“Cắp!” Đạo diễn ồn ào, “Hoàn hảo! Quá tuyệt…”
Không đợi ông ta kích động xong, thấy Tạ Lê Thần giẩm lên diễn viên béo kia, xông ra ngoài, bỏ lại một câu, “Nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp!”
Mọi người nhìn nhau, diễn viên béo kia mất nửa ngày mới đứng lên nổi, có chút không thể tin được, vừa rồi Tạ Lê Thần giẩm lên người mình đi qua…
Tạ Lê Thần ra bên ngoài, nhưng đã không tìm được bóng dáng Vinh Kính nữa. Bên ngoài là ngõ hẻm ngang ngang dọc dọc, đi lên phía trước, đột nhiên chợt nghe từ trong ngõ nhỏ phía xa truyền đến “đoàng đoàng” hai tiếng.
Tiếng súng!
Tạ Lê Thần kinh ngạc, cũng không kịp nhớ mình chỉ quấn có một cái khăn, lo lắng cho an nguy của Vinh Kính, theo tiếng súng guồng chân đuổi qua. Vừđến đầu ngõ thấy một người bay ra, vừa nhìn thấy thân trần, Tạ Lê Thần không hề nghĩ ngợi bổ cho hắn một cước.
“Hự…”
Người nọ kêu thảm thiết một tiếng, ngất đi.
Tạ Lê Thần giờ mới nhìn rõ ràng, vị trí ngực của hắn, có một hình xăm con nhện màu đen, trong nháy mắt ý thức được hắn là ai.
Còn chưa ngẩng đầu, chợt nghe Vinh Kính hô, “Cẩn thận!”
Tạ Lê Thần đã nghe được tiếng bước chân, giống như là có người chạy về phía mình, y quay người lại tránh ra sau tường, chợt nghe có tiếng súng truyền đến, trên vách tường phía trước xuất hiện ba vết đạn.
Tạ Lê Thần cau mày, nghe tiếng cước bộ rồi bất ngờ hung hăng gạt chân…
“Thình thịch” một tiếng.
Một người thân trần bị vấp ngã nặng nề, súng trong tay rơi xuống bên chân Tạ Lê Thần.
Thấy Vinh Kính đuổi tới, tại chỗ xoay người, cho tên vừa đứng lên kia một cú đá đau đớn.
“Ư…”
Người nọ nặng nề ngã ở trước mặt Tạ Lê Thần, thấy ống quần chỗ cẳng chân của hắn xắn lên, có vết thương lộ ra.
Tạ Lê Thần cũng bổ cho hắn một cước, ngồi xổm xuống nhặt súng lên.
“Kính…”
Không đợi Tạ Lê Thần mở miệng, chợt nghe Vinh Kính nói, “Tìm bác sĩ.”
“Cậu bị thương?” Tạ Lê Thần đổ mồ hôi.
“Không phải tôi!” Vinh Kính giơ tay chỉ chỉ một người tựa ở bên tường cách đó không xa, tay ôm vai, cả người đầy máu.
“Ôi chao?” Tạ Lê Thần quan sát một hồi, “Nhìn quen mắt a!”
“Vài ngày trước vừa bị đùa giỡn đã quên rồi?” Vinh Kính từ túi trước móc điện thoại ra, gọi Kolo nhanh chóng tìm người xử lý.
“A!” Tạ Lê Thần lập tức nhận ra, không phải Lạc Thần đó sao, nếu không có vết thương kia, thật sự phải đánh tên đó một trận ra trò.
“Anh ra đây làm gì vậy?” Vinh Kính liếc mắt trừng Tạ Lê Thần, “Philips một mình ở bên trong?!”
Tạ Lê Thần nhíu mày, “Trường quay nhiều người như vậy, Vinson cũng ở đó, nhãi kia còn có thể lạc được a? Tôi sợ cậu gặp nguy…”
“Anh chuyên nghiệp một chút được không a?” Vinh Kính nhíu mày, ngữ khí rất nghiêm khắc “Đừng quên nhiệm vụ là gì !”
“Cậu chỉ biết có nhiệm vụ!” Tạ Lê Thần có chút buồn bực, mắng một câu, “Con thỏ chết tiệt!” Nói xong, xoay người đi.
Vinh Kính nhíu mày, bất mãn liếc nhìn bóng lưng y ——bộ dáng gì thế kia, chân trần quấn khăn mà chạy đến.
“Ha ha.”
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười Lạc Thần có chút ho khan.
Vinh Kính quay đầu lại lườm anh ta, “Anh giữ cho mình chút khí lực đi.”
“Không còn cách nào…” Lạc Thần hít sâu một hơi nhìn Vinh Kính, “Có mấy người quá không hiểu phong tình mà.”
Vinh Kính ngẩn người, cúi đầu không nói.
Một lát sau, Kolo phái người tới đón Lạc Thần và hai sát thủ Spider bị bắt kia, còn tịch thu mấy khẩu súng thật, giải trừ nguy hiểm, Vinh Kính về lại trường quay.
Trong đó, diễn viên quần chúng vừa rút đi, các thành viên trong đoàn đều vây quanh máy quay xem lại mấy cảnh vừa quay xong mà khen không dứt miệng.
Philips và Tạ Tảo Thần vẫn như cũ đang chơi cờ tỷ phú, có vẻ Philips cũng sắp phá sản rồi.
Tạ Lê Thần tựa trên ghế nằm đọc kịch bản, cảnh sau là là Jeff diễn, y có thể nghỉ ngơi một hồi.
Đang bực mình, Tạ Lê Thần liền cảm thấy bên má lạnh băng, ngẩng đầu… Thấy Vinh Kính cầm một lon đồ uống đứng cạnh đó. Nước uống xanh mượt giống như nước trái cây, lạnh băng băng dán vào bên má y, còn cắm sẵn ống hút nữa.
“Làm gì vậy?” Tạ Lê Thần hỏi một câu.
“Mời uống.” Vinh Kính cũng cầm một lon, đo đỏ, có lẽ là nước dưa hấu.
Tạ Lê Thần thấy anh cười tủm tỉm khóe môi khẽ nhoẻn, nhất thời cũng không còn giận dỗi gì, nhận đồ uống một ngụm…
“Khụ khụ!” Tạ Lê Thần phun luôn ngụm nước “Nước trái cây” màu xanh, mở to hai mắt nhìn Vinh Kính, “Đây là cái gì a?”
Vinh Kính nhẹ nhàng nhướn mày, “Nước khổ qua, thanh nhiệt giải độc.”
“Khổ qua…” Tạ Lê Thần trừng mắt há hốc.
Vinh Kính xoay người đi xem nhóm Tạ Tảo Thần chơi cờ, chậm rì rì bỏ lại một câu, “Ai bảo anh hung dữ với tôi, cho anh đắng chết!”
Tạ Lê Thần cầm lấy gối ôm cắn cho cái gối đầy dấu răng —— tiểu ác ma! Hảo dễ thương! S thỏ!